Editor: Đường ĐườngChưa beta......o0o...... Lần cuối cùng Tang Noãn nhìn thấy Hứa Bùi Chí là ở một đêm hội giao thừa của một đài địa phương. Không biết tổ đạo diễn tổ sắp xếp như thế nào mà sau khi ca khúc của Hứa Bùi Chí kết thúc, MC bước lên sân khấu lại để cho Hứa Bùi Chí giới thiệu người tiếp theo xuất hiện là Tang Noãn. Điều này đối với đôi nam nữ trước đây từng có tin đồn tình cảm mà nói thì chỉ cần đứng chung trên một sân khấu thôi cũng đã có thể khiến cho mọi người bắt đầu suy nghĩ nhiều.
Hứa Bùi Chí nghe xong yêu cầu của MC thì rũ mắt, khẽ gật đầu. Anh ta chuyển micro sang tay phải, tay trái cầm lấy tờ kịch bản của MC, không hề ngượng ngùng mà vô cùng tự nhiên đọc lời giới thiệu về Tang Noãn.
Đó là những lời tán dương Tang Noãn vô cùng, khen kỹ năng diễn xuất của cô, khen dung mạo của cô, khen cô từng bước trở nên nổi tiếng. Tang Noãn trong vô vàn những lời miêu tả hoa mỹ dài dòng ấy khiến anh ta cảm thấy thật xa lạ.
Tang Noãn mà Hứa Bùi Chí biết là người mặc một bộ lễ phục lộ lưng màu đỏ cao cấp, không hề kiêng dè gì mà đứng uống bia cùng anh ta ở đầu đường nơi đất khách quê người. Lúc Tang Noãn uống say đôi mắt sẽ không mất đi tiêu cự, nhưng ánh mắt sẽ trở nên mông lung như thể có một tầng sương mù bao phủ, tia sáng nhỏ bé khiến người ta say mê bị che khuất dưới lớp sương mù ấy.
Tang Noãn lúc uống say rất ngoan, cô sẽ trả lời từng câu hỏi của anh ta, sẽ nói rất nhiều lời mà bình thường cô không nói.
Lúc anh ta bị người đại diện ép đến gần để làm quen với Tang Noãn còn cảm thấy rất không cam lòng. Anh ta là người có tài năng, tại sao lại phải dựa vào người khác để có thể nổi tiếng.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy Tang Noãn, anh ta lại hoảng hốt nảy ra một suy nghĩ không hề thực tế rằng, nếu có thể yêu đương với cô một lần cũng không tồi.
Đó là quãng thời gian tươi đẹp nhất từ trước đến giờ. Cho đến tận hôm nay, Hứa Bùi Chí quay xong MV vào lúc đêm muộn đều sẽ vô thức đi đến cửa hàng hoa, mua một bó hoa linh lan hoặc là hoa hồng. Chỉ là sau khi mua xong, anh ta lại không biết nên gửi đi đâu.
Đây là báo ứng của anh ta, báo ứng động cơ lúc ban đầu của anh ta không thuần khiết mà còn có ý đồ khác.
Phông nền sân khấu dần dần thay đổi, ngọn sóng màu lam nhấp nhô trên màn ảnh, chiếc váy mà Tang Noãn mặc cũng cùng màu với những con sóng đằng sau lưng cô, như thể biển sâu.
Cô cầm micro, khẽ gật đầu với MC và Hứa Bùi Chí một cái.
MC đứng giữa hai người họ. Khoảng cách giữa hai người chỉ tầm hai, ba mét, không hề xa xôi, nhưng anh ta mãi mãi cũng không thể bước lại gần được.
Tiếng nhạc từ từ vang lên, ánh đèn chỉ chiếu sáng một mình Tang Noãn. Đây là lần thứ hai cô hát ở một sân khấu lớn như vậy. Có lẽ là trước lạ sau quen, Tang Noãn không còn quá căng thẳng như lần đầu tiên nữa. Cô thuận lợi biểu diễn xong ca khúc, sau đó cúi người một cái bước xuống sân khấu.
Cô bước đi rất cẩn thận, giày cao gót hôm nay cũng rất vừa chân cô, không có bất kỳ tình huống trẹo chân bất ngờ nào xảy ra.
Có một người đứng trong lối đi mờ tối, Tang Noãn có thể nhận ra rõ ràng đây là Hứa Bùi Chí. Anh ta vẫn mặc bộ trang phục vừa mới biểu diễn, sợi dây màu bạc treo ở thắt lưng lóe sáng lấp lánh trong khung cảnh mờ tối.
