.Editor: ChanhKhongHat.Được đăng tại: truyenhdt.com Tiệm nhà ChanhP/s: Nếu yêu thích truyện hãy để lại 1 vote để ủng hộ cho Chanh có động lực đăng nhanh chương tiếp theo nha. (・ω<)☆
Tang Noãn nhớ lại lúc bắt đầu, chỗ ngồi bên cạnh cô là một cô gái xinh đẹp, da trắng môi đỏ. Có lẽ trong lúc cô đang chăm chú xem buổi biểu diễn, vị trí bên cạnh đã đổi người.
Âm nhạc của buổi biểu diễn trở nên chậm rãi nhưng nhịp tim của Tang Noãn lại đập rất nhanh.
Đột nhiên gặp người nhà của Giải Yến, cô hoàn toàn không có chuẩn bị xong tâm lý, chỉ có thể cong miệng cười nói xin chào với Giải Ngọc.
Đôi chân dài của Giải Ngọc vắt chéo lên nhau, chiếc quần đen dài xẻ tà dưới, nước da trên đùi trắng kinh người, gần như có thể so sánh với người phụ nữ da trắng lúc nãy. GiảiNgọc nghiêng đầu, giọng nói dịu dàng mời cô: " Đợi lát nữa buổi diễn kết thúc, đi uống cà phê với chị nhé. Chị biết có một quán cà phê rất ngon ở gần đây."
Đúng lúc có một người mẫu đi ngang qua người cô, mang đến một hương nước hoa tương tự như mùi hoa cúc ngọt ngào. Tang Noãn theo bản năng muốn cắn môi, nhưng cảm giác hành động như vậy sẽ làm cho Giải Ngọc có ấn tượng không tốt nên cô lại thôi.
Cho dù thời gian nán lại đây rất ngắn ngủi, thế nhưng Tang Noãn vẫn có thể dành chút thời gian ra để uống một ly cà phê.
Tang Noãn gật đầu đồng ý với Giải Ngọc.
Nhiệt độ ở thành phố này so với thành phố Ô cao hơn rất nhiều. Tang Noãn nghĩ rằng thời tiết này mặc một cái áo len mỏng mới gọi là mùa xuân. Trên bàn của quán cà phê có đặt một chậu hoa nhỏ, cánh hoa màu xanh, dịu dàng như bầu trời xanh bên ngoài của sổ lúc này vậy.
Cửa sổ thủy tinh trong suốt, sạch sẽ không một chút tỳ vết. Tiếng đàn violon bên ngoài truyền vào nhẹ nhàng, vừa lúc hòa cùng vào âm nhạc trong tiệm, tạo nên những nốt nhạc hài hòa,
khớp nhịp với nhau.
Giải Ngọc lại thêm một ít đường vào ly cà phê màu nâu, cảm nhận được ánh mắt của Tang Noãn, chị ta cười, dùng cái muỗng nhỏ khuấy nhẹ.
"Chị khá thích ăn đồ ngọt."
Tang Noãn nghe vậy cũng cười: "Em cũng thích ăn đồ ngọt."
Cô đã đổi một cái áo len rộng màu trắng phối với quần jean. Thật ra trước khi đi, cô còn đang suy nghĩ có cần phải ăn mặc chỉnh tề thêm một chút nữa không. Dù sao chút nữa cũng phải gặp mặt chị của Giải Yến, là người nhà của anh. Nhưng cuối cùng cô vẫn thay bộ đồ này. Nếu như ăn mặc quá trịnh trọng, có phải sẽ làm cho Giải Ngọc nghĩ rằng cô rất coi trọng buổi gặp mặt này không. Cẩn thận tính toán một chút, cô với Giải Yến bên nhau vẫn chưa đến nửa năm.
Nhưng Tang Noãn cảm thấy, bọn họ giống như chỉ mới xác nhận mối quan hệ vào hôm qua.
Cơ hội gặp mặt nhau quá ít, mỗi lần gặp đều rất quý giá và mới mẻ.
Cô từ trước đến nay chưa từng lo lắng, thấp thỏm chuẩn bị như lần gặp mặt này.
Cho đến khi cô suýt chút nữa lỡ mất thời gian hẹn, mới đổi sang bộ đồ này.
Thái độ của Giải Ngọc vô cùng hòa nhã, giản dị dễ gần, rất dễ làm cho người khác cởi bỏ phòng bị.
"Chị có nghe Giải Yến nhắc đến em." Giải Ngọc chống cằm, mái tóc quăn được nhuộm một màu nâu ấm áp, nhẹ nhàng rũ xuống: "Em ấy đã thích em rất nhiều năm rồi."
