Chương 1.3: Lời Trêu chọc

“Vãn Ngôn~” Diệp Đình bộ dạng xinh đẹp, thuộc loại nũng nịu, yếu đuối, giống như một bạch liên hoa, cô làm nũng, đôi môi căng mọng hơi bĩu môi, vẻ mặt cực kỳ ủy khuất.

“Thật phiền.” Tưởng Vãn Ngôn cau mày, anh ta ghét nhất là loại phụ nữ không biết điều này, thật phiền phức.

“Tôi thích những cô gái ngoan ngoãn.” Tưởng Vãn Ngôn nhìn cô một cái, sau đó đi ngang qua cô, giọng điệu lạnh lùng: “Chịu không nổi thì chia tay.”

Sắc mặt Diệp Đình thay đổi, không phải cô chưa từng nghe nói qua, mấy người bạn gái trước của anh chính vì quá dính người, nên chưa được bao lâu đã bị bỏ rơi.

Diệp Đình trong lòng rất tức giận, nhưng cô vẫn giả vờ ôn hòa rộng rãi, nhẹ nhàng nói: “Vãn Ngôn, vậy em sẽ không quấy rầy anh nữa.”

Sau đó rời đi.

Tưởng Vãn Ngôn nhíu nhíu mày, giọng điệu thật giả tạo.

Trong đầu anh không khỏi truyền lên giọng nói của người quê mùa kia, Tưởng Vãn Ngôn lắc lắc đầu, đúng là đầu bị úng nước rồi.

“Mau lên, mẹ nó, đừng để ông đây phải đợi.” Tưởng Vãn Ngôn không kiên nhẫn quay đầu nhìn ba người bọn họ, nhưng không khỏi nhìn thấy bàn tay thon dài của Lâm Tầm thò vào trong váy của Tần Tố, Tần Tố sắc mặt tái nhợt. Cô ta đang sợ hãi đến mức tái nhợt, vành tai đỏ bừng, một tay vịn bàn, một tay cố gắng chống đỡ giảng bài cho cậu ta.

Lâm Tầm cười như không cười, thân thể dán rất chặt chẽ, nhìn như có thể che đậy rất tốt, nhưng thật đáng tiếc, từ góc độ của Tưởng Vãn Ngôn, anh ta có thể nhìn rất rõ ràng.

Trong phòng học không có nhiều người, sau khi bốn người họ rời đi sẽ không còn một bóng người nào.

Tưởng Vãn Ngôn không khỏi bật cười, đoán chừng bọn họ đi rồi, hai người kia liền muốn làm.

“Tưởng ca, chờ em với!” Lưu Kiệt xách cặp chạy ra ngoài, ba anh em đang khoác vai nhau chơi đùa. Tưởng Vãn Ngôn một tay đút vào túi áo khoác đồng phục học sinh, thỉnh thoảng cùng bọn họ nói chuyện phiếm.

Trời cực kỳ nắng, Tưởng Vãn Ngôn huýt sáo, bốn người vừa nói vừa cười rồi đi lên một chiếc Bentley, tài xế cung kính mở cửa xe cho bốn người bọn họ, sau đó vững vàng lái xe.

Ba người vừa trò chuyện vừa cười đùa vừa nói, Tưởng Vãn Ngôn cảm thấy không thú vị, chán nản ngáp dài, chống tay lên cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến khi nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Nhiễm, sau đó mới xua tay ra hiệu cho tài xế dừng lại.

Cô gái hoảng sợ, nắm chặt cổ áo, cô lớn lên ở nông thôn, bởi vì yếu tố gia đình nên tính tình mềm mỏng, trầm mặc ít nói, bình thường rất ít nói chuyện với các bạn nam, ngày đầu tiên đến trường mới cô lại bị một bạn nam sờ soạng... Sờ vào chỗ đó, ngay cả khi bạn nam đó trông rất đẹp trai, cô cũng cảm thấy bạn nam đó rất nguy hiểm.

Gió thổi nhẹ mái vào tóc ngắn của cô, Tiêu Nhiễm hoảng hốt, ngày đầu tiên tới nơi này cô thật sự không thích ứng được, nơi này quá xa xỉ, một bữa cơm ít nhất phải năm sáu mươi tệ, Tiêu Nhiễm sờ vào mười tệ trong túi, gắt gao túm lấy tiền, một ngày một bữa cũng không phải là không được, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, cô không muốn gây thêm phiền toái cho cậu, cậu không chỉ đổi tên giúp cô còn thu nhận cô, cô đã rất cảm kích.

*

Ba người còn lại có chút khó hiểu, Tưởng Vãn Ngôn đẩy cửa kính xe xuống, huýt sáo với Tiêu Nhiễm, sau đó trêu chọc: “Tiểu Chiêu Đệ, cô Tần bảo cậu quay lại lấy sách!”

Tiêu Nhiễm ngẩng đầu liếc nhìn Tưởng Vãn Ngôn, thiếu niên cười rất khoa trương, ánh mắt tràn đầy sự khıêυ khí©h, khiến Tiêu Nhiễm cảm thấy cả người không được tự nhiên.

“Tưởng ca, cô Tần nói hồi nào...” Lưu Kiệt nghi hoặc nói, Tưởng Vãn Ngôn quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu ta một cái, ba người nhất thời hiểu ra, vội vàng phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, cô Tần bảo cậu đến lớp học lấy sách về, cậu chạy nhanh quá, đến nỗi cô Tần gọi cậu, cậu cũng không nghe không thấy!”

Tiêu Nhiễm phớt lờ bọn họ, cho dù là thật hay giả, cô tự mình đi một chuyến là tốt rồi, sau đó cô xách cặp trở lại lớp học.

“Người phụ nữ này tại sao lại không để ý tới chúng ta?” Trần Song gãi gãi đầu.

“Giả bộ thanh cao ấy mà! Nếu cậu ta đã nghèo, thì thứ cậu ta còn chỉ là những thứ phù phiếm đó thôi!” Lưu Kiệt cười khinh thường, loại người này thật tầm thường, nếu cho cô một ít tiền, có lẽ cô sẽ ngoan ngoãn dang chân ra.

“Nhân tiện, tôi cảm giác mùi vị của cậu ta không tệ nha, trông cũng ngon, muốn thao.”

Lưu Kiệt nhìn Tưởng Vãn Ngôn không biết đang suy nghĩ gì, sau đó mỉm cười: “Anh nói đúng không, Tưởng ca?”

Tưởng Vãn Ngôn nhìn bóng của Tiêu Nhiễm, dáng người cao gầy nhưng ngực lại lớn, khóe miệng hiện lên một nụ cười, khi quay lại lớp học, chắc chắn cô có thể nhìn thấy cảnh tượng gợi cảm của Lâm Tầm và cô giáo mới.

Tưởng Vãn Ngôn muốn xem biểu cảm của cô khi nhìn thấy cảnh đó, sau đó anh ta xuống xe rồi xua xua tay: “Mấy người đi chơi đi, tôi còn có việc phải làm!”

Ba người, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, không rõ nguyên nhân.