Tang Noãn dừng lại cách anh ta vài bước, Hứa Bùi Chí cũng vẫn duy trì khoảng cách như vậy, không tiến lại gần cô.
Câu đầu tiên anh ta nói với Tang Noãn hôm nay là lời chúc mừng.
"Giải Yến, cậu ấy tốt hơn tôi."
Bất kỳ ai cũng đều tốt hơn anh ta.
Lúc này đã là mấy tháng trôi qua kể từ khoảng thời gian mà tên của bọn họ lúc nào cũng xuất hiện trên bảng hotsearch. Tang Noãn đứng khoanh tay, kỳ thực bên trong lối đi rất lạnh, hai bên đều thông gió, cô hy vọng làm vậy có thể khiến bản thân thấy ấm áp hơn một chút.
Hứa Bùi Chí theo phản xạ muốn cởϊ áσ khoác ra khoác lên người cho cô, nhưng động tác thực hiện được một nửa lại do dự mà ngừng lại.
Tang Noãn buông tay xuống, khẽ lắc đầu nói không cần.
Hứa Bùi Chí không mặc áo lại mà khoác lên khuỷu tay. Hơi thở mà anh ta thở ra ngưng tụ trong bầu không khí lạnh như băng tạo thành làn khói trắng, nhưng lại nhanh chóng bị gió lạnh bên ngoài thổi tan.
"Thực ra anh biết Giải Yến." Anh ta bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy, khiến cho ánh mắt của Tang Noãn nhìn chằm chằm về phía anh ta.
Đã bao lâu không nhìn thấy ánh mắt toàn tâm toàn ý như vậy của cô rồi, điều này khiến cho Hứa Bùi Chí cảm thấy hoài niệm vô cùng.
Tuy rằng đó là bởi vì cái tên mà anh ta nói ra, nhưng vẫn làm anh ta cảm thấy vui vẻ.
Thật quá hèn mọn, Hứa Bùi Chí tự giễu mà cười.
"Lần đầu tiên chúng ta đi Hokkaido anh đã gặp cậu ấy."
Lần đó anh ta suýt nữa đã bị Giải Yến gϊếŧ.
Tuyết ở Hokkaido không phải là thứ gì hiếm lạ, nơi đây tuyết rơi nhiều quanh năm, cho nên ở đây có rất nhiều khu trượt tuyết. Anh ta cùng Tang Noãn nghe danh đã lâu cho nên quyết định tới đây trượt tuyết. Chỉ là thật không may, cho dù đã mặc bộ quần áo trượt tuyết thật dày nhưng Tang Noãn vẫn bị ngã, một hồi vui chơi cuối cùng kết thúc bệnh viện.
Lúc Hứa Bùi Chí bước ra ngoài thì nhìn thấy Giải Yến. Cậu thanh niên trẻ tuổi mặt mày còn đọng sương tuyết, lúc đè con dao trên cổ anh ta, nét mặt không hề dao động chút nào, như thể việc gϊếŧ người nhìn thấy máu cũng chỉ là chuyện vô cùng bình thường mà thôi.
Giải Yến lẩm bẩm: "Vì sao anh lại có thể ở cùng cô ấy?" Sự điên cuồng tàn nhẫn trong giọng nói của anh cũng giống như dòng máu chảy bên dưới lưỡi đao của anh, liên tục không ngừng.
Anh rũ mắt nhìn lưỡi đao sáng bóng dính đầy máu, đột nhiên bật cười như thể bị điên.
"Như thế này rất đẹp phải không."
Thứ đã cứu Hứa Bùi Chí chính là một cuộc điện thoại, điện thoại của Tang Noãn.
Động tác trong tay Giải Yến ngừng lại, ánh mắt u ám nặng nề bắt đầu có tiêu cự, anh hơi dịch lưỡi dao ra ngoài một chút, tay còn lại lấy di động của Hứa Bùi Chí ra. Cái tên đang không ngừng nhấp nháy trên màn hình là Tang Noãn. Giải Yến ấn nút trả lời, giọng nói trong trẻo của thiếu nữ truyền ra từ bên trong di động, không hề bị ảnh hưởng bởi vết thương ở chân chút nào.
"Hứa Bùi Chí, lúc anh đi mua đồ nhớ mua cho em bánh ngàn lớp mà em đã nói hôm qua, loại có nhân hoa quả ấy."
