Chương 9: Phim mới

Sau khi chương trình kết thúc, Trương Mộc Lâm như đã hẹn, đưa Vu Kha đi ăn cánh gà chiên giòn. Hai người ngồi trên xe của Trương Mộc Lâm, Vu Kha vui vẻ tới mức cười toe toét, trong nhà cậu ta không được phép ăn những thứ này đâu! À, quyết định rồi, sau này phải thường xuyên đi chơi với Trương Mộc Lâm! Anh ta biết nhiều địa điểm ngon, và luôn có thể dẫn cậu đi ăn khắp nơi!

Trương Mộc Lâm nhìn thấy ánh mắt long lanh của đứa trẻ, vẻ mặt vụиɠ ŧяộʍ như thể đang ăn cắp thứ gì đó, không kìm được cười trong lòng. Dẫn cậu lên chương trình và làm cho cậu nổi tiếng trên mạng xã hội, anh ta cũng chưa bao giờ thấy đứa trẻ hiển nhiên thể hiện vẻ mặt hưởng lợi như vậy. Anh ta cũng biết rằng, những việc anh ta đã giúp đỡ đứa bé trước đây, có biết bao nhiêu người trong làng giải trí cũng không thể làm được!

Tuy nhiên, cũng vì biểu hiện của đứa trẻ này, anh ta càng cảm thấy rằng đứa trẻ này khác biệt. Nghĩ đến hành động của đứa trẻ hôm nay, anh ta không thể không hỏi: "Thường thì rm cũng giỏi chém gió mà, sao lần này lại không nói chuyện được với người dẫn chương trình?"

"Vì tôi không quen họ." Vu Kha trả lời như điều đó là điều hiển nhiên.

"Nhưng nếu em không nói chuyện với họ, em sẽ không nổi tiếng, và có thể sẽ bị cắt cảnh." Trương Mộc Lâm cố ý nhắc nhở Vu Kha.

Vu Kha nhún vai một cách không quan tâm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Đúng lúc nhìn thấy một bảng quảng cáo khổng lồ trên tòa nhà cao tầng ở phía xa, trên đó có một người đàn ông điển trai, có nốt ruồi dưới mắt, thư thả ngồi trên sofa. Tay đeo một chiếc đồng hồ lịch lãm, tay cầm cốc rượu vang nhẹ nhàng lắc. Vẻ bề ngoài đó, sang trọng không thể diễn tả.

Lúc này, Trương Mộc Lâm nhận ra Vũ Ca đang nhìn ra ngoài, nhìn theo ánh mắt của cậu, và sau đó than thở: "Hoa ảnh đế nha, mong rằng chúng ta có thể đạt được thành công như anh ấy."

"Anh ấy giỏi lắm à?" Vu Kha tò mò hỏi.

"Rất giỏi, hiện tại anh ấy là ngôi sao nổi nhất trong làng giải trí. Diễn viên 27 tuổi, cũng là Thiên Vương thực sự của làng giải trí, một tam tê siêu sao*." Trong mắt Trương Mộc Lâm rõ ràng la ghen tỵ.

*Tam tê siêu sao: từ này dùng để miêu tả những ngôi sao đã phát triển tốt ở 3 lĩnh vực điện ảnh, truyền hình và ca hát.

"Anh rất ngưỡng mộ anh ấy à?"

Trương Mộ Lâm cười lớn, "Trong làng giải trí, không có ai không ngưỡng mộ anh ấy cả, vừa trẻ tuổi vừa thành công, lại có tài năng, có thể tự làm cho mình trở thành một biểu tượng. Cách đây vài năm, lúc tôi quyết định tham gia làng giải trí, cũng là vì anh ấy. Anh ấy là thần tượng của anh..."

Vu Kha không thể kiềm chế được, quay đầu nhìn thêm hai cái vào biển quảng cáo đó, trong lòng tự hỏi liệu người đó thật sự đáng ngưỡng mộ như vậy không?

Có lẽ vì biểu cảm của cậu ấy quá rõ ràng, Trương Mộc Lâm không thể nhịn được mà chia sẻ về thành tựu của Hoa Ảnh Đế với Vu Khoa.

"Hoa Ảnh Đế, tên đầy đủ là Hoa Liên Dật, được cho là em trai ruột của chủ tịch tập đoàn Hoa thị, là một trong những ông trùm hàng đầu trong giới giải trí. Anh ấy cũng nắm giữ một phần cổ phần của tập đoàn Hoa thị..."

