Chương 8: Lừa dối

Hướng chạy của Mộc Lam chính là tiến về phía Khương Đường nhưng thật không may, một toán người mặc vest đen đã chặn đứng ngay trước mặt, cô tặc lưỡi một cái, cũng không hề có ý định dừng lại, Mộc Lam đương trường lao thật nhanh qua nhưng chung quy vẫn là bị chúng tóm lại. " Chết tiệt, Bỏ ra " Vùng vẫy tức giận tung nắm đấm loạn xạ, cô đã từng yêu thích những bộ váy ôm sát người như này nhưng hiện tại cô lại thật căm ghét chúng. Bởi vì, nó làm cô không thể thoải mái hoạt động được .

Khương Đường lần này chính xác là cực độ lo lắng khi thấy bạn thân mình bị một toán người đè đầu cưỡi cỗ, chính là nhịn không được mà tức thì bật dậy chạy vọt về phía cô " Mộc Lam !! Mộc Lam!! "

Thiên Sinh thật sự là hoảng hồn ngay tại lúc Khương Đường bất ngờ chạy đi, Con ngốc này, thầm mắng một tiếng trong lòng, cũng không hiểu vì sao mà hắn lại vứt bỏ hết hình tượng tao nhã lịch sự của mình, đuổi theo cô tóm lại.

" A bỏ ra , anh làm cái gì thế, mau bỏ tôi xuống ." Khương Đường giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của ai đó nhưng đáp lại cô chỉ là vòng tay thêm siết chặt. Thiên Sinh không nghĩ rằng mình lại có xúc động muốn tức giận đến thế, hắn nghiến răng " Đồ ngốc, tỉnh ra một chút coi, lại muốn đi cứu người khác như vậy? cũng không có tự giác được mình là cái loại chân yếu tay mềm sao?"

" Anh thì biết cái gì chứ, Mộc Lam là bạn của tôi, bạn của tôi, bạn của tôi a. Mau bỏ tôi xuống ngay " Khương Đường khóe mắt đã hồng đỏ một mảng, cô bất mãn xoay đầu khó chịu trừng mắt với cái người đang ôm lấy thắt lưng của mình.Thiên Sinh thật sự là chịu thua mà bật cười một tiếng, cánh tay đang ôm thắt lưng cô khẽ khàng vươn lên một chút, nắm chặt lấy hai tay đang múa máy loạn xạ của tiểu bạch thỏ ngây thơ trong vòm ngực, không hề thương xót mà nói " Bạn thân sẽ không bao giờ gài bẫy nhau, hiểu chưa cô thư ký ngốc nghếch "

Cái gì? Gài bẫy? Khương Đường tức thì ngây ra như phỗng.



" Câm miệng, câm miệng " Mộc Lam tức giận xoay người tung một đấm vào tên đang giữ chặt lấy vai mình kia, hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Khương Đường hòng muốn bưng bít cái sự thật chết tiệt nào đó, nhưng có vẻ như mọi thứ so với suy nghĩ của cô đã diễn ra nhanh hơn một bước rồi. Đằng xa, Khương Đường với khuôn mặt non nớt trong sáng ngày nào hiện tại lại được thay thế bởi một biểu cảm ghê sợ, không dám tin. Hay chính xác hơn là sụp đổ.

Mộc Lam run rẩy vươn hai tay lên che lấy miệng của mình, không phải đâu, tớ không có lừa cậu đâu, Khương Đường a.Mọi chuyện diễn ra thật đúng như trong kế hoạch nhỉ? Ares ngồi một chỗ từ nãy đến giờ không hề phát ra một lời trêu đùa nào đang vui vẻ hưởng thụ cái biểu tình đau đớn của người con gái đó. Thật hưng phấn làm sao a. Ha ha!!

Nhìn đến cô nhóc ngốc nghếch nọ đang kìm nén cảm xúc xoay người rúc vào trong lòng của mình mà " A a a " khóc nấc lên thì Thiên Sinh quả nhiên là có chút hối hận, lẽ ra hắn không nên hùa theo Ares a, lại lỡ miệng làm cho con nhóc này khóc mất rồi. Ôn nhu vỗ vỗ tấm lưng nhỏ nhắn của ai đó, Thiên Sinh một tay bế thốc Khương Đường lên, không do dự mà bước ra khỏi tòa nhà.

" Khương Đường , anh mang cô ấy đi đâu ?? Khương Đường , Khương Đường " Mộc Lam hoảng hốt chạy theo Thiên Sinh nhưng bất chợt.

Đoàng !!

Âm thanh lạnh lẽo của tiếng súng vang lên , sượt ngay má trái của Mộc Lam khiến cô ngã sóng soài dưới đất , không dám tin những gì xảy ra trước mắt mình …