Chương 63: Phiên ngoại 2

Editor: Đường Đường

Beta: Chanh

Thẩm Mạt Mạt vội vã bước vào trong tòa nhà, nhân viên lễ tân ở trước sảnh thậm chí còn chưa kịp chào hỏi cô ấy, chỉ có thể nhìn thấy một góc quần áo của cô em gái Tổng giám đốc biến mất trong tầm mắt.

Nhân viên lễ tân nhìn theo hướng cô ấy rời đi một lúc lâu, sau đó mới quay sang tám chuyện cùng đồng nghiệp bên cạnh: "Tôi nhớ hiện giờ em gái của Thẩm tổng chẳng phải đã vào đoàn làm phim rồi sao, sao lại còn có thời gian tới đây? "

Đúng là Thẩm Mạt Mạt vừa mới vào đoàn làm phim không lâu, mấy ngày trước cô ấy đã quay trước tiến độ những cảnh có sự xuất hiện của mình, nên hôm nay mới có thời gian rảnh đi tìm Thẩm Nam.

Thư ký ở phòng Tổng giám đốc đang làm việc, nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên dồn dập mới ngẩng đầu lên. Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Thẩm Mạt Mạt, da trắng môi đỏ nhưng vẫn rất rạng rỡ và đáng yêu.

Cô ấy hỏi thư ký: "Anh của tôi có ở đây không?"

Thư ký gật đầu: "Hôm nay Thẩm tổng luôn ở công ty."

Thẩm Mạt Mạt yên tâm, cô ấy đi vòng ra phía trước phòng làm việc, nhìn vào hình phản chiếu trên tấm kính rồi điều chỉnh lại quần áo một chút, sau đó nở nụ cười rồi mới cẩn thận đẩy cửa tiến vào. Phong cách trang trí trong phòng làm việc của Thẩm Nam cũng giống như tính cách của anh ta, ngăn nắp tối giản, phong cách tổng thể là màu trắng, đen, xám. Chút màu sắc tươi sáng duy nhất trong căn phòng có lẽ đến từ một chậu sen đá được đặt trên bàn làm việc, đó cũng là do Thẩm Mạt Mạt mua cho Thẩm Nam.

Ngăn ngừa bức xạ và làm đẹp không gian.

Bên trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, đến cả âm thanh gõ bàn phím cũng không nghe thấy. Thẩm Mạt Mạt thò đầu vào, phát hiện anh trai của cô ấy đang ngồi trên ghế làm việc, cúi đầu không biết đang xem cái gì, lúc cô ấy đi vào cũng không phát hiện ra.

Thẩm Mạt Mạt nâng tay gõ cửa hai cái, xương ngón tay gõ trên mặt cửa kính vang lên tiếng động phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng. Thẩm Nam rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, đường nét khuôn mặt của anh ta vô cùng sắc nét, là nét đẹp tuấn tú rất giống với miêu tả trong mấy bộ tiểu thuyết võ hiệp, mày kiếm mắt sáng chẳng qua cũng chỉ là như thế này. Thật ra Thẩm Mạt Mạt cảm thấy ngoại hình của mình và Thẩm Nam không quá giống nhau, thế nhưng rất nhiều người nói rằng dáng vẻ lúc cô ấy và anh trai cô chăm chú nhìn người khác lại cực kỳ giống nhau.

Thẩm Mạt Mạt chưa từng so sánh nên cũng không nhận ra.

Cho đến sau này trong tiệc sinh nhật của cô ấy, lần đầu tiên anh trai cô ấy gặp Tang Noãn. Thẩm Mạt Mạt nhìn thoáng qua, từ cái liếc mắt này cô ấy mới hiểu được hàm ý trong lời nói của những người kia.

Cô ấy đúng thật là rất giống Thẩm Nam.

Thẩm Mạt Mạt cười, tìm một cái ghế kéo tới trước mặt Thẩm Nam. Sau khi ngồi xuống liền ngọt ngào gọi một tiếng anh trai.

Thẩm Nam vừa nghe thấy giọng điệu này của Thẩm Mạt Mạt thì biết ngay là con bé có việc muốn nhờ mình. Quả nhiên giây tiếp theo, con bé bắt đầu dò hỏi: "Anh, người đại diện cho sản phẩm của công ty chúng ta có phải đã tìm Thích Tống rồi đúng không?"