"Mới ra mắt, anh ấy đã nổi tiếng với một bộ phim và được đánh giá cao về diễn xuất ngay từ lúc đó. Cùng năm đó, anh ấy còn tham gia một bộ phim truyền hình có tính cách mạng, lan rộng khắp nơi, hình ảnh của anh ấy trong bộ phim đó cũng đã khắc sâu vào tâm trí người xem. Sau đó, anh ấy còn liên tiếp ra mắt các đĩa đơn, album..."

"Giọng hát của anh ấy cực kỳ độc đáo, người cũng đẹp, thêm vào đó anh ấy còn biết hai ngoại ngữ, nhanh chóng trở thành một biểu tượng dân tộc dưới sự quảng bá của công ty họ. Sau đó, anh ấy tiếp tục dựa vào thực lực của mình, tham gia diễn xuất trong vài bộ phim, liên tiếp giành được các giải thưởng như Nam diễn viên phụ xuất sắc, Nam diễn viên mới xuất sắc, Nam diễn viên chính xuất sắc..."

"Bây giờ, anh ấy đã debut được sáu năm, cũng nổi tiếng được sáu năm, nhưng vẫn rất hot. Khả năng sáng tác của anh ấy, diễn xuất, và cả thân thế của anh ấy đều là những thứ mà người khác ngưỡng mộ không thể đạt được."

Vu Kha như có cái hiểu mà không hiểu nghe Trương Mộc Lâm nói, không kìm được nói: "Nhưng tôi nghe nói anh cũng rất lợi hại nha, anh cũng biết sáng tác, viết lời, ca hát phải không?" Đối với danh tiếng của Hoa Liên Dật, cậu không thể tưởng tượng ra. Nhưng đối với Trương Mộc Lâm, cậu biết. Nhiều người trong buổi tham dự chương trình hôm nay đều đến vì anh.

Trương Mộc Lâm nhếch môi một chút, không nhịn được vuốt nhẹ đầu Vu Kha, cười nói: "Tất nhiên rồi, anh cũng có nhiều người thích mình mà!"

Mặc dù anh ấy không biết diễn, mặc dù anh không đẹp trai như Hoa Ảnh Đế, mặc dù anh không có giọng hát đặc biệt như anh ấy, và cũng không có khả năng sáng tác, ca hát như anh ấy.

Nhưng, anh ấy cũng được xem như xuất thân là một gia đình giàu có, có một chút tài năng của bản thân, và cũng không xấu xí.

Vu Kha vỗ nhẹ vào tay của anh, nhăn nhó có vẻ giận dữ. Trong lòng, cậu nghĩ, lần sau phải nhìn kỹ, Hoa Liên Dật rốt cuộc ở đâu mà lại giỏi hơn Trương Mộc Lâm. Ôi, ngoại hình không tính. Trương Mộc Lâm mặc dù không xấu, nhưng thực sự không thể sánh kịp với người đàn ông có nốt ruồi lệ đó.

Hai người kết thúc bữa ăn với mỗi người đều mang theo ý định riêng của mình, Trương Mộc Lâm còn phải bay ra nơi khác để tham gia buổi show, nên để Vu Kha tự đi đến trường quay.

Vu Kha còn lại một chút cảnh quay chưa hoàn thành, nhưng vì cảnh quay đó được quay vào buổi tối, nên việc đến muộn cũng không sao.

Đối với Vu Kha, buổi quay hôm nay vẫn không suôn sẻ. Cuối cùng, đạo diễn Kha quyết định thay đổi phương thức, không để Vu Kha thể hiện sự cô đơn nữa.

Anh chỉ cần đứng lặng lẽ quay lưng về phía hoàng hôn, ánh mắt nhìn trống trải là được.

Vu Kha rất giỏi ở việc này. Đúng là Vu Kha từ nhỏ đã thường xuyên như vậy, ngồi một chỗ nhìn về một hướng mải mê, một mình suốt cả ngày. Lúc đó, gia đình thường xuyên đưa anh ta đi thăm khám bác sĩ tâm lý, thăm nhiều đến nỗi anh ta vẫn nhớ được khuôn mặt của bác sĩ đó.

Nhanh chóng, cậu nhanh chóng thiết lập POSS*, nhìn về phía trước một cách mơ màng.

*POSS: được gọi là vẻ đẹp, tức là khoác lên mình vẻ ngoài xinh đẹp, giống như dùng tay tạo hình chữ V và biểu môi trong thật dễ thương haha, đăng poss và mỉm cười.

