Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Giới Giải Trí]Trọng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau lần cut thứ hai, đạo diễn Vương gọi Lý Triết Thiên qua một bên, lời lẽ thấm thía tâm sự thật lâu.

Bộ phim này nhà họ Lý đầu tư một nửa tài chính, quyền thế của bọn họ lại lớn, muốn lăn lộn một diễn viên nhỏ trước giờ vẫn là chuyện phi thường dễ dàng.

Thế nhưng lần này đạo diễn Vương đã đổ hết tâm huyết vào bộ phim, Sở Ngôn biểu diễn Chử Thần khiến ông cực kỳ thỏa mãn và kinh hỉ, vậy nên cho dù đứng trước lợi ích lớn lao ông cũng quyết định vì Sở Ngôn nói mấy câu, khiến Lý Triết Thiên bỏ qua ý định ngắm vào Sở Ngôn.

Lý Triết Thiên ‘Ừ hử’ hai tiếng cho có lệ, rốt cuộc cũng đáp ứng, thế nhưng chờ đạo diễn Vương vừa đi sắc mặt của hắn liền trầm xuống, nhìn về phía phụ tá bên cạnh: “Mày thực sự đã trộm kịch bản AI của thằng đó sao? Mẹ nó, trí nhớ của thằng đó thật sự tốt như vậy à, không cần kịch bản AI cũng có thể diễn?”

Trợ lý lập tức lén lén lút lút lấy con chip AI giấu trong lòng bàn tay, đưa cho Lý Triết Thiên nhìn thoáng qua.

“Anh Lý, em thực sự đã lấy kịch bản của thằng đó.” Dừng một chút, lại tiếp tục biện giải: “Anh Lý, em thấy Sở Ngôn nhìn như rất ít nhìn kịch bản AI, có phải nó chưa bao giờ diễn theo thứ này sao?”

Nghe xong lời này, không biết vì sao trước mắt Lý Triết Thiên chợt hiện lên đôi mắt lãnh đạm hờ hững của thiếu niên, cơ thể hắn theo bản năng hơi run lên một chút, bàn tay quạt cái tát lên đầu trợ lý, mắng: “Còn có người không dựa vào kịch bản đóng phim sao, mày nói thằng đó là thần tiên à?! Được rồi được rồi, không phải tao đã bảo mày hủy thứ này đi rồi sao, còn đặt trên người làm cái gì?”

Trợ lý khúm núm nhanh chóng đi làm việc, ở chỗ không xa, thiếu niên còn đang cúi đầu xem kịch bản văn tự chợt hơi ngước mắt nhìn về phía Lý Triết Thiên, ánh mắt quét theo phương hướng rời đi của người trợ lý nọ, chốc lát sau lại cúi đầu.

Lần quay thứ ba, Sở Ngôn và Lý Triết Thiên đứng đối diện nhau.

Lúc thợ trang điểm đến dặm phấn cho hai người, Sở Ngôn còn cười mỉm trò chuyện cùng đối phương, khiến cho người kia cười vang không ngừng. Mà nhìn tình cảnh này, Lý Triết Thiên đang bị kẻ khác vẽ loạn máu và cát bụi lên mặt lại hận đến cắn chặt hàm răng, chỉ kém xông tới cho thằng nhóc kia một đấm.

Mày ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp như vậy, tao lại mặc rách rưới xấu xí.

Vai của mày mỗi ngày trang điểm vừa đẹp vừa có khí chất, cuộc sống cũng phóng túng, tao lại phải trang điểm vừa máu vừa bùn, mỗi ngày lăn lộn đánh đấm!

Vai nam 2 này vốn phải là của tao!

Hiện tại ngay cả ảnh tạo hình của 《Huyết chiến 》còn chưa lộ ra, mọi người cư nhiên đều ồn ào chờ mong xem ai là nam 2!

—— Lý Triết Thiên đã giận đến không muốn nói chuyện.

Đợi loại phẫn nộ ghen ghét này bùng nổ đến cao trào nhất cũng vừa vặn là lúc đạo diễn Vương hô “Bắt đầu”, vì vậy Lý Triết Thiên không nói hai lời, lập tức đi tới cho Sở Ngôn một quyền. Bất quá lần này hắn thực sự chỉ là diễn! Đợi quyền thứ hai, vẫn là diễn, không phải thật.