Tang Noãn nhẹ nhàng gật đầu.
"Nhưng lúc cùng em trai của chị yêu đương, có phải sẽ có lúc cảm thấy rất mệt?"
Tay cầm ly cà phê của Tang Noãn ngừng lại, cô đưa mắt nhìn lên, đầy nghi hoặc hỏi Giải Ngọc: "Tại sao chị lại hỏi như vậy?"
Nét mặt của GiảiNgọc phảng phất vẻ bất đắc dĩ, mắt chị ta nhìn xuống, nhìn cà phê dao động vì bị khuấy, sau đó nói: "Lúc nhỏ Giải Yến có nuôi một con mèo con. Có một ngày, lúc chập choạng tối, trời mưa to, con mèo con đó trốn ở trước cửa nhà, bị thằng bé phát hiện."
Bố của Giải Yến từ trước đến nay đều rất ghét những loài động vật nhỏ, vậy nên trong nhà không bao giờ nuôi chó hay mèo. Giải Yến vừa không muốn làm cho bố tức giận, lại vừa tội nghiệp mèo con vì bị nước mưa tuôn xuống xối xả đến không mở mắt ra được. Vì vậy anh để mèo con trong chỗ ở của người giúp việc, lặng lẽ nuôi nó ở trong góc của vườn hoa, không cho nó vào nhà.
Bởi vì bố Giải rất ít khi nhàn hạ thoải mái đi bộ trong vườn hoa, chỉ cần nó không xuất hiện trong nhà, sẽ không bị ông ấy phát hiện.
Sau đó có một ngày, Giải Yến ở trong vườn hoa, không tìm thấy mèo của anh đâu.
"Tính cách của mèo yêu thích tự do, có khả năng nó cảm thấy bị ràng buộc ở vườn hoa này, cho nên có một ngày nó lén nhảy qua hàng rào chạy trốn, đi khám phá bên ngoài."
"Em trai của chị đợi ở đó cả một ngày, ai tới gọi thằng bé đều không nhúc nhích."
"Vào lúc đó, thằng bé mới 7 8 tuổi, là độ tuổi hiếu động nhất của trẻ con, nhưng thằng bé lại có sự kiên nhẫn rất lớn đứng đợi mèo."
Cuối cùng con mèo cũng khám phá xong thế giới bên ngoài, nhẹ nhàng bước đến, vượt qua tường vây, nhảy tới trước mặt Giải Yến. Đôi mắt trong suốt kia nhìn Giải Yến giống như viên đá quý lục bảo. Mèo con từ từ đi đến cọ lên chân anh, nhẹ nhàng kêu to một tiếng.
Bảo mẫu bên cạnh chăm sóc cho Giải Yến thở dài một hơi: "Cậu chủ, mèo con cũng đã về rồi, cậu cũng nên về nghỉ ngơi được rồi."
Giải Yến không trả lời bảo mẫu, anh ngồi chồm hổm xuống, nhìn mèo con ngoan ngoãn đang vùi đầu bên chân anh. Nó trông có vẻ rất ngoan ngoãn, đến mức mọi người sẽ quên đi bản tính nghịch ngợm của nó.
"Mày rất thích đi ra ngoài đúng không?" bỗng nhiên Giải Yến đứng dậy, đuổi theo chơi đùa với cái đuôi của mèo con.
Tất nhiên mèo con sẽ không trả lời anh, trong mắt của nó chỉ có món đồ chơi bằng lông xù xù kia.
Giải Yến đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo: "Nhưng tao sợ, tao sợ mày sẽ không quay lại nữa."
Sau này, con mèo con kia bị buộc dây xích, bị nhốt ở trong một căn gác xếp chật hẹp.
"Em trai của chị, thật ra nó là một đứa cuồng kiểm soát."
Nét mặt của Giải Ngọc vẫn ôn nhu, lúc này Tang Noãn mới nhận ra các đường nét trên gương mặt của Giải Ngọc rất giống với Giải Yến. Bọn họ đều có cặp lông mày mặt lạnh lẽo nhưng không nhìn kỹ thì không phát hiện ra được, bởi vì biểu cảm trên mặt họ đều quá mức ôn hòa.
Chị ta bình tĩnh nói ra sự thật này, lúc mắt đưa nhìn lên, phát hiện biểu cảm của cô gái trước mặt cũng bình tĩnh giống mình, thậm chí còn có thời gian rảnh, uống một ngụm cà phê.
Tang Noãn thật sự bình tĩnh, Giải Yến trong lời kể của Giải Ngọc rất giống một người khác, cô nghe chị ta nói, giống như đang nghe câu chuyện của một người khác.