Kỹ thuật quay của đạo diễn Kha rất là tuyệt vời, vì vậy dù Vu Kha chỉ là ngồi ngắm nhìn, cuối cùng cũng có thể được đạo diễn Kha quay ra cảm xúc cô đơn, lạc lõng. Đạo diễn Kha nghĩ trong lòng, lần này thực sự là nhờ ánh nắng hoàng hôn.

Vậy là, ở đây, Vu Kha mới được tính là chân chính đã hoàn thành việc quay.

Vương Mộng sớm chuẩn bị một bó hoa để tặng cho Vu Kha. Ban đầu cô đã chuẩn bị hoa từ ngày hôm qua, nhưng tiếc rằng hôm qua Vu Kha không thể quay xong.

Sau khi nhận được, Vu Kha cảm ơn và Vương Mộng cũng muốn ôm cậu như mọi khi, nhưng cậu từ chối. Vương Mộng cũng không để ý, những người như họ đã rõ ràng hiểu rằng Vu Kha không thích tiếp xúc gần gũi với người khác. Chỉ có đạo diễn Kha và Trương Mộc Lâm, có thể làm cậu chủ động thân cận.

Phim đã quay xong, tiền livestream của Vu Kha cũng đã nằm trong tay. Vậy nên vào buổi tối, cậu vui vẻ đi mua mô hình tàu sân bay mà cậu mong muốn, sau khi ăn cơm xong, cậu bắt đầu ghép.

Mặc dù năng lực làm việc của cậu khá mạnh mẽ, nhưng cũng tốn khá nhiều công sức. Khi ghép xong, đã là mười một giờ tối. Vu Kha vẫn đang ở trong trạng thái cực kỳ phấn khởi, không hề buồn ngủ. Vì vậy, cậu ngay lập tức chụp ảnh cho mô hình yêu thích của mình, sau đó đăng lên Weibo.

[Vu Kha V: Tàu sân bay #Ảnh đính kèm#]

Chỉ hai từ đơn giản, chỉ một bức ảnh đơn giản. Không có chia sẻ tâm tình, không có tự sướиɠ, không thể đơn giản hơn được nữa. Khá nhanh, dưới bài viết của anh, nhận được một đợt lớn bình luận.

[Trương Mộ Lâm Phong: Trăm triệu không nghĩ tới, bài viết đầu tiên của anh trai lại là nội dung như vậy. Cười rơi nước mắt, anh có xem xét ý kiến của chúng tôi không? Anh ta chắc chờ anh @ anh đấy nè]

[Trương Cơ V: Trương Mộc Lâm khóc ngã trong nhà vệ sinh, anh đăng Weibo mà không tag anh ấy kkkkkk @ Trương Mộc Lâm V anh còn không bằng một mô hình]

[Cơ Cơ: Anh còn không bằng một mô hình @ Trương Mộc Lâm V]

Dưới đó là một dòng "+1" liên tục.

Vu Kha không trả lời một bình luận nào cả, cậu không thân với những người này chút nào. Cho đến giờ, cậu vẫn không nghĩ rằng những người này thực sự thích cậu.

Rất nhanh, Trương Mộc Lâm chia sẻ lại bài viết này và bình luận "Tôi thực sự không bằng một mô hình #Tạm biệt# Lần sau sẽ không đưa em đi ăn cánh gà McSpicy nữa!"

Vu Kha ngay lập tức trả lời: [Ăn gì? Pizza?]

Trương Mộc Lâm: [...Trong mắt em, anh chỉ là từ dùng để ăn à? Khi nhìn thấy anh, em có nghĩ đến cái gì ngoài việc ăn không?]

Vu Kha: [Mô hình nha, nếu không có lần này anh giúp tôi livestream, tôi nhất định không nhanh chóng có được mô hình này.]

Trương Mộ Lâm: [...]

Fan của cả hai Vu Kha và Trương Mộc Lâm đều cười đau bụng, nhiều người khi thấy đoạn trò chuyện này không kiềm chế được mà lập tức theo dõi Vu Kha. Trong lòng họ cảm thấy, chàng trai này có vẻ khá thú vị.

Vậy nên ngày hôm sau, khi Trương Mộc Lâm bị người quản lý của mình mắng tỉnh giấc, anh mới biết được số lượng fan của Vu Kha đã vượt qua 100 nghìn. Trong 100 nghìn đó, có 90% là fan của Trương Mộc Lâm.

