Chương 9 (sửa)

Lúc ba người chạy vào, nhìn thấy Ngu Liêm đang ngồi thừ ở ghế, đôi mắt vô hồn.

Chí Thiên lại gần nhìn xung quanh, hỏi: “Sao rồi, Mặt Khắc đâu?”

Nghe thấy tiếng bên cạnh, Ngu Liêm mới hồi hồn lại, nhìn thấy Hoắc Dục Thần, khóe mắt Ngu Liêm đỏ lên “Đội trưởng … do tôi … Mặc Khắc là cứu tôi … người nằm trong đó lẽ ra là tôi…”

Nghe những lời nói hỗn loạn không mạch lạc, mọi người dần hình dung được sự việc đã xảy ra.

“Cậu bình tĩnh lại trước, mọi chuyện cũng đã rồi, nghĩ nhiều thì được ích gì?. Bây giờ Mặc Khắc đâu?” Thẩm Phong bên cạnh lên tiếng an ủi.

"Bác sĩ vừa băng bó xong, đang nghỉ ngơi ở trong phòng"

Nghe đến đây, Chí Thiên không trấn tĩnh được như hai người bên cạnh, kìm không được nóng nảy "Băng bó??? Gãy cái gì sao? Có nặng không?"

"Không có gãy, bị xây xác nhẹ, với cổ tay do dùng lực mạnh ở góc độ khống thích hợp dẫn đến bị trẹo, cần dưỡng thương 2 tháng" Một giọng nói trầm trầm phát ra từ phía sau.

Ba người quay lại phía sau nhìn

"Thật ngại quá, tôi là người lúc nãy nói chuyện với các anh qua điện thoại" Người nói chuyện là một thanh niên thanh tú, đôi mắt cụp xuống, tay đút vào túi áo

"Chào anh"

"Vâng, đây là bệnh viện, mong các anh yên tĩnh cho"

Chí Thiên ngại ngùng, tay vuốt vuốt mũi "Thật xin lỗi"

Vị y tá nam lúc này mới rút chiếc điện thoại từ trong túi ra, đưa cho ba người "Chiếc điện thoại này lúc nãy có một người đưa cho tôi, các người gọi điện đến tôi mới biết của bệnh nhân Mặc, vậy giờ tôi giao cho các anh giữ"

"Cảm ơn Bác Sĩ" Thẩm Phong nói xong liền nhận lấy.

Sau Khi y tá nam rời đi, bốn người liền đi vào phòng bệnh.

Nhìn Mặc Khắc đang ngủ trên giường, Chí Thiên quay sang Hoắc Dục Thần "Lão đại, Mặc Khắc vậy rồi, giải đấu mùa xuân một tháng nữa làm sao bây giờ?"

Nghe thấy lời này, Ngu Liêm cúi đầu xuống.

Hoắc Dục Thần liếc Ngu Liêm "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Là tôi ngủ quên trên xe khách, lúc tỉnh lại thì không biết ở đâu hết, điện thoại quên ở nhà, Mặc Khắc đi tìm tôi... Chúng tôi gặp nhau ở ngã tư, tôi định chạy qua bên xe thì đột nhiên một chiếc xe con mất lái từ đường đối diện lao đến... Mặt Khắc chạy đến kéo tôi... nên giờ như vậy..."

Mọi người nghe xong, trầm mặc một lúc lâu.

Chí Thiên lúc này đã bình tĩnh, biết thái độ lúc nãy của mình không đúng, liền lên tiếng nói "Là tôi nóng nảy quá, cậu đừng để bụng. Nếu cậu ấy rơi vào cảnh như vậy cậu cũng lao ra cứu thôi, chút vết thương này đã là gì"

Nghe Chí Thiên nói xong, Thẩm Phong không nhịn được nhíu mày ghét bỏ, nói gì mà ngu thế không biết, nhưng miệng phụ họa thêm "May Mặc Khắc nhanh nhẹn, cậu không sao là tốt rồi, đừng tự trách"

Lúc này Ngu Liêm mới ngước đầu lên, cậu nhìn Hoắc Dục Thần.

Bị cậu nhìn khó chịu, Hoắc Dục Thần bèn mở miệng "Không trách cậu"

Ngu Liêm vẫn luôn căng thẳng đến cương cứng người, nghe vậy liền thả lỏng đôi chút.

Hoắc Dục Thần nói tiếp "Chuyện giải đấu tôi sẽ nghĩ cách, các cậu đừng lo lắng quá. Tôi về nhà mấy ngày, đừng làm loạn, chăm chỉ huấn luyện cho tốt, tôi sẽ kêu An Quân giám sát các cậu"

"Vầng" Ba người ỉu xìu đồng thanh, Mặc Khắc như vậy, bọn họ làm gì có tâm trạng huấn luyện tiếp.

"Khi nào Mặc Khắc tỉnh, gọi điện cho tôi" Hoắc Dục Thần nhìn qua bồn người trong phòng, bỏ lại câu này, liền xoay người đi ra.