Quyền thứ ba, quyền thứ tư…

Lý Triết Thiên giống như đang rất nghiêm túc đóng phim, lúc cần đánh giả thì đánh giả, lúc nên đọc thoại thì đọc thoại.

Cho dù biểu hiện của hắn so với thiếu niên đang ‘chịu đòn’ trước mặt thì kém nhiều lắm, thế nhưng nhìn cảnh tượng trong màn ảnh theo dõi đạo diễn Vương cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nghĩ: Ừ, quả nhiên lời nói của mình vẫn là có chút phân lượng.

Đột biến chính là phát sinh vào đúng lúc này!

“Chử Thần, mày căn bản không có tư cách mang họ Chử!”

Ngay khi lời thoại đọc xong, nước mắt nhân tạo của Lý Triết Thiên cũng đúng lúc chảy xuống, tiếp theo hắn nên đá quét một chân đem Chử Thần đánh ngã thẳng ra đất.

Nhưng vào giờ khắc này, ngay cả Sở Ngôn cũng không nghĩ tới, Lý Triết Thiên cư nhiên nâng chân lên một chút, nhắm thẳng vào đầu gối của y!

Đầu gối là một trong những bộ vị yếu ớt nhất trên thân thể con người, là điểm liên tiếp giữa xương đùi và xương cẳng chân.

Nếu có người dùng hai lực độ ngang nhau đá vào cẳng chân và đầu gối, kết quả tạo thành tuyệt nhiên bất đồng. Đầu gối có thể va chạm mạnh một chút liền gãy, thế nhưng xương cẳng chân dù sao cũng là cả một đoạn xương cứng, muốn đánh gãy phải cần chút khí lực.

Lúc này Lý Triết Thiên cư nhiên thông minh hơn một chút! Cho dù hắn thực sự đạp trúng đầu gối của Sở Ngôn cũng có thể đường hoàng thẳng lưng nói: “Ai nha, lần này là tôi không cẩn thận, chân nâng hơi cao một chút! Tôi cũng không cố ý muốn đá vào đầu gối của cậu đâu!”

Dưới tình huống như vậy, cho dù hắn có cố ý cũng không ai có đủ bằng chứng chứng minh.



Trong sát na điện quang hỏa thạch, thần sắc Sở Ngôn biến đổi, đột nhiên khom lưng hạ cánh tay che chắn phía trước chân Lý Triết Thiên. Một đôi tay làm sao có thể ngăn cản được cái chân hung hăng đá tới? Thế nhưng vẫn đủ để giảm nhẹ chút lực chấn động, mà thiếu niên thân thể sau khi bị đá một cú cũng bay vụt qua một bên, lướt đủ cự ly ba bốn thước mới chật vật ngã nhào xuống đất.

Lý Triết Thiên thật sự không ngờ đến phản ứng của Sở Ngôn lại nhanh như vậy, sửng sốt một lát liền hùng hổ cáo trạng trước: “Sở Ngôn, cậu đang làm gì vậy? Tôi dựa theo kịch bản AI diễn cậu cũng không hài lòng sao?”

Lúc này, cho dù camera có quay được toàn bộ tình cảnh vừa rồi Lý Triết Thiên cũng có thể thẳng lưng lớn tiếng.

Hình ảnh mà camera quay được dù sao cũng là hắn nhấc chân lên đá một cách rất bình thường, mọi hành động đều phù hợp với kịch bản AI. Mà chỉ đạo võ thuật của đoàn phim cũng biểu thị, Sở Ngôn ngăn trở quá sớm, tuy rằng ông ta cũng không thể nhìn ra một đá này của Lý Triết Thiên có thể là cố ý hay không, dù sao trong những cảnh hành động, người ngoài nghề nắm không chuẩn phương vị cũng là chuyện bình thường.

Bất quá có một câu, chỉ đạo võ thuật do dự chốc lát vẫn không nói ra: Giả thiết Sở Ngôn không phản ứng sớm như vậy, nếu Lý Triết Thiên thực sự đá vào đầu gối của cậu ta, loại vết thương kiểu này rất khó hồi phục hoàn toàn.

Lẽ nào trực giác của Sở Ngôn thực sự nhạy bén đến thế?

—— chỉ đạo võ thuật suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu, bỏ qua cái ý nghĩ này.