"Thằng nhóc ngu ngốc này, mấy ngày không thấy liền leo lên nóc nhà lật nhói phải không! Muốn ủng hộ người khác cũng được, nhưng phải báo trước với tôi chứ! Trước khi tìm hiểu rõ về đối tác và phẩm chất của họ, đây vẫn là người mới, sao mà cậu có thể cứ tự giúp đỡ người khác thu hút fan mà không hoàn toàn biết rõ về họ! Vạn nhất phẩm hạnh không tốt thì sao? Vạn nhất có kẻ thù thì làm sao bây giờ?"

Người quản lý tức giận nói: "Nếu sau này đối tác của cậu gặp rắc rối, cậu chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn. Người ta sẽ nghĩ rằng, ôi phẩm chất của tên mới này thực sự không tốt, Trương Mộc Lâm trở thành bạn tốt với người như vậy, liệu cậu có phải cùng là một loại người không?"

"Cậu nói cho tôi biết, nếu thật sự gặp phải tình huống này thì làn sao bây giờ?"

Trương Mộc Lâm mơ mơ màng màng nói: "Chắc chắn không thể xảy ra như vậy chứ... Vu Kha là một chàng trai rất ngoan, tôi thấy em ấy cũng có phẩm chất tốt. Ít nhất là rất ngoan ngoãn, không thể làm ra những điều xấu được..."

Người quản lý bị sự bảo vệ không cần thiết của Trương Mộc Lâm làm tức giận đến nghẹn: "Được rồi, được rồi, tôi mặc kệ cậu!"

Trương Mộc Lâm nhìn vào cuộc gọi bị cúp máy, nhún vai. Thôi thì mặc kệ thì mặc kệ thôi, dù sao anh ấy đã quyết định ủng hộ Vu Kha rồi. Nhưng nếu Vu Kha thực sự không muốn hoạt động trong giới giải trí thì sao?

Trương Mộc Lâm cảm thấy có một chút lo lắng, vì trong trường hợp đó, họ sẽ ít có chủ đề chung hơn.

Vu Kha không có bất kỳ cảm xúc nào về lo lắng của Trương Mộc Lâm, thậm chí cũng không quan tâm tới việc số lượng fan trên Weibo của mình đã tăng lên 100 nghìn.

Hiện tại, anh đang phiền lòng về một vấn đề - cha anh, lại bắt anh phải tham gia diễn xuất. Lần này, phim anh đóng vẫn là một bộ phim cổ trang, nhưng trọng điểm là ở một nhóm diễn viên khác, cha anh không phải là đạo diễn của nhóm đó.

"Đó là một bộ phim truyền hình có IP lớn, đạo diễn là một trong những người bạn thân của cha. Bộ phim đó, anh ta đã đầu tư một nửa vốn tự mình. Chỉ là anh ta gặp rắc rối, khi phim gần hoàn thành, diễn viên liên tục gặp vấn đề."

"Phim của họ đã gần hoàn thành, nhưng có một vai diễn, diễn viên đó bị gièm pha ra bên ngoài, không thể tiếp tục diễn được nữa. Vì vậy, bây giờ, anh ta đang cần tìm người để thay thế vai diễn đó, thay thế người đó."

Vu Kha không vui, vì tháng tư diễn trang phục cổ trang là một công việc mệt mỏi.

Cha cậu ngay lập tức nhận ra sự không hài lòng của con trai mình, nghiến răng và chỉ tay ra: "Nếu con đi diễn một cách ngoan ngoãn, sau này cha sẽ mua cho cậu một chiếc xe."

"Không cần, con chưa có bằng lái xe đâu!" Vu Kha giọng căng thẳng, đợi cậu ấy có bằng lái xe xong, mẹ cậu chắc chắn sẽ mua cho cậu ấy chiếc xe, không cần lão ba phải tặng cho cậu.

“Vậy, cha sẽ đưa cho con một cái hồng bao lớn!”

“Lớn như thế nào?” Vu Kha vẻ mặt hiện lên hứng thú, hiện tại cậu ta khá quan tâm đến điều này.

“Con muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, được không?” Đạo diễn Kha đoán rằng ngay cả đứa trẻ của mình cũng không dám mở miệng đòi nhiều quá, một vài chục nghìn cũng là việc nhỏ.

Vu Kha ngay lập tức gật đầu, “Vậy con bắt đầu vào nhóm khi nào, ngoài ra con cần có một người quen ở bên cạnh.” Nếu không, để cậu đối diện với một nhóm người không quen, quả là khó khăn đối với cậu.

“Con yên tâm, khi đó cha sẽ để một trợ lý của cha đi cùng con, là Tiểu Lưu, là người mà con quen biết.”