Thẩm Nam nhìn Thẩm Mạt Mạt, ánh mắt vô cùng sắc bén kia dường như đã nhìn thấu được tâm tư của cô, Thẩm Mạt Mạt theo bản năng né tránh ánh mắt của Thẩm Nam. Mặc dù khó có thể mở miệng đưa ra yêu cầu thế nhưng cô ấy cắn cắn môi, quyết định mở lời.

"Việc quay quảng cáo hoặc là quay video quảng bá cho sản phẩm, có thể..." để em diễn cùng được không.

Lời còn chưa nói xong đã bị Thẩm Nam cắt ngang, anh ta nói thẳng với Thẩm Mạt Mạt: Không được.

Thẩm Mạt Mạt gấp đến độ đứng lên, vành mắt nhanh chóng đỏ bừng: "Tại sao lại không được". Giọng nói hơi chút nghẹn ngào, như thể chỉ cần Thẩm Nam nói thêm một câu nặng lời nữa thì cô ấy sẽ rơi nước mắt vậy.

Thẩm Nam vẫn duy trì vẻ thờ ơ, không vì dáng vẻ đáng thương của Thẩm Mạt Mạt mà dao động.

"Em theo đuổi anh ta lâu như vậy rồi, cũng biết rõ hai người không có khả năng mà vẫn muốn tiếp tục theo đuổi nữa sao?"

Thẩm Mạt Mạt không phải là kiểu người thích khóc, bề ngoài cô ấy xinh đẹp dễ thương, tính cách cũng dịu dàng, nhưng lại rất ít khi khóc trước mặt mọi người. Nhưng ở trước mặt Thẩm Nam cô ấy lại biến thành một người hay khóc nhè, mãi mãi luôn là một đứa em gái ngây thơ của anh ta.

Một giọt nước mắt nho nhỏ rơi xuống bàn làm việc, rất khó nhận ra. Thẩm Mạt Mạt nâng tay lau mắt, cũng không để ý lớp trang điểm trên mắt mình có bị nhòe hay không, chỉ nghẹn ngào nói: "Nhưng em rất thích anh ấy. Nếu như tình cảm có thể buông bỏ dễ dàng như vậy thì sao có thể gọi là thích được?"

Thẩm Mạt Mạt ngẩng mặt lên nhìn anh trai, cô ấy đã cố gắng ngăn không để nước mắt chảy ra, nhưng khi nhắc đến Thích Tống, cô ấy lại biến thành một người vừa nhu nhược lại vừa dũng cảm. Nhu nhược là bởi vì cô ấy không nói cho Thích Tống biết về tình cảm của mình, cô ấy không muốn làm tổn thương Thích Tống, cũng không muốn làm tổn thương chị Tiểu Ái. Dũng cảm là bởi vì những chuyện có liên quan đến Thích Tống, trước giờ cô ấy đều chưa từng lùi bước.

"Chẳng phải anh cũng vậy sao?" Lần đầu tiên Thẩm Mạt Mạt nói ra tâm sự trong lòng Thẩm Nam: "Cho dù anh biết Tang Noãn đã có bạn trai nhưng anh cũng không thể khống chế được bản thân đừng thích cậu ấy. "

Bí mật này giống như một tảng băng, chỉ có thể giấu nó ở trong một góc âm u lạnh lẽo. Một khi để lộ ra dưới ánh mặt trời sẽ có nguy cơ bị tan chảy, cho nên Thẩm Nam vẫn luôn che giấu nó rất kỹ, không nỡ làm nó tan mất.

Thẩm Mạt Mạt nhìn thấy anh trai mình quay mặt đi, cô ấy thấy được cảm xúc hoảng hốt hiếm thấy thoáng hiện lên trên gương mặt của Thẩm Nam.

Giọng nói của Thẩm Nam bình tĩnh, dường như còn xen lẫn một chút gượng gạo. Anh ta nói: "Em nhầm rồi."

Thẩm Nam muốn ôm tảng băng kia quay về góc nhỏ của mình.