Ông làm sao biết được, đời trước lúc Sở Ngôn còn chưa nổi tiếng, tham gia nhiều nhất là các loại phim hành động. Giới giải trí nghìn năm trước cũng không có chế tác đặc hiệu tốt như bây giờ, tất cả các màn diễn hành động đều là súng thật đạn thật tự mình lên, thậm chí ngay cả dùng góc quay gian lận cũng ít!

Lúc còn làm một diễn viên quần chúng, Sở Ngôn cũng không ít lần chịu đòn, những kinh nghiệm này khiến độ nhạy cảm của y liên tục tăng cường, tuy rằng không thể sánh với những diễn viên từ nhỏ đã được huấn luyện võ thuật chuyên nghiệp, thế nhưng so với phần lớn diễn viên phổ thông thì tốt hơn rất nhiều.

Bất quá, lúc này vẫn là lần đầu tiên Sở Ngôn chật vật như vậy từ lúc đi đến thế giới mới.

Y sắc mặt bình tĩnh đứng dậy, lòng bàn tay lúc này đã hiện lên vết bầm xanh —— là do cú đá vừa rồi của Lý Triết Thiên để lại, ngay cả quân phục trên người cũng bị cọ xước đôi chút. Đối mặt với sự chỉ trích của Lý Triết Thiên, y cũng không vì mình biện hộ, trái lại còn mở miệng nói “Xin lỗi”, sau đó lặng lẽ đi dặm trang điểm chuẩn bị lần quay thứ tư.

Loại phản ứng này khiến Lý Triết Thiên không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy bản thân giống như đánh vào một đống bông gòn, không làm gì được.

Vậy nên Lý Triết Thiên cũng chỉ đành nuốt vào mấy lời mắng nhiết đã chuẩn bị sẵn, tùy tiện chuẩn bị cho lần quay tiếp theo.

Lần này Lý Triết Thiên cũng không muốn làm khó gì thêm nữa, dù sao người đại diện của Sở Ngôn cũng chính là Chu Hòa Huy đang đứng bên cạnh nhìn, lực ảnh hưởng của anh ta trong giới rất lớn, không tiện đắc tội. Vừa rồi hắn đã cho Sở Ngôn sự giáo huấn nhất định, lần này hắn coi như đại nhân đại lượng bỏ qua cho kẻ tiểu nhân.

Trong quá trình quay chụp tất cả đều không có gì dị thường.

Lý Triết Thiên trước sau như một đạp cửa tiến vào, trước hết mắng công tử ăn chơi Chử Thần một câu, sau đó lập tức tiến lên dùng nắm đấm giáo dục.

Tràng đánh nhau này chỉ đạo võ thuật đã tốn không ít tâm tư, cho dù có kịch bản AI làm tham khảo, chỉ đạo võ thuật cũng phải tỉ mỉ đẽo gọt lại động tác của mỗi diễn viên, dựa theo thể trạng từng người làm ra điều chỉnh.

Vai diễn của Lý Triết Thiên tuy rằng xuất thân phổ thông nhưng đã từng phấn đấu trên chiến trường suốt ba năm, khả năng cận chiến vô cùng mạnh mẽ, mà Chử Thần tuy rằng bàn đầu bị đánh bất ngờ không có phản ứng gì nhiều, nhưng ngay sau đó cũng bắt đầu hoàn thủ, không hề bị động chịu đòn.

Trong kịch bản, Chử Thần lười nhác lâu dài hoàn toàn không đánh thắng được Niếp Chinh, cuối cùng bị vị tiểu binh này hung hăng dạy dỗ một trận.

Chử Thần vốn là người đứng đầu trường quân đội quốc gia, tinh thông các thủ thuật cận chiến, theo lý thuyết cũng không thua kém Niếp Chinh bao nhiêu, nhưng là vì chưa từng trải qua chiến trường chân chính, chưa gặp qua máu nên động tác không thể cấp tốc tàn nhẫn như Niếp Chinh, mỗi chiêu đều đánh trúng yếu hại.

Mà lần này, ngay khi Lý Triết Thiên dào dạt đắc ý cho rằng mình đã dạy dỗ được Sở Ngôn, có thể khiến đối phương không dám cùng mình đối kháng, hắn chợt cảm giác được động tác của Sở Ngôn có chút không đúng!

Vẫn là những động tác do chỉ đạo võ thuật yêu cầu, thế nhưng Sở Ngôn trong những giây cuối cùng tung chiêu lại đột ngột gia lực, khiến hắn có chút ăn đau.

