Chương 30: Bán nghệ

"Hoa Liên Dật rất bận rộn, và thời gian của một số ngôi sao lớn khác cũng rất chật chẽ. Vì vậy, vào cùng ngày khi Hoa Liên Dật nói muốn đưa Vu Kha đi ghi hình chương trình, cả hai đã rời đi ngay lập tức.

Vu Kha thậm chí không kịp về nhà sắp xếp đồ đạc, mà còn là cha anh ta gọi trợ lý sắp xếp một số bộ quần áo để gửi tới. Vì lo lắng, Kha Đạo còn đặc biệt yêu cầu trợ lý ở lại bên cạnh Vu Kha để chăm sóc cậu.

Người trợ lý này họ Trần, mới theo Kha Đạo chưa đến hai tháng, là một người đàn ông cao lớn khoảng ba mươi tuổi. Bề ngoài tương đối bình thường, không thích nói nhiều, nhưng lại hiền lành. Dù bị sai đi chăm sóc Vu Kha, anh ta vẫn không có chút than phiền. Ví dụ như, ngay khi mới lên máy bay, khi Vu Kha uống một ngụm coca-cola, anh ta cũng cẩn thận làm theo lời dặn của Kha Đạo rằng Vu Kha nên hạn chế uống đồ uống có ga.

Bởi vì là người được cha sắp xếp, Vu Kha cũng không cảm thấy bài xích. Tuy nhiên, những lời nhắc nhở của người khác cậu ta đều lắng nghe lọt tai trái, ra tai phải, ngoài miệng thì trả lời được, nhưng thực tế hành động vẫn là làm theo ý của mình."

Trợ lý Trần cảm thấy vô cùng bất lực. Anh ta đã thử nhờ Kha Đạo, nhưng tiếc rằng Kha Đạo không thể áp được Vu Kha. Vì vậy, anh chỉ có thể nhìn về phía Hoa Liên Dật đang ngồi bên cạnh Vu Kha, hy vọng Hoa Liên Dật có thể giúp một tay.

Hoa Liên Dật cười và nói: "Kha Bảo, uống thêm một ngụm nữa thôi, không được uống nữa. Em vẫn chưa ăn cơm, sẽ bị đầy hơi đấy."

Khi nghe về việc bị đầy hơi, Vu Kha ngừng lại. Cậu ta đã từng gặp phải tình huống này trước đây.

Tuy nhiên, chỉ để lại không uống tiếp thì cậu ta lại thấy đáng tiếc. Sau khi do dự một lúc, cậu nhìn qua trợ lý, sau đó lại nhìn về phía Hoa Liên Dật. Cuối cùng, cậu quyết định đàm phán với Hoa Liên Dật: "Nửa ly?"

"Hai ngụm, không được nhiều hơn!" Hoa Liên Dật cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng, thoạt nhìn có vẻ đặc biệt uy nghiêm, nhưng thực tế trong lòng anh thấy vui vẻ như bay lên trời! Ôi, vẻ mặt dễ thương của Kha Bảo, tại sao lại đáng yêu đến vậy!"

Trợ lý Trần cũng cảm thấy dở khóc dở cười về tình huống này. Chẳng phải mới nãy vẫn không giữ một chút thể diện cho anh ta và Kha Đạo sao, sao lại bắt đầu đàm phán với Hoa Ảnh Đế? Ha, thật sự chưa từng thấy đứa trẻ nào 19 tuổi lại đáng yêu đến như vậy. Không lạ gì Kha Đạo luôn nói với anh ta không nên cùng với Vu Kha so đo, cậu ta cũng không có ý định xấu. Cũng khó trách Kha Đạo lo lắng cho đứa trẻ này.

Vũ Khả không vui vẻ hừ lên một tiếng nhẹ, nhận ra rằng Hoa Liên Dật đã vì một tiếng hừ cảu mình mà nhếch môi, dường như muốn cướp cốc của cậu. Cậu vội vàng cúi đầu uống một ngụm cola, sau đó nhanh chóng nuốt xuống và tiếp tục uống một ngụm lớn.

Hoa Liên Dật: "..."

Với hai ngụm cola đã uống, chỉ còn lại nửa cốc.