Giải Ngọc vén mái tóc xoăn đang buông xuống ra sau tai, chị hỏi Tang Noãn: "Em có sợ Giải Yến như vậy không?"
"Em không tưởng tượng ra được."
Rất nhanh cũng đã chập tối, thế nhưng ánh sáng mặt trời vẫn rất rực rỡ. Có một chàng trai trẻ tuổi đi qua, mỉm cười với cô gái đang ngồi trong quán cà phê. Cậu ta lấy ra cái kèn Harmonica mang theo bên người, ngẫu hứng thổi một khúc.
Đây là một quốc gia nhiệt tình, lãng mạn.
Tang Noãn nhẹ nhàng lắc đầu: "Giải Yến lúc ở cùng em với Giải Yến trong lời nói của chị hoàn toàn là hai người khác nhau. Vậy nên em không có cách nào trả lời vấn đề này của chị được."
"Con người là sinh vật sẽ ẩn giấu bản chất thật của bản thân, khi xuất hiện trước mặt người khác có khả năng không phải là con người thật của họ."
Tang Noãn chống tay lên miệng của mình, cô nghiêng đầu nghĩ một lúc, sau đó mở miệng: "Vậy thì, theo như cách nói của chị, Giải Yến trước mặt chị có phải là con người thật của anh ấy không?"
Giải Ngọc ngẩng người, sau đó nở nụ cười.
Chị ta đứng dậy, quần dài màu đen trượt từ trên đùi xuống, chị ta không thay quần áo nhưng lại khoác thêm một cái áo trên vai rồi đến gặp Tang Noãn.
"Nói chuyện cùng em rất vui, hy vọng sau này chúng ta có thể gặp nhau nhiều hơn." Giải Ngọc đưa cho cô một tấm danh thϊếp. Trên tấm danh thϊếp màu trắng có những hoa vân mờ, viết chức vụ của Giải Ngọc.
Giải trí Tinh Huy, tổng giám đốc chấp hành.
"Chúng ta sẽ gặp lại nhau." Lúc Giải Ngọc đi ngang qua người cô, dừng lại một lúc rồi nói một câu như vậy.
Một ngày nào đó em sẽ phát hiện, Giải Yến là một kẻ điên cố chấp.
Hy vọng lúc đó chị có thể giúp được em.
Tang Noãn ngồi trong quán cà phê, đợi đến khi cô gái ngoại quốc ngồi bên cạnh cuối cùng cũng nhẫn nhịn không được sự theo đuổi mạnh dạn của chàng trai bên ngoài cửa sổ, cô mới đứng lên, đi ra ngoài và vứt tấm danh thϊếp vào thùng rác.
Lúc cô cùng Giải Ngọc nói chuyện về Giải Yến, cô chợt nhớ tới Thẩm Mạt Mạt cũng đã từng nói qua lời đồn này cho cô.
Nghe nói Giải Yến đã từng tự tay đẩy chị gái của anh xuống lầu.
Anh và chị gái của anh nhất định có mâu thuẫn, Tang Noãn khẳng định là vậy.
Thư Thư đã gọi mấy cuộc điện thoại, thúc giục cô quay về.
Tang Noãn ngay lập tức trở về, đi tới quầy thu ngân chuẩn bị trả tiền. Nhân viên thu ngân tóc vàng nói tiếng Anh rất nhanh, thậm chí lần thứ nhất Tang Noãn chỉ có thể nghe được mấy từ đơn.
Nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của cô, nhân viên thu ngân giảm tốc độ nói lại, nói thêm lần nữa: Có một người phụ nữ mặc đồ đen đã trả tiền rồi.
Cô đáp lại câu cảm ơn, sau đó bắt xe quay về khách sạn.
Thư Thư đang thu dọn hành lý, hai vali hành lý to đặt ở bên giường. Cô bé nói với Tang Noãn rằng không có ai giúp cô thu dọn quần áo và đồ dùng hằng ngày.
"Chuyến bay vào lúc gần tối, chúng ta phải thu dọn nhanh một chút."
Tang Noãn gật đầu, thu dọn quần áo của mình mang ra. Thời gian xem buổi trình diễn không dài, cô cũng không đem quá nhiều đồ, thu xếp xong toàn bộ cũng không mất quá nhiều thời gian. Đợi Thư Thư kéo khóa vali lại, bỗng nhiên cô bé nghe được Tang Noãn nói với mình rằng: "Chúng ta vẫn còn thời gian, bay một chuyến quốc nội được không?"
HẾT CHƯƠNG 38.