Chương 3

Hôm nay, khi nhân cách chính của anh trở lại, Kiều Việt không kiềm được sự tò mò, nên tới dạo một vòng, vào lúc Lục Khê xuất hiện liền trộm ngắm một chút. Nhưng kết quả sau khi gặp cậu, anh lại cảm thấy Lục Khê chẳng có gì đặc biệt, người như vậy, vơ đại ngoài đường có cả đống.

Kiều Việt cố nén sự khó chịu, liếc nhìn Lục Khê một lần cuối rồi bỏ đi.

Lục Khê: "..." Hoàn toàn mơ hồ.

Cậu phủi bụi trên quần áo, chỉnh lại khẩu trang, tự nhủ đừng suy nghĩ quá nhiều. Tâm tư của tổng tài không phải là thứ mà cậu có thể hiểu được. An ủi bản thân xong, cậu cúi đầu bước nhanh về ký túc xá.

Chuyện hôm nay quá nhiều, Lục Khê cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Sau khi xử lý qua loa vết thương, cậu ăn tối và rồi nằm xuống giường. Không lâu sau, cậu chìm vào giấc ngủ.

*

Trong màn đêm đen tối, ánh sáng mỏng manh chiếu lên sàn nhà lạnh lẽo, căn phòng trống trải như một con quái thú khổng lồ, sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ.

"Khát quá... Tôi muốn nước... Nước."

Chiếc giường mềm mại phồng lên, một bàn tay trắng nõn vươn ra từ chăn, năm ngón tay dài, xương ngón tay mảnh mai, móng tay cái có màu hồng nhạt, mang hình dáng một vầng trăng nhỏ xinh. Bàn tay đó mò mẫm trên tủ đầu giường tìm ly nước, người trên giường cọ tới cọ lui chui ra khỏi ổ chăn, đem ly nước lạnh uống một hơi cạn sạch, sau đó nhanh chóng nằm lại giường.

Dòng nước chảy qua yết hầu, thấm vào từng ngóc ngách trong cơ thể.

Đêm dần khuya, nhiệt độ trong phòng rất thấp, bị lạnh như vậy, cả người liền hoàn toàn tỉnh táo. Từ từ, Lục Khê nhận ra... phòng cậu có tủ đầu giường sao?

Cho nên……… bây giờ cậu đang ở đâu?

Lục Khê bối rối rút đầu vào chăn, trí óc cậu tỉnh táo hoàn toàn. Cậu sờ vào ga trải giường, tơ lụa vào tay, mềm mại và mịn màng, chất liệu xa xỉ. Cậu tiếp tục xoa nhẹ chiếc chăn trên người, ừm! Chất liệu giống hệt nhau, rõ ràng là một bộ.

Cậu nhớ rõ, sau khi ăn tối, mình đã ngủ ở ký túc xá, và còn khóa cửa phòng cẩn thận.

Vậy giờ chuyện gì đang xảy ra đây?

Không biết điều gì sẽ khiến người ta sợ hãi mãi mãi.

Lục Khê nằm nửa người trên giường, chăn che hơn nửa thân, chỉ để lộ đôi mắt phượng dài, tròn xoe, có chút ngây ngô trẻ con. Cậu cẩn thận quan sát xung quanh, căn phòng tối tăm, mọi thứ đều mờ mờ không rõ. Mãi sau cậu mới quen được với bóng tối, và khi mơ mơ hồ hồ nhìn thấy rõ mọi thứ trong phòng, cậu hoàn toàn sững sờ.

Một giá sách lớn chiếm cả bức tường, chiếc đèn chùm thủy tinh lấp lánh treo trên trần, tấm thảm lông dê mịn màng, và bộ ghế sofa da đen tuyền mềm mại...

Mọi thứ ở đây đều toát lên vẻ kỳ lạ, Lục Khê nuốt nước bọt, cố sờ tìm xem có điện thoại trên đầu giường hay không.

“Hửm? Đây là... một người bạn mới?” Giọng nam trầm khàn vang lên giữa căn phòng trống rỗng.

“Oa oa oa!!” Não Lục Khê tê liệt, cả người run bần bật, “Anh là ai? Đây là chỗ nào? Anh muốn làm gì...” Cậu lắp bắp nói ra một loạt câu vô nghĩa.

“Ôi trời! Thật phiền phức, lại là một người không hiểu chuyện sao?” Vẫn là giọng nói lúc trước, nhưng lần này lại toát lên khí thế khác hẳn, khiến người ta không thể nhầm lẫn hai người là một.

Lục Khê: “......” Cái quái gì đây?

“Chào bạn mới, tôi là Thẩm Tử Đồng, tiền bối của cậu.”

“Tôi là Kiều Việt.”

“Chào... chào hai người, tôi là Lục Khê.” Lục Khê, người duy nhất không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ôm chặt lấy mình, run rẩy, “Vậy... các người có thể ra ngoài nói chuyện được không?”

“Cậu vẫn chưa nhận ra sao?” Thẩm Tử Đồng bất mãn nói: “Chúng ta chính là một người, chúng ta là ba nhân cách khác nhau.”

Lục Khê: “……” Meo meo meo?

Suốt 20 năm sống trên đời, hôm nay Lục Khê cảm thấy tam quan của mình đã bị thách thức nghiêm trọng……. Rõ ràng cậu là một người bình thường, từ khi nào lại trở thành bệnh nhân tâm thần đa nhân cách?

Đột nhiên, ánh mắt Lục Khê dừng lại trên mu bàn tay đang hơi đau của mình. Khoan đã, vết thương này…... Kiều Việt? Kiều Việt!! Tổng tài!!!

Vậy cậu đang ở trong…... thân thể của Kiều Việt?

Và vừa rồi cậu còn tự xưng là Lục Khê? Xin hỏi! Giờ cậu giả vờ mình là nhân cách mới có kịp không? Online chờ? Rất gấp?! QAQ

Tác giả có lời muốn nói:

Nói đơn giản, đó là giữa đêm tỉnh dậy, mang vẻ ngốc nghếch phát hiện mình đã xuyên vào thân thể của một CÔNG! Thật tình mà nói, mặc niệm thay cậu 1 giây _(:з” ∠)_

Thẩm Tử Đồng: Lục Khê đáng yêu, hôn một cái đi.

Kiều Việt: Cái quái gì thế? *Khuôn mặt ghét bỏ.jpg*

Lục Khê: ...... Run rẩy mà ngụy trang.

Tình sử về một tên có bệnh tâm thần cùng một bé nghệ sĩ không ai biết đến trong giới giải trí a.