Tang Noãn nói xong nhưng đầu dây bên kia vẫn duy trì im lặng, cô nghi ngờ nhìn thoáng qua màn hình điện thoại thì thấy vẫn đang trong giao diện cuộc gọi. Cô gọi tên Hứa Bùi Chí hai lần nhưng lại bị ngắt máy, cô lại gọi lại lần nữa thì điện thoại đã tắt máy rồi.
Giải Yến ném mạnh điện thoại lên tường, sản phẩm kim loại tinh xảo lập tức vỡ thành từng mảnh, rơi xuống đầy đất.
Anh nhìn Hứa Bùi Chí, bên trong đôi mắt âm u dường như đột nhiên nổi lên gợn sóng cuồn cuộn, nhưng một giây sau đã bị anh mạnh mẽ đè ép xuống.
Giải Yến thu lưỡi dao sáng loáng về, đôi môi ngược lại nở nụ cười.
"Nghe thấy chưa, cô ấy muốn anh mua bánh ngàn lớp cho cô ấy." Anh dùng khuôn mặt của Hứa Bùi Chí để lau máu dính trên lưỡi đao, sau đó đứng lên, mi mắt rũ xuống mang theo vẻ cô đơn.
"Loại có nhân hoa quả, đừng mua nhầm." Giọng nói nhẹ nhàng, vô cùng dịu dàng, như thể thì thầm với người thương.
Lúc đó Hứa Bùi Chí còn chưa biết Giải Yến, ngày đó anh ta cũng không mua bánh nhiều tầng cho Tang Noãn. Sau khi nhìn thấy cậu thanh niên điên kia biến mất khỏi tầm mắt, anh ta lập tức ôm lấy cần cổ đang chảy máu, lảo đảo chạy đi báo cảnh sát.
Cổ Hứa Bùi Chí trông có vẻ rất đáng sợ, máu chảy giàn giụa khiến tay anh ta bị nhuộm đỏ một mảng lớn, nhưng trên thực tế thì không nghiêm trọng lắm, không bị thương ở vị trí chí mạng.
Không biết là bởi vì manh mối mà anh ta cung cấp quá ít hay là bởi vì anh ta bị thương không quá nghiêm trọng mà cuối cùng chuyện này vẫn không được giải quyết.
Sau đó Hứa Bùi Chí vẫn luôn cảm giác có một đôi mắt đang ẩn nấp trong bóng tối nhìn mình chằm chằm như hình với bóng. Lúc cảm giác ấy trở nên mãnh liệt nhất là khi anh ta hẹn hò cùng Tang Noãn. Cho dù là ở nơi nào, trên con đường có hàng cây ngọc lan trong sân trường, ở bàn ăn trong nhà hàng hay trên bãi biển cát trắng, đợi đến khi Hứa Bùi Chí cẩn thận tìm kiếm lại không tìm được đôi mắt ấy.
Anh ta cho rằng đó là ảo giác của bản thân.
Ảo giác ấy kết thúc kể từ sau khi anh ta chia tay với Tang Noãn.
Anh ta kể lại những chuyện này cho Tang Noãn nghe. Người mặc bộ váy dài màu lam đang dùng tay khẽ chải mái tóc dài của mình, cô không cẩn thận dùng lực hơi mạnh một chút, một sợi tóc rơi xuống. Tang Noãn vắt chéo tay sau lưng, cô khẽ gật đầu với Hứa Bùi Chí, nói cảm ơn anh ta.
Ngừng lại một chút, cô lại cúi người với anh ta một cái, nói một câu xin lỗi.
Chỉ là một câu ơn và xin lỗi, không hề nói thêm gì, thậm chí ngay cả lời xin lỗi cũng là vì Giải Yến. Sự kiệm lời của cô với người ngoài cuối cùng cũng có ngày cô dùng với anh ta.
Nhưng anh ta cần lời cảm ơn và xin lỗi của cô để làm gì?
Hứa Bùi Chí khẽ cười một tiếng, rất ngắn ngủi. Anh ta nói: "Vậy anh đi đây."
Còn em cũng phải sống thật tốt.
Những lời này cuối cùng anh ta cũng không nói ra.
Ngày đầu tiên của năm mới, tuyết bắt đầu rơi, một bông tuyết bay lượn rơi xuống cửa sổ thủy tinh, trong chốc lát liền tan đi. Tang Noãn đứng trước cửa sổ, ngón tay cô còn chưa kịp phác họa lại bông tuyết theo đường viền của hoa tuyết đã chỉ đành trơ mắt nhìn nó tan biến.