Vu Kha gật đầu, cô Tiểu Lưu từng làm trợ lý cho bố cậu mười mấy năm rồi, cậu cũng đã gặp nhiều lần. Tuy nhiên, cô ấy mọi thứ đều tốt, chỉ là luôn coi cậu như một đứa trẻ.

Vì lịch trình của bộ phim đã được xác định, chỉ còn nửa tháng sau nữa. Vì vậy, Vu Kha đã được gửi đến nhóm sản xuất vào ngày hôm sau.

Nữa tháng là một khoảng thời gian quá ngắn, toàn bộ đoàn làm phim đều rất bận rộn, mỗi người đều đi nhanh như gió. Khi Vu Kha đến, chỉ có đạo diễn đến nói chuyện với anh vài câu, dường như rất hài lòng về ngoại hình của anh, ngay lập tức giao cho người dẫn cậu đi thay trang phục

Sau khi thay trang phục xong, đạo diễn chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời. Anh ta kéo Hàn Khả đi qua lại vài lần, sau đó không nói một lời nào mà kéo cậu đi trang điểm chụp ảnh.

“Trước hết tôi sẽ giới thiệu về vai diễn của cậu, cảnh diễn của cậu không nhiều, có thể tập trung quay trong khoảng ba ngày. Tuy nhiên, vì cần phải quay gấp nên có thể sẽ hơi vất vả.” Đạo diễn cầm kịch bản và giới thiệu vai diễn cho Vu Kha.

“Nhân vật này tên là Thượng Quan Huyền, ban đầu là một hoàng tử, thanh mai trúc mã của nữ chính. Nhưng sau này, đất nước của anh bị diệt vong, thanh mai trúc mã của anh cũng mất tích trong cuộc loạn chiến. Và thư đồng của anh, để cứu anh dưới cơn mưa tên lửa nên đã hy sinh. Anh ta sống sót, sau đó anh mai danh ẩn tích, trở thành một cầm sư và được chọn vào hoàng cung ."

"Ban đầu, anh định trả thù, nhưng bất ngờ phát hiện ra thanh mai trúc mã của mình cũng ở trong hoàng cung, trở thành vợ của hoàng đế. Nhưng cô ấy đã mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ gì về anh. Vì lo lắng cho an toàn của thanh mai trúc mã, anh đã năm lần bảy lượt buông tha cho hoàng đế đã tiêu diệt đất nước của mình. Cho đến một lần sau khi nữ chính không có mặt, anh cố ám sát hoàng đế đã bị bắt."

"Hoàng đế thấy nhan sắc xinh đẹp của anh, nên không gϊếŧ anh, chỉ cầm tù anh trong l*иg, yêu cầu anh học múa để mua vui cho hoàng đế và hoàng hậu."

"Thượng Quan Huyền ngạo cốt*, không chịu, sau đó tự sát. Cái chết của anh cũng là một trong những lý do khiến nữ chính nhớ lại quá khứ và rạn nứt với nam chính."

*Ngạo cốt là muốn nói đến cốt cách bất khuất.

"Thấy thế nào, có cảm tưởng gì không?” Đạo diễn hỏi Vu Kha với vẻ trông đợi. Vu Kha hóa trang diễn xuất quá kinh diễm lòng người, vì bộ phim này chủ yếu quảng bá việc tái hiện nguyên tác, nên trang phục cũng được thực hiện một cách tối ưu theo nguyên tác.

Mô tả về Thượng Quan Huyền trong nguyên tác là vô cùng đẹp đẽ. Một người đàn ông, sinh ra với vẻ đẹp tinh tế hơn hầu hết phụ nữ. Thậm chí nữ chính cũng không thể sánh bằng vẻ đẹp của anh ta. Trong nguyên tác, trang phục của những người chơi nhạc đều là áo lớn có màu đỏ trắng xen kẽ, phần đỏ được nhấn mạnh, ở vai có thể thấy một ít màu đỏ, cổ áo và viền tay cũng lộ một ít màu đỏ.

Rất nhiều người, bất luận là nam hay nữ, khi mặc loại trang phục này cũng không chắc chắn có thể làm chủ được. Nhưng Vu Kha mặc bộ trang phục đỏ trắng đan xen như vậy, lại hết sức quyên rũ.

Ở tuổi 20, trải qua biến cố không lường trước, từ một Hoàng tử nhỏ nghịch ngợm, từng bước từng bước trở thành kẻ trả thù bụng dạ đen tối. Trong đó, không thiếu những gian khổ, không chỉ là ở bên ngoài. Đạo diễn muốn nghe xem, bản thân Vu Kha đối với vai diễn này có ý tưởng gì không.

