“Thiếu gia, cậu… đến đây để đón thiếu phu nhân về sao?” Dì Hồng ngập ngừng hỏi, phá tan sự im lặng từ phía Uyển Vy.
Nụ tươi cười tắt đi trên gương mặt của Gia Huân, trả về dáng vẻ lạnh lùng khi nhìn thấy Uyển Vy đứng ở trước mắt. Quả thật là hắn đã quên mất đi người phụ nữ này cũng đang ở bệnh viện.
Tầm mắt hắn rơi vào vùng bụng đang nhô cao của cô, biểu cảm phút chốc thay đổi, hiện ra một chút trầm tư khó đoán.
"Anh Huân." Giọng nói nhẹ nhàng của Đường Yến bất ngờ vang lên bên cạnh.
Gia Huân nghe thấy, lập tức thu hồi tâm trí lại, dời mắt khỏi Uyển Vy.
Giọng nói của hắn toát ra sự lạnh nhạt như trước giờ vẫn thế: “Dì Hồng, tôi vẫn còn việc khác phải làm, dì cứ mang cô ta đi trước đi.”
Uyển Vy nhìn chằm chằm vào cái bụng to của người phụ nữ kia, thật sự không dám nghĩ đến chuyện gì đã xảy ra vào sáu bảy tháng qua.
Cô bất ngờ di chuyển, dừng lại ở trước mặt hai người họ: "Anh Huân, đứa trẻ trong bụng cô ấy là ai?”
“Chuyện này không hề liên quan gì đến cô. Không đến lượt cô lên tiếng hỏi về con của tôi.”
“Chồng tôi đi cùng một người phụ nữ đang mang bầu đến bệnh viện khám. Người làm vợ như tôi không thể hỏi sao?"
Trước mặt Gia Huân, cô luôn giữ thái độ cẩn trọng, thế nhưng cô không nhịn được nữa. Cô nhìn người phụ nữ rúc phía sau Gia Huân, giận giữ gào lên:
“Tôi không quan tâm cô là ai! Gia Huân là chồng tôi! Cô đứng ở đây níu níu kéo kéo, còn dám giở giọng này? Cô là cái thá gì mà còn dám bảo rằng đến lượt với không đến lượt? Cô…!”
“Từ Uyển Vy! Cô im miệng ngay!”
Gia Huân che chắn cho Đường Yến ở phía sau, còn trước mặt là Uyển Vy đang mang theo gương mặt giống đến bảy tám phần cô ta.
Gương mặt đó, làm Gia Huân vô cùng chán ghét!
Những gì mà hắn muốn không phải là một sự bắt chước giả tạo không có linh hồn như Uyển Vy vẫn luôn làm!
Hắn quả thật không muốn nói thêm một lời nào với cô, trực tiếp nắm lấy tay Đường Yến, quay người bỏ đi.
“Cô không được rời đi!” Uyển Vy giống như đã mất hết lý trí, lao đến muốn bắt lấy người phụ nữ kia.
Khi tay cô chuẩn bị chạm vào được Đường Yên thì bất ngờ Gia Huân đưa tay ra chặn lại. Bởi vì cái bụng to không thể giữ được thăng bằng, cô không thể ngăn được cơ thể run rẩy, cả người ngã ngửa ra phía sau.
Cũng may là dì Hồng kịp đỡ lấy, nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo!
Hai chân Uyển Vy mềm nhũn, sợ hãi ôm lấy bụng mình, hơi thở nặng nề phát ra thành tiếng.
Gia Huân đanh mặt nhìn cô, trong ánh mắt không che giấu được sự chán ghét. Hắn toan bước về phía trước thì đã bị Đường Yến kéo tay lại.
“Anh Huân à, bụng em khó chịu lắm… chúng ta đừng gây nhau nữa được không?” Gương mặt xinh đẹp của Đường Yến tái nhợt, vừa nói xong liền khuỵu chân ngã ra phía sau.
Gia Huân vội vã đỡ lấy Đường Yến, thấy người trong lòng bất động nên vội vàng bế xốc cô ta lên, nhanh chóng mang vào bên trong.
Uyển Vy muốn đuổi theo, nhưng hai chân của cô đã sớm không còn chút sức lực nào. Cô siết chặt tay đến bật máu, chỉ có thể đứng nhìn chồng mình mang theo người phụ nữ khác từ từ biến mất mà không làm gì được.
Bệnh viện tư nhân này bảo vệ thông tin bệnh nhân vô cùng tốt. Uyển Vy mang theo cái bụng lớn đi khắp nơi để tìm kiếm mà không tìm thấy được người ở đâu.
“Thiếu phu nhân à, hay là chúng ta về nhà đi. Tôi nghĩ là chúng ta không tìm được họ đâu. Với cả cô vừa khỏe lại, nên nghỉ ngơi nhiều hơn..”
“Dì à, dì có nghĩ đứa con mà cô đang mang trong người là… của anh Huân không?”
Uyển Vy nhìn dòng người vội vã qua lại trước mắt, tâm trạng càng lúc càng nặng nề. Giây phút cô nhận ra, khoảng cách giữa tình yêu và không có tình yêu thật sự có khác biệt quá lớn.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng nuốt hết tủi hờn xuống, vì lợi ích của đứa con trong bụng, cô nhất định phải cố gắng chịu đựng!