Vừa gặp đã yêu là cảm giác gì, anh ta đã được trải nghiệm từ Tang Noãn rồi. Trong tiệc sinh nhật của Thẩm Mạt Mạt, cô phân rõ giới hạn giữa mình và đám người náo nhiệt kia, chỉ chuyên tâm ăn đồ ăn. Điều kiện tiên quyết của vừa gặp đã yêu không gì khác ngoài việc đối phương phải có ngoại hình xinh đẹp.

Có lẽ là bởi vì ánh đèn ngày đó quá đỗi dịu dàng, cũng có lẽ là do chiếc váy trắng của cô quá mềm mại, khiến cho cái nhìn thoáng qua của cô cứ vậy mà bất ngờ lọt vào trong tầm mắt, lặng lẽ rơi vào trong lòng của Thẩm Nam.

Thẩm Nam không rõ bản thân mang theo cảm xúc gì mà bước lại gần cô. Vì để lấy cớ cho mình nên anh ta đã bối rối mà lấy một đĩa bánh ga-tô nhỏ, đẩy tới trước mặt cô. Lúc Tang Noãn ngẩng đầu nhìn anh ta, anh ta lại càng thêm khẳng định người này hoàn toàn chính là hình mẫu lý tưởng của anh ta.

Lúc ấy Thẩm Nam chỉ hy vọng trong mắt của cô luôn có hình bóng của anh ta, trong lòng cũng vậy.

Anh ta không phải là kiểu người giỏi ăn nói, lúc bàn chuyện làm ăn anh ta có thể nói năng gãy gọn chu toàn, thế nhưng khi đối mặt với con gái, cách nói chuyện của anh ta có vẻ hơi quá gượng gạo và lạnh lùng. Quả nhiên đêm hôm đó anh ta đã làm hỏng chuyện.

Có vẻ như Tang Noãn không có ấn tượng tốt lắm về anh ta.

Thẩm Nam tỉ mỉ hồi tưởng lại thật lâu, cảm thấy có lẽ là lúc anh ta nói Tang Noãn gầy, giọng nói và biểu cảm không tốt lắm. Vậy nên anh ta lấy đó làm lý do để xin lỗi cô, nên mới cẩn thận chọn lựa một chiếc vòng tay bằng bạc để tặng cho cô.

Thế nhưng Tang Noãn không nhận.

Thẩm Nam cảm thấy buồn phiền. Ngoại trừ việc tặng quà, anh ta không nghĩ ra cách nào khác để dỗ dành con gái.

Huống hồ thế giới của anh ta và Tang Noãn thật sự quá khác nhau, trong cuộc sống bình thường gần như hoàn toàn không thể gặp được nhau. Thẩm Nam còn đang nghĩ muốn thử hỏi thăm từ Thẩm Mạt Mạt một chút, con bé là bạn của Tang Noãn, nhất định sẽ biết Tang Noãn thích gì.

Chỉ là chẳng biết tại sao mà anh ta vẫn luôn không hỏi Thẩm Mạt Mạt về vấn đề này. Có lẽ là vì Thẩm Nam không muốn quá đề cao vị trí của Tang Noãn trong lòng mình.

Giống như Thẩm Mạt Mạt vậy, nếu quá coi trọng một người thì sẽ đánh mất chính bản thân mình.

Về sau có một ngày, Thẩm Nam thấy Thẩm Mạt Mạt đang mở gói hàng chuyển phát, bên trong là trà lài được đóng gói vô cùng tinh xảo. Con bé ngồi xổm trước bàn, cẩn thận sắp xếp lại từng bao trà lài đặt vào trong hộp, trong hộp còn đặt sẵn một tấm thiệp. Thẩm Nam vốn cũng không để ý, cho đến lúc anh ta nhìn thấy cái tên được viết trên tấm thiệp.

Thẩm Mạt Mạt tưởng rằng Thẩm Nam có hứng thú với trà lài, hỏi anh ta có muốn uống thử không, nhưng em chỉ có thể để lại cho anh một bao.

"Còn lại phải để gửi cho Noãn Noãn." Nói đến đây, Thẩm Mạt Mạt khẽ nhíu mày, "Cũng không biết có gửi được đến chỗ Noãn Noãn đang quay phim không nữa."

Thẩm Nam nhìn hộp trà lài, ra vẻ vô tình mà hỏi thăm: "Cô ấy quay phim ở đâu thế?"

"Ở thành phố Ô, hình như là quê của cậu ấy."