Dù sao Sở Ngôn cũng không phải xuất thân võ thuật chuyên nghiệp, vậy nên y cũng không có khả năng khiến Lý Triết Thiên thực sự bị thương thế nào, chỉ là những đau đớn yếu ớt này đã đủ khiến Lý Triết Thiên phi thường tức giận. Dù sao mặt ngoài nhìn cũng là hắn khiến Sở Ngôn liên tiếp bại lui, thế nhưng trên thực tế hắn luôn bị đối phương đánh cho ê ẩm cả người!

“Chử Thần! Mày căn bản không đáng mang họ Chử!”

Cùng lúc với những lời này, Lý Triết Thiên nhấc chân quét về phía Sở Ngôn, hắn cũng không quá dùng sức, trong lòng không hiểu vì sao cứ muốn nhanh chóng kết thúc màn diễn này, nào ngờ trăm triệu lần không nghĩ tới kết quả lại là…

Ngay khi chân của hắn vừa chạm vào Sở Ngôn, đối phương chợt sắc mặt trắng bệch ngã nhào trên đất, hai tay ôm đầu gối, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu liên tục rịn ra, đôi môi cắn chặt, bộ dáng đau đớn khó nhịn.



Lý Triết Thiên hoàn toàn ngơ ngác: “… ?!”

Lý Triết Thiên đứng gần nhất còn không rõ xảy ra chuyện gì, nhân viên đoàn làm phim bên cạnh và Chu Hòa Huy đương nhiên càng không biết. Bất quá khi bọn họ nhìn lại màn hình theo dõi thì phát hiện, hóa ra Lý Triết Thiên đã đạp thẳng vào đầu gối của Sở Ngôn!

Lần này là thực sự đạp vào!

Mười mấy máy camera toàn bộ đều quay được, Lý Triết Thiên cho dù muốn chống chế cũng không xong!

Nữ bác sỹ đoàn phim nhanh chóng chạy đến chẩn đoán cho Sở Ngôn, bất quá cô nhanh chóng phát hiện Sở Ngôn chỉ chịu chút vết thương ngoài da, ngay cả vết bầm ứ đọng cũng không có. Ngay khi cô có chút kinh ngạc muốn thông báo kết quả chợt nghe thiếu niên dùng thanh âm ôn hòa rụt rè hỏi: “Bác sỹ Dương, em còn có thể tiếp tục quay không? Em cảm thấy cũng ổn, không muốn làm chậm tiến độ của mọi người.”

Bác sỹ Dương ngẩng đầu nhìn lên đã thấy thiếu niên tuấn mỹ hơi rũ hàng mi, nghiêm túc nhìn chính mình. Đôi mắt Sở Ngôn an tĩnh, rõ ràng sắc mặt đã trắng bệch nhưng vẫn cố gắng cong môi mỉm cười, khiến bản năng làm mẹ của vị nữ Bác sỹ này lập tức bị kí©h thí©ɧ ra tới!

Cái gì ‘Vết thương này căn bản không nghiêm trọng’ đã hoàn toàn bị cô quăng ra sau đầu, cô chỉ cho rằng ‘Có thể do y thuật của mình còn chưa đủ nên không phát hiện có chỗ nào khác biệt’, lập tức lên tiếng an ủi thiếu niên: “Sở Ngôn, cậu vẫn nên đi bệnh viện xem kỹ một chút, nếu như đầu gối thật sự có tổn thương là chuyện vô cùng nghiêm trọng. Điều kiện chữa trị trong đoàn phim không tốt, chị cũng không có biện pháp chẩn đoán cẩn thận cho cậu.”

Chu Hòa Huy ở bên cạnh nghe lời này lập tức sửng sốt, sau đó một giọt mồ hôi lớn lập tức chảy xuống.

Thực sự bị thương?! Còn đặc biệt nghiêm trọng?!

Hắn ta vốn cho rằng chỉ bị thương ngoài da một chút, không ngờ còn có thể nghiêm trọng như vậy, tâm tình thoáng cái liền khẩn trương lên.

Chu Hòa Huy đang định nhanh chóng đưa Sở Ngôn đi bệnh viện, thế nhưng Sở Ngôn lại tự mình lắc đầu, đứng dậy nói: “Không sao cả, chỉ là có hơi đau thôi, những chỗ khác đều rất tốt, đừng nên trì hoãn tiến độ.”