Nhưng Vu Kha lại lắc đầu: "Không có ý tưởng gì cả..." Cậu ta chưa bao giờ nghĩ về phương diện tình cảm trong này.

Đạo diễn thất vọng, nhưng sau đó lại nhanh chóng lấy lại tinh thần. Để tiết kiệm thời gian, anh quyết định quay một cảnh cho Vu Kha thì liền nói về một cảnh. Như vậy, anh có thể làm cho Vu Kha nhanh chóng hòa nhập vào vai diễn, tiết kiệm một số thời gian.

Vu Kha có khả năng nhớ kịch bản rất tốt và kỹ năng diễn xuất cũng không tệ lắm. Nếu là đạo diễn là cha cậu, chắc chắn sẽ bị chỉ trích. Nhưng may mắn là bây giờ có đạo diễn khác đang chỉ đạo, phim truyền hình không đòi hỏi kỹ năng diễn xuất cao, ngoài ra đạo diễn cũng có kế hoạch mời một người mẫu về chỉ làm trang trí. Vì vậy, Vu Kha không bị chỉ trích, thậm chí còn được khen ngợi một chút.

Đạo diễn vui vẻ nghĩ, ít ra cũng tốt hơn kẻ bị phơi bày về scandal. Đẹp trai và diễn xuất cũng đủ ổn.

Ba ngày đó, đối với Vu Kha là cực kỳ khó chịu. Sự khác biệt giữa phim cổ trang và phim hiện đại quá lớn. Đầu tiên là vấn đề về trang phục, dày và nặng, một số còn chồng nhiều lớp lên nhau.

Thứ hai, là có những phần cần dùng đến thiết bị Wia* cho phim cổ trang. Vưu Kha được treo mỹ phẩm vào ngày cuối cùng, khi thả xuống, đau đến nhe răng nhếch miệng, khiến cô trợ lý nhỏ Tiểu Lưu nhìn thấy rất đau lòng.

*Thiết bị Wia: Dây điện hay còn gọi là dây treo. Viagra là một thiết bị dùng để bảo vệ vận động viên, thường có một sợi dây chắc chắn gắn vào đai bảo vệ của vận động viên. Dây điện cũng được sử dụng trong các cảnh quay phim, nhưng dây được làm bằng dây thép cực tốt để tránh mọi khuyết điểm.

Trong ba ngày đó, Vu Kha gần như không gặp các diễn viên khác của đoàn phim, ngoại trừ những vai phụ. Bởi vì các diễn viên khác đã quay xong cảnh của họ, chỉ cần sau đó là ghép cảnh của cậu vào là được.

Vì vậy, sau ba ngày chịu đựng, Vu Kha mang theo một số vết thương về nhà.

Trong nhà không có ai cả, ngoại trừ người bảo mẫu. Vu Kha trở về phòng của mình với vẻ mặt buồn bã, sau khi tắm rửa cậu lại bôi thuốc cho vết thương trên cơ thể. Sau đó, cậu cảm thấy nhàm chán đến phát ngốc, không biết vì sao, cậu bất ngờ muốn mở một buổi phát sóng trực tiếp.

Nghĩ đến làm luôn, cậu ngay lập tức mở ứng dụng phát sóng trực tiếp, sau đó chào mọi người qua camera: "Xin chào mọi người."

Trong phòng trực tiếp chỉ có hai ba người, nhưng người xem dần dần tăng lên.

Vu Kha cố gắng cố định điện thoại của mình trên tủ đầu giường, sau đó tự mình nằm xuống giường. Anh ta hỏi lạnh lùng: "Có ai muốn trò chuyện với tôi không? Tôi đang rất buồn chán."

Người xem trong phòng trực tuyến ngay lập tức hỏi cậu ta muốn nói chuyện về điều gì, anh ta nói nhỏ: "Tôi không biết... Hôm nay, tâm tình tôi không tốt.

Cậu ấy cũng không biết tại sao, cậu cũng không hiểu nên vô thức, cậu nói ra những điều này trong phòng phát sóng trực tiếp. Có lẽ là vì cảm thấy bị tổn thương, áp lực.

"Tâm trạng không tốt vì sao vậy... Tôi cũng không biết nữa. Có lẽ vì, mẹ và anh tôi vẫn chưa về nhà. Hoặc có thể, là bởi vì bị thương..."

Ngay lập tức trong phòng phát sóng trực tiếp có nhiều người hỏi cậu làm sao lại bị thương, tại sao không có ai ở nhà, và có nhiều người không ngừng quan tâm cậu, tặng quà cho cậu.