Thẩm Nam không biết cảm xúc trong lòng mình lúc ấy như thế nào, anh ta nói trùng hợp sắp đi công tác ở thành phố ấy, đến cả cái cớ cũng nghĩ xong xuôi rồi.

Thẩm Mạt Mạt hẳn là cũng có chút nghi ngờ, cô ấy nhìn Thẩm Nam hồi lâu, Thẩm Nam gần như tưởng rằng Thẩm Mạt Mạt đã nhìn thấu tâm sự trong lòng mình. Thế nhưng sau đó Thẩm Mạt Mạt lại như hoàn toàn không nhận ra điều gì, cười hì hì ôm toàn bộ hộp trà giao cho anh ta.

"Vậy đành làm phiền anh rồi." Ánh mắt của Thẩm Mạt Mạt trong trẻo, không xen lẫn chút cảm xúc nào khác.

Thành phố Ô là một thành phố nhỏ ven biển, nằm giữa những thành phố vô cùng phát triển, rất dễ khiến người ta bỏ quên nó. Thành phố này duyên dáng dịu dàng, đến cả làn gió thổi qua cũng như đều đang nói tiếng Ngô ngọt ngào dễ nghe.

Thẩm Nam gặp được Tang Noãn ở một trường học, cô để tóc ngắn, mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với váy xếp dài, trông rất trẻ trung, tựa như một đóa bạch ngọc lan. Cô khoác chiếc áo khoác bóng chày thật dày trên người, lúc ngẩng đầu lên nhìn anh ta, khiến anh ta nhịn không được mà nở nụ cười.

Chỉ cần nhìn thấy cô thì tâm trạng cũng sẽ vui lên.

Anh ta bắt đầu cảm thấy hối hận, vì sao lại không tìm nhiều cơ hội để gặp cô nhiều hơn một chút. Chỉ cần nhìn thấy cô thì ngày hôm đó sẽ là một ngày nắng đẹp.

Sau đó anh ta lại ăn một bữa cơm trưa cùng Tang Noãn. Lúc trở về, có lẽ là bởi vì ánh mặt trời quá mức rực rỡ, bầu không khí vừa vặn, Thẩm Nam nhìn thấy bông liễu đầu xuân tung bay trên không trung, có một bông liễu rơi vào trong lòng bàn tay anh ta.

Về đến đoàn làm phim, Tang Noãn chuẩn bị nói lời tạm biệt.

Bông liễu nằm trong lòng bàn tay nổi lên xúc cảm ngứa ngáy đã thúc giục anh ta chạm vào người con gái mình thích.

Cám dỗ này quá mức đẹp đẽ, làm cho anh ta không kháng cự được mà vươn tay chạm lên mái tóc của cô. Chỉ chạm vào trong nháy mắt cũng đã khiến anh ta cảm nhận được sự mềm mại của mái tóc cô trong lòng bàn tay mình. Anh ta muốn chạm vào thêm nữa, nhưng đã không thể tiếp tục lưu luyến được nữa rồi.

Lúc Thẩm Nam thu tay về, anh ta nhìn thấy có một người đeo khẩu trang màu đen đứng ở trên cầu thang của tòa nhà dạy học phía sau Tang Noãn. Chỉ mới nhìn thoáng qua, Thẩm Nam liền có thể cảm nhận được người này khẳng định là kiểu người bước đi trong bóng tối, thậm chí là loại người liếʍ máu trên lưỡi đao, nói chung không phải là dạng người hiền lành.

Anh ta vốn không muốn rời đi nhanh như vậy nhưng lại không có lý do để ở lại, vì vậy anh ta giả bộ tạm biệt trước. Ít nhất anh ta cũng phải chờ đến khi người con gái anh ta thích an toàn quay về đoàn làm phim, thì anh ta mới có thể yên tâm rời đi.

Nhưng lúc anh ta quay đầu nhìn lại, anh ta nhìn thấy Tang Noãn - cô gái mà anh ta vừa gặp đã yêu đang vô cùng thân mật mà đặt tay lên khóe mắt người kia. Cô dùng giọng nói dịu dàng mà Thẩm Nam chưa từng nghe qua nói với người kia: "Giải Yến, anh có sao không? "

Bạn tự cho rằng bản thân đã gặp được cả vườn xuân sắc, từ đó về sau đem lòng yêu sâu sắc hạnh trắng đào tơ, lại quên mất rằng cảnh xuân sắc làm bạn mê đắm kia đã bị một bức tường bao quanh ngăn lại từ lâu. Nó không cho phép bạn tiếp cận cũng không cho phép bạn chạm vào, càng không cho phép bạn tơ tưởng đến vườn xuân.