Cô xoay người, thuận tay cầm lấy một đĩa phim, bắt đầu chiếu phim. Đến rạng sáng hôm nay cô mới về đến nhà nhưng Tang Noãn lại không hề buồn ngủ một chút nào, thậm chí cô còn không hề có suy nghĩ muốn đi ngủ, như thể vừa uống hai ba cốc cà phê cùng một lúc vậy, vô cùng tỉnh táo.
Thật không đúng dịp, lúc cô về Giải Yến lại vừa đi ra ngoài, vì vậy Tang Noãn định vừa xem phim vừa chờ anh.
Lúc phim chiếu Tang Noãn mới biết đây là phim của mình. Toàn bộ đĩa phim mà Giải Yến sở hữu đều là phim của cô, thật sự không hổ danh là fan hâm mộ của cô.
Đĩa phim mà cô vừa chọn là bộ phim đầu tay của cô. Kỳ thực Tang Noãn không hay xem phim mình đóng, chỉ trừ sau khi quay xong cô sẽ xem thêm vài lần để tìm những chỗ còn thiếu sót ra thì sau đó cô đều đem chúng vứt xó.
Khuôn mặt của cô xuất hiện trên màn ảnh là dáng vẻ của thiếu nữ hồi cấp ba, vẻ ngây ngô hiện rõ trên khuôn mặt, kỹ năng diễn xuất cũng vậy.
Nhưng chính bởi vì ngây ngô nên lại càng có vẻ chân thực hơn.
Trong phòng có hệ thống sưởi ấm, ngồi lâu liền cảm thấy nóng. Tang Noãn cởi chiếc áo sơ mi đang khoác trên người ra, đi chân trần tới chỗ tủ lạnh lấy ra một cốc nước chanh mát lạnh.
Dạ dày Tang Noãn không tốt lắm, không thể ăn đồ quá lạnh, nếu không sau đó nhất định sẽ bị tiêu chảy. Thế nhưng những lúc cô thèm ăn lại thường quên mất bản thân có tật xấu này. Giống như bây giờ, không khí trong phòng nóng như vậy, uống một cốc nước chanh mát lạnh chắc hẳn sẽ không hề gì.
< Ngọn đèn > là bộ phim điện ảnh đầu tay của cô, cách thời điểm hiện tại đã rất lâu rồi, Tang Noãn thậm chí còn quên mất tình tiết của bộ phim, cho nên khó được một lần cô lại nghiêm túc ngồi xem bộ phim mà cô đã từng diễn tới vậy.
Nước chanh trên bàn đã uống hơn phân nửa, lúc Tang Noãn đang định uống cạn một hơi thì chiếc cốc lại bị người khác cầm lấy.
Giải Yến không biết đã về từ lúc nào, đều tại cô xem phim quá nghiêm túc nên không hề nghe thấy tiếng anh trở về.
"Đừng uống nữa." Giải Yến nhẹ giọng dỗ dành cô, "Lát nữa lại khó chịu."
Đột nhiên nhìn thấy Giải Yến, Tang Noãn ngẩn người. Cô nhìn Giải Yến đặt lại chiếc cốc xuống bàn trà, sau đó ngăn cách tầm mắt của cô.
"Giờ đã không còn lạnh nữa rồi." Cô nói cốc nước chanh kia.
Giải Yến cúi người hôn cô một cái, sau đó nói: "Vậy cũng không được." Vẫn là giọng nói dịu dàng nhưng lại mang theo vẻ nghiêm túc không được làm trái lời.
Những chuyện có liên quan đến cô Giải Yến đều cố chấp đến biếи ŧɦái. Cho dù Tang Noãn có nói gì cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của anh.
Nhưng Tang Noãn cũng không nghĩ nhất định phải uống hết cốc nước này cho bằng được, không uống nữa cũng không sao. Lực chú ý của cô lại lần nữa chuyển về phía màn ảnh. Bởi vì bị Giải Yến quấy rầy nên cô bỏ sót mất một tình tiết, không khỏi tự lẩm bẩm, "Vì sao cô ta lại muốn hãm hại Trần Trần? "
Trần Trần là tên nhân vật mà Tang Noãn đóng.