Vu Kha nhún vai cất tiếng ợ ra một cách mãn nguyện và lưu luyến khi cậu ta đưa cốc cola còn lại cho trợ lý Trần ngồi ở ngoài cùng, trơ mắt nhìn trợ lý Trần lấy đem coca đổi thành nước ấm từ tiếp viên hàng không.

"“Ai...” Cậu từ từ thở dài, vuốt nhẹ vào dạ dày của mình, sao lại không biết cói gắng như vậy nhỉ!

“Ngoan, sau khi ăn xong cơm anh sẽ cho em uống một nửa ly.” Hoa Liên Dật không thể nhịn được khi nhìn thấy vẻ mất mát của Vu Kha, dù anh ta biết rõ rằng đứa trẻ này nhiều nhất cũng chỉ buồn chưa đến ba mươi giây. Nhưng chưa đầy hai giây anh ta đã không kìm được muốn vuốt nhẹ vào tóc của Vu Kha, và vẫn cứ giả vờ như đang dỗ dành một đứa trẻ khi nói với Vu Kha.

Vu Kha lúc này mới lấy lại chút tinh thần, mong chờ đến khi ăn cơm.

Thực ra, bữa ăn trên máy bay cũng không tệ lắm, ít nhất là Vu Kha ăn xong một phần và vẫn còn đói, lại gọi thêm một phần nữa. Cậu chia một phần ba cho trợ lý Trần và Hoa Liên Dật, phần còn lại hai phần ba cậu ăn hết. Còn hai trợ lý đi cùng Hoa Liên Dật, Vu Kha không chú ý tới họ, vì cậu không thân với họ.

Một vài giờ sau, khi đến thành phố khác, Vu Kha không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, đã được Hoa Liên Dật đón vào đoàn. Không còn cách nào khác, mọi người đều phải cố gắng nhanh chóng, đều đang hối hả.

Trong nhóm chương trình, Vu Kha và Hoa Liên Dật được sắp xếp ngồi vào một chiếc siêu xe, đợi cho đến khi nhóm chương trình nhắc nhở thì tài xế mới chậm rãi chở họ vào.

"Liên Dật, đúng là anh rồi! Cuối cùng anh cũng thông suốt rồi, biết tham gia chương trình à?” Người nói là một ngôi sao trông có vẻ cao tuổi nhất và lịch lãm nhất, có vẻ khoảng bốn mươi tuổi. Vu Kha nhớ ra anh ta, khi còn nhỏ cậu ta đã xem anh ta diễn trong một bộ phim truyền hình cùng với gia đình. Cậu nhớ rằng bố cậu đã ca ngợi về vị tiền bối này, nói rằng anh có kỹ năng diễn xuất tốt và phẩm chất cũng không tồi. Nhưng Vu Kha không nhớ được tên của anh ta.

“Chính xác, chính xác, tôi đã hỏi anh hai, ba lần mà anh luôn từ chối, tại sao bây giờ đột nhiên thông suốt vậy? Ôi, còn đưa theo một đứa bé, thật đẹp trai! Chào bạn nhỏ, tôi là Mạc Kim, bạn có thể gọi tôi là anh Mạc nhé. Còn em thì, gọi tên gì?” Người tiếp theo nói là một anh chàng đẹp trai, trong khoảng ba mươi tuổi, trông rất vui vẻ, lúc này anh ta muốn tiếp tục đến gần nói chuyện với Vu Kha.

“Vu Kha, em là Vu Kha phải không? Tôi là Bạch Sơn, em có thể gọi tôi là anh Bạch hoặc Tiểu Bạch cũng được. Ồ, nhân vật Thượng Quang Huyền em đóng, thật là tuyệt vời, tôi mỗi tập đều có xem. Tiếc là, nhân vật của em xuất hiện quá ít…” Lần này người nói là một người đàn ông có mái tóc vàng hoe, có đặc điểm khuôn mặt sắc nét, trông giống như là người lai.

Người cuối cùng nói là một người đàn ông không có ngoại hình đẹp lắm, cười mỉa mai một cách hơi tà da^ʍ nhưng không mang ý đồ xấu. “Vu Kha à, tôi là Triệu Nhã Hâm, không biết cậu có nhớ tôi không, tôi là diễn viên kiêm đạo diễn, hiện đang trong quá trình quay một bộ phim truyền hình, có một vai diễn tôi nghĩ