Thẩm Nam không quen cướp đoạt thứ tốt của người khác. Anh ta cũng không giống Thẩm Mạt Mạt, cho dù biết rõ không có khả năng nhưng vẫn luôn hèn mọn mà thích một người.

Anh ta chỉ có thể cảm thấy may mắn, may mắn rằng bản thân còn chưa hãm sâu vào trong đó.

Cậu thanh niên tên Giải Yến kia dường như chú ý tới ánh mắt của Thẩm Nam. Cậu ta ngước mắt lên, nhìn về phía Thẩm Nam cười nhẹ một tiếng.

Khát máu, chỉ có thể dùng từ này để hình dung. Mặc dù nó không nên dùng để hình dung một người trẻ tuổi như vậy.

Sau khi trở về từ thành phố Ô, Thẩm Nam không nhắc đến cái tên Tang Noãn này nữa, cho dù Thẩm Mạt Mạt có nói bóng nói gió anh ta cũng không trả lời. Khoảng thời gian đó, công ty xảy ra một vài vấn đề, rất nhiều hạng mục đều nửa đường chết yểu. Anh ta bận rộn xử lý những chuyện này, như thể hoàn toàn nhổ bỏ tận gốc cái người tên Tang Noãn này ra khỏi lòng mình.

Chỉ là ngẫu nhiên, chỉ có thể là ngẫu nhiên, những lúc thoáng bình tĩnh lại, trong đầu sẽ nhớ đến bóng lưng của người con gái trẻ tuổi mặc chiếc váy trắng, dáng người thon gầy vừa vặn, ánh mắt cô nhìn về phía anh ta lại có thể khiến anh ta động lòng đến như vậy.

Sau một khoảng thời gian rất lâu, là nửa năm hay là một năm, Thẩm Nam nhớ không rõ, anh ta nhận được điện thoại của Tang Noãn, tuy rằng cô gọi cho em gái của anh ta. Nhưng anh ta có thể nghe ra giọng điệu của cô chùng xuống, rõ ràng là không vui, Thẩm Nam hỏi cô, em không sao thật chứ.

Nếu như cô gặp phải chuyện gì đó, anh ta có thể giúp cô. Trong lòng Thẩm Nam nghĩ vậy.

Sau khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi, Tang Noãn từ chối anh ta, vô cùng tỉnh táo và kiên định.

Thẩm Nam nhìn giao diện cuộc gọi đã kết thúc trên màn hình điện thoại, cuối cùng cũng nghĩ thông một việc. Đối với cô anh mãi mãi cũng chỉ là một người xa lạ hơi quen thuộc một chút mà thôi.

Thật ra như vậy cũng rất tốt, mặc dù sẽ rất khổ sở.

Chuyện quảng cáo kia, cuối cùng anh ta vẫn không đành lòng mà ngăn cản Thẩm Mạt Mạt. Cô gái trẻ tuổi ôm lấy anh ta, cô ấy đang cười, nhưng giọng lại như đang khóc.

"Anh, em biết anh lo cho em." Có giọt nước mắt vương trên tóc, trên cổ, cuối cùng rơi trên vai anh ta. Người em gái mà anh ta luôn yêu quý cuối cùng vẫn rơi nước mắt.

Thẩm Mạt Mạt lau nước mắt, nói: "Lần này là lần cuối cùng."

"Cũng đã đến lúc em lựa chọn tỉnh táo rồi."

Thẩm Nam cúi đầu, trên màn hình điện thoại di động hiển thị một hotsearch rõ ràng: Tang Noãn và Giải Yến thừa nhận chuyện tình cảm. Lượt truy cập rất lớn, dường như cả thế giới đều biết bọn họ là một đôi do trời đất tạo ra.

Thẩm Nam nghĩ có phải cũng đã đến lúc anh ta nên lựa chọn tỉnh táo lại rồi hay không.

HẾT PHIÊN NGOẠI 2