Cậu ấy cảm thấy ấm lòng, nhưng trên mặt ngược lại càng thêm ủy khuất, cậu vươn tay ra để mọi người nhìn thấy một miếng da rách nhỏ. "Hôm nay là lần đầu tiên tôi treo thiết bị Wia, bây giờ cảm thấy đau chết đi được. Cánh tay và chân của tôi còn bị trầy xước không ít chỗ nữa, đau lắm." Đau nhất chính là có một chỗ không thể diễn tả được.

Các fan ngay lập tức an ủi cậu ta, cũng có nhiều người tặng cậu quà liên tục. Thậm chí có một fan tên là "Vô Danh Khách" tặng cậu một chiếc Ferrari.

Nhưng Vu Kha nửa điểm hứng thú cũng không có, giọng điệu mang theo tiếng mũi trầm trầm nói: "Đừng tặng quà nữa, tôi không cần tiền bây giờ. Ông bố tôi đã hứa, nếu tôi giúp ông một việc ông sẽ cho tôi tiền lì xì."

Đối với anh, tiền là một thứ chỉ khi thực sự cần thiết, anh mới cảm thấy đặc biệt thích.

Ở phía bên kia điện thoại, một người nào đó "hừ" một tiếng cười, cậu bé này thật là đáng yêu. Trong thời đại này, còn có người phàn nàn về quá nhiều tiền.

"Người trong nhà... không ai ở nhà. Mẹ và anh tôi đều đi công tác, ba tôi vẫn chưa về. Bây giờ chỉ còn mình tôi ở nhà, thật chán chường."

Các fan lại tiếp tục an ủi anh, số người xem nhanh chóng đạt đến hàng chục nghìn. Trong đó có nhiều người đến vì Trương Mộc Lâm, ngay khi vào đã hỏi Trương Mộc Lâm có ở đó không. Vu Kha ở trên giường lăn lộn thoải mái một chút mới ngồi dậy và cười nói: "Làm sao các bạn tìm người lại đến tôi tìm thế này!"

"Anh ấy không ở đây, tôi cũng không biết anh ấy ở đâu." Vì vậy, số lượng fan của Trương Mộc Lâm đã giảm đi một phần, tất nhiên cũng có nhiều người đặc biệt ở lại.

Vu Kha sau đó cùng lúc trò chuyện với các fan và lăn lộn trên giường. Trái ba vòng, phải ba vòng. Đôi khi lăn không cẩn thận va vào vết thương, anh rên lên một tiếng rồi ngừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục lăn.

Các fan gọi anh như một chú gấu trúc, đáng yêu không chịu được. Lúc này, Vu Kha đã rất mệt mỏi, trong cơn mơ mơ màng màng, anh cũng nhìn thấy một câu này, theo bản năng liền đã trả lời: "Gì chứ gấu trúc, rõ ràng là..."

Tiếng cuối cùng không nghe rõ, toàn bộ cơ thể Vu Kha cuộn tròn lại, anh ngủ thϊếp đi.

Fans đang xem livestream vừa buồn cười lại vừa đau lòng, thấy thương con trai quá, lại còn ngủ gật trong lúc livestream. Quả là giống với lần trước của Trương Mộc Lâm, lần đó cũng livestream mà lại quên mất, rồi chạy đi gặp bạn bè.

Nhưng nhìn Vu Kha thế này, xác thực hẳn là tâm tình của cậu không được tốt. Dáng ngủ trông rất ngoan ngoãn, nhưng lại thấy thiếu cảm giác an toàn, thực sự khiến người ta thấy thương tâm, muốn ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng để cậu cảm thấy an toàn hơn.

Thôi thì, nếu cậu muốn ngủ thì cứ ngủ đi, có gì đâu, họ có thể ở đây xem cậu ngủ, như là đang ở bên cậu.

Không biết từ lúc nào, đã trôi qua gần một nửa giờ mà Vu Kha vẫn đang ngủ, nhưng trong phòng livestream thì ít ai rời đi. Một số người mới vào nhìn thấy màn hình đứng im lặng, liền hỏi người khác đang trong phòng, có chuyện gì vậy. Và sau đó, một số "tiền bối" đã giải thích với họ rằng, họ đang ở đây để đồng hành cùng Vu Kha khi cậu đang ngủ.

Lý do này, thật sự là độc đáo. Nhưng, những người mới vào lại nhìn thấy gương mặt ngủ bình yên của Vu Kha, cảm thấy cũng có thể hiểu được. Nhìn cậu bé ngủ ngon lành như vậy, họ bất giác có cảm giác thời gian trôi qua êm đềm, bình yên trong lòng.

Và vì vậy, những người sau này cũng ở lại. Họ mở livestream và để điện thoại sang một bên, hoặc chỉ im lặng nhìn điện thoại và suy tư...

Khi họ nghĩ rằng buổi livestream của tối nay sẽ kết thúc như vậy, lập tức trong phòng livestream truyền đến tiếng nói.

Không mấy lâu sau đó, trên màn hình xuất hiện đôi bàn tay của một người đàn ông, đôi bàn tay đó lật Vu Kha sang một bên, và thậm chí vỗ nhẹ vào má cậu.

"Kha bảo, dậy đi, ăn rồi ngủ nữa." Giọng của người đàn ông rất thấp và trầm.

Vu Kha lại lật người về phía cũ, ngồi dậy, và thậm chí còn cuộn chăn lại.

Đôi bàn tay đó lại lật Vu Kha sang một bên, "Bảo Bảo, Kha bảo, nhanh dậy, đừng ngủ nữa. Nếu không ăn, dạ dày lại đau."

Vu Kha nhíu mày, vẫn không mở mắt, miệng còn lầm bầm không rõ ràng với tiếng nhè nhẹ, "Không cần... Không dậu nổi~"

"Nếu con không dậy nổi, ta sẽ gọi điện thoại cho mẹ con biết đấy?"

Vu Kha không sợ trời không sợ dất, nhưng lại sợ mẹ cậu hơn. Không phải vì mẹ cậu ác độc, mà bởi vì mẹ cậu quá quan tâm đến cậu, quá cẩn thận với cậu. Vì một số chuyện khi cậu còn bé, mẹ cậu hầu như đã coi cậu như một con búp bê sứ. Chỉ cần Vu Kha có chuyện gì không tốt, mẹ cậu nhất định sẽ đỏ mắt.

Vì vậy, khi nghe cha cậu nhắc đến mẹ, Vu Kha chỉ có không tình nguyện thể bò dậy, ngáp một cơ mơ hồ nói: "Cha, con có thể uống nước ngọt được không?"

"Sau khi ăn xong sẽ cho con uống nửa cốc."

"Hai phần ba ly!" Vu Kha cò kè mặc cả.

"Nếu không uống thì thôi."

Vẻ mặt Vu Kga ủy khuất nói: "Vậy thì chỉ một nửa cốc thôi..."

Bộ dáng thảm thương của cậu khiến cho khán giả đang xem trực tiếp vỡ ra tiếng cười.

"Được, vậy con nhanh ra ngoài ngay đấy."

Vu Kha ngay lập tức gật đầu, nhớ ra là vẫn chưa tắt phát sóng trực tiếp, cậu nhìn điện thoại một cái. Phát hiện vẫn còn vài chục nghìn người đang xem trực tiếp, cậu nhíu mày cảm thấy khá hiếm lạ, mọi người đang xem cậu trực tiếp khi ngủ hả?

Cha cậu lại nhắc nhở thêm mấy tiếng, Vu Kha không nghĩ ngợi nữa, liền nói lời tạm biệt với mọi người trước khi rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.

Vội vã tắt phát sóng, cậu không thấy được trong phòng phát sóng, nhiều người đã bắt đầu nói về biệt danh mới của cậu - Kha Bảo.

Tất nhiên, cũng không phát hiện ra nhiều người đang thảo luận về chủ nhân của đôi tay đó, cha của Vu Kha. Vì cha cậu không lộ diện, nên mọi người chỉ có thể đoán qua đôi tay. Có một vài fan già hơn nói rằng họ luôn cảm thấy quen với đôi tay đó, cũng như cảm giác quen thuộc từ giọng nói.

Ở phía khác, "Khách vô danh" đã tặng một chiếc Ferrari cho Vu Kha như đang suy nghĩ gì đó, lưu lại ảnh chụp màn hình của đôi tay đó và gửi cho người quản lý của mình.

Khá nhanh chóng, người quản lý đã trả lời: "Hoa ảnh đế, anh là muốn biểu đạt điều gì? Muốn hợp tác với đạo diễn Kha lại một lần nữa sao?"

Hoa Liên Dật nhếch môi một chút, thì ra là đạo diễn Kha An. Vậy nên, tiểu mộng tâm* là con trai nhỏ bí ẩn của đạo diễn Kha An đó.

*Tiểu Mộng Tâm dùng để chỉ những loại người mới có ít kiến thức. Khi trò chuyện trong nhom QQ, họ thường coi mình là người mới gia nhập nhóm.