Giải Yến chỉ nhìn thoáng qua liền có thể nói ra ngọn nguồn. Bởi vì những thứ cảm xúc ghen ghét, tự ti, hư vinh phức tạp đã thúc đẩy nhân vật trong phim hãm hại Trần Trần.
Nghe anh nói như vậy, Tang Noãn mới nhớ ra tình tiết lúc này. Cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, trí nhớ của Giải Yến thật tốt, chỉ là một tình tiết phụ mà anh cũng có thể nhớ rõ ràng như vậy.
"Anh đã xem rất nhiều lần." Anh ngồi xuống bên cạnh Tang Noãn, ánh sáng từ màn ảnh chiếu lên khuôn mặt Giải Yến lúc sáng lúc tối khiến cho đường nét khuôn mặt anh cũng trở nên mơ hồ.
"Rất nhiều lần là mấy lần?" Những lời này hoàn toàn chỉ là Tang Noãn thuận miệng hỏi mà thôi, cũng không nghĩ sẽ nghe được câu trả lời.
Nhưng Giải Yến lại dịu dàng nở nụ cười, xoa xoa đầu cô, nói: "Nhiều đến có thể thuộc lòng tất cả những bộ phim mà em từng đóng."
Cô biết từ trước đến giờ Giải Yến chưa từng nói dối.
"Bình thường xem đi xem lại một bộ phim ba bốn lần cũng đã thấy chán rồi."
Nụ cười của Giải Yến chưa phai, anh nói không đâu.
"Bởi vì anh đã từng rất muốn biết, em sẽ thích kiểu người như thế nào."
"Thế nhưng lúc đó có quá ít bài phỏng vấn của em, cho nên anh chỉ có thể góp nhặt được một vài manh mối từ trong phim. Bởi vì anh cảm thấy mỗi một nhân vật đều có hình bóng của em."
Màn ảnh bỗng nhiên tối đi, thời gian trong phim đã đến cảnh màn đêm yên tĩnh. Khuôn mặt Giải Yến không có ánh sáng từ màn ảnh chiếu lên, màu đen trong đôi mắt anh cũng tối như màu đen trong cảnh phim kia.
"May mà cuối cùng anh lại là kiểu người mà em thích."
Vô cùng hài lòng mà thở dài.
Tang Noãn nhìn anh hồi lâu, sau đó nghiêng người ôm lấy anh.
"Bản thân anh cũng đã rất tốt, rất tốt rồi."
Qua lời kể của Giải Yến, Tang Noãn gần như có thể tưởng tượng được cảnh anh ngồi trong phòng chiếu phim tịch mịch không một bóng người, xem đi xem lại những bộ phim của cô hòng tìm thấy một bóng hình chân thật từ trong những nhân vật không có thật mà cô đóng, rồi chắp vá lại thành kiểu người mà cô sẽ thích.
Sau đó bắt đầu dùng rất nhiều rất nhiều thời gian để bắt chước hình mẫu ấy.
Đôi mắt mà Hứa Bùi Chí cảm nhận được chắc hẳn cũng là anh.
Tang Noãn nghĩ một hồi, sau đó nói: "Người khác cũng không tốt bằng anh."
Anh dốc hết sức lực để nhào nặn ra một người mà Tang Noãn nhất định sẽ thích. Từng ngày từng đêm, từng chút từng chút một tạo thành một chiếc mặt nạ càng ngày càng hoàn hảo.
Quá trình ấy bắt đầu từ khi nào, Tang Noãn cảm thấy đó nhất định là một con số rất dài.
Dài đến độ làm cho người ta đau lòng.
Giải Yến cười cười, nhỏ giọng nói bên tai Tang Noãn: "Anh không muốn làm một người tốt."
"... Anh chỉ muốn làm người yêu của em."
Đó là ước muốn chưa từng thay đổi trong suốt nhiều năm của anh.
HẾT PHIÊN NGOẠI 11.
Chanh: Vậy là Thân Ái Là Cố Chấp Cuồng đã thật sự kết thúc. Tuy vẫn còn nhiều tình tiết còn thiếu nhưng đây đã là cái kết đẹp cho cặp đôi Yến-Noãn rồi. Chanh mong các bạn sẽ có những phút giây đọc truyện thật vui và thoải mái.
Chanh cảm ơn tất cả các bạn đọc đã theo dõi truyện và fl ủng hộ Chanh. Cảm ơn các bạn rất nhiều. Hẹn gặp lại các bạn ở những bộ truyện khác.
Yêu thương <3