Nhìn bộ dạng cao thượng này xem! Nhìn dáng dấp nhịn đau quay phim này kìa!

Đơn giản chính là Lôi Phong của thế kỷ mới nha… À, hình như có gì đó sai sai.

Cho dù Sở Ngôn kiên trì muốn tiếp tục quay nhưng Chu Hòa Huy lại dứt khoát không đồng ý. Tuy rằng Chu Hòa Huy không rõ vì sao phía trên đột nhiên muốn anh ta dẫn người mới này, lại còn đưa một đống tài nguyên đến nâng Sở Ngôn, thế nhưng anh hiểu rõ: vô luận thế nào, Sở Ngôn tuyệt đối không thể bị thương.

Những ngày giao tiếp gần đây khiến Chu Hòa Huy sinh ra một chút hảo cảm với Sở Ngôn, hơn nữa lúc này anh là người đại diện, càng phải che chở nghệ sỹ dưới tay mình. Vì vậy cùng ngày, anh lập tức đưa Sở Ngôn đi bệnh viện, sau khi xác định thật sự không có vấn đề lớn gì mới thở phào nhẹ nhỏm.

Đợi ngày hôm sau Sở Ngôn quay về đoàn làm phim, Lý Triết Thiên vẫn trưng gương mặt âm trầm ra trừng mắt, hoàn toàn không hé răng nói lời nào.

Hôm qua dưới sự chỉ trích của mọi người, hắn bị buộc bất đắc dĩ nói lời xin lỗi với Sở Ngôn, còn phải chi trả toàn bộ tiền khám bệnh. Thế nhưng bản thân hắn biết rõ, lần này hắn căn bản không dùng sức, cũng không đạp vào đầu gối Sở Ngôn!

Đây hết thảy đều là âm mưu! Tuyệt đối là âm mưu!

Sắc mặt của Lý Triết Thiên suốt một buổi sáng đều phi thường xấu, những nhân viên trong đoàn phim trải qua chuyện ngày hôm qua đối với hắn cũng sinh ra phản cảm, thậm chí ngay cả tiếp lời cũng không muốn lên tiếng. Loại lạnh nhạt này Lý đại thiếu gia lần đầu tiên đυ.ng phải, hắn nhịn đến tận trưa cư nhiên còn phát hiện lượng thịt trong hộp cơm của mình ít hơn bình thường quá nhiều.!

Lý Triết Thiên hắn hạ thấp thân phận ăn cơm của đoàn làm phim là thân dân! Thế nhưng đây cũng không phải nguyên nhân khiến hắn phải chịu mọi người đắn đo khi dễ!

Buổi trưa, Lý Triết Thiên lập tức hất cả hộp côm xuống đất, gọi một cú điện thoại. Buổi chiều, máy quay còn chưa mở đạo diễn Vương đã sắc mặt tái xanh đến tìm Lý Triết Thiên, nói: “Lý Triết Thiên, hiện tại phim đã quay được một nửa, cậu đột nhiên muốn chúng ta đổi diễn viên là chuyện không làm được.!”

Lý Triết Thiên uống một ngụm nước ngọt, nói: “Lần này tôi sẽ mời diễn viên hạng nhất đang nổi đến diễn cũng không được sao?”

“Đây không phải vấn đề ai tới diễn, chúng ta đã quay lâu như vậy, hơn nữa… hơn nữa Sở Ngôn biểu hiện rất tốt!”

“Đạo diễn Vương, nhà họ Lý chúng tôi lại đầu tư thêm hai ngàn vạn vào đoàn phim, lại nhiều hơn một minh tinh.”

“Cậu… !”

Dù sao đạo diễn Vương cũng chưa có danh tiếng gì nhiều, trước đây chỉ từng quay một bộ phim truyền hình, tiếng nói trong giới không có bao nhiêu sức nặng, đối mặt loại diễn viên mang theo đầu tư gia nhập này thực sự không biết làm sao khống chế. Ngay lúc ông còn đang thẹn quá hóa giận đã thấy một thiếu niên tuấn lãng, lông mày cau chặt, thần tình giận dữ đi đến.

“Lý Triết Thiên, anh không nên khinh người quá đáng! Vì sao muốn trộm kịch bản AI của tôi!”
« Chương TrướcChương Tiếp »