Chương 5: Vì sao?

Âm thanh ồn ào truyền đến bên tai, Uyển Vy trong cơn mơ màng dường như nghe thấy được giọng nói của ai đó…

Cô không quản nổi ai với ai, trong cơn vô thức ôm lấy bụng mình, nói không thành tiếng: “Cứu… cứu con tôi…”

Cô không thể mất đi đứa con này!

Tuyệt đối không thể!

Thế nhưng chẳng qua được lâu, cô lại chìm vào bóng tối, lúc tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

“Cả một đứa bé cũng không giữ được? Rốt cuộc cô ta còn có thể làm được cái gì chứ?”

Giọng nói chua chát quen thuộc của Phụng Hoa truyền tới, gần như ngay lập tức kéo cô xuống vực thẳm!

Bà ta vừa nói cái gì?

Cô khó nhọc đưa tay lên bụng, cuối cùng chỉ chạm được vào một vùng phẳng lì đau đớn.

Con cô…

Bàn tay cô bắt đầu run rẩy lên dữ dội.

Con cô đâu?

“Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi sao?” Dì Hồng phát hiện ra cô tỉnh lại, lập tức đi tới gần: “Tôi sẽ đi gọi bác sĩ ngay!”

“Con tôi đâu?”

Uyển Vy cố gắng nâng cơ thể ngồi dậy nhưng không tài nào ngồi được. Cô hoảng loạn nhìn xung quanh, cuối cùng dừng trên Phụng Hoa - người đang dùng ánh mắt ghẻ lạnh nhìn cô.

“Mẹ… mẹ à. Con của con đâu?”

“Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi không có một đứa con dâu vô dụng như cô!”

“Không! Không thể nào! Không… thể nào!”

“Mẹ! Có phải… có phải mẹ đang nói dối không. Mẹ đã giấu con của con đúng không?”

Uyển Vy dùng hết sức lực còn sót lại để chống người ngồi dậy. Thế nhưng cơ thể yếu ớt của cô đã mất kiểm soát và té thẳng xuống nền đất cứng.

Dì Hồng vội vàng ngồi xuống đỡ lấy Uyển Vy, không ngăn được nước mắt dâng trào, đau lòng nói: “Thiếu phu nhân! Sao lại phải khổ sở như thế này cơ chứ?”

Phụng Hoa chán ghét nhìn cô, chẳng khác nào nhìn một người điên nằm ở dưới đất. Bà ta hừ lạnh một tiếng, chán ghét lên tiếng: “Cô còn ở đây ra vẻ đau khổ cho ai xem? Cháu của tôi còn chưa ra đời đã bị cô hại c.h.ế.t rồi! Nếu tôi là cô, cô sẽ không muốn sống trên đời nữa!”

Một từ “c.h.ế.t” như sét đánh ngang tai Uyển Vy, cả người cô cứng đờ tại chỗ, đôi môi mấp máy không thành tiếng, trước mắt một lần nữa tối đen…

***

Buổi chiều, khi tình trạng của Uyển Vy đỡ hơn một chút, dì Hồng mới dám ra ngoài để mang đồ ăn thừa đi xử lý.

Vừa ra đến cửa bà đã gặp Gia Huân.

“Thiếu gia, cậu tới đây để gặp thiếu phu nhân sao?” Dì Hồng cố gắng nói thật nhỏ.

“Cô ấy đã tỉnh chưa?”

"Chỉ vừa mới chợp mắt một chút, cô ấy có vẻ… cần theo dõi nhiều hơn. Cậu có cần…”

“Không cần, đi làm việc của dì đi.”

Uyển Vy ngủ không sâu, cô nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra nhìn. Thấy người xuất hiện là Gia Huân, cô liền kích động.

“Anh Huân! Là Đường Yến, là cô ta đã kéo em xuống cầu thang! Chính cô ta là người đã g.i.ế.t c.h.ế.t con của chúng ta!”

Uyển Vy có cảm giác như cô đã dùng hết sức lực cả đời này gộp lại để nói ra.

Thế nhưng không một ai tin lời của cô, rằng từ đầu tới cuối đều là kế hoạch của người phụ nữ kia!

Và, Gia Huân cũng như vậy..

“Uyển Vy. Đáng lẽ ra, cô nên vui mừng vì Yến đã sinh đứa trẻ trong bụng em ấy ra một cách an toàn. Nếu không, cô không yên ổn nằm ở đây như bây giờ đâu.”

Mất con, cô sống như c.h.ế.t.

Vậy mà những người trong gia đình này, đang nói những gì vậy?

Con không ở trong bụng họ nên những đau đớn này họ liền xem là hư vô sao?

“Anh Huân… vì sao… vì sao anh không tin tôi?!”

“...”

“Vì sao các người không một ai tin tôi? Người mất con là tôi! Người đau khổ nhất là tôi mới đúng!”

Uyển Vy gào lên, cảm thấy cả người giống như mọc đầy gai nhọn, cực kỳ đau đớn…

Tại sao, tại sao con của cô không còn trên đời! Những người này lại xem cô như một kẻ g.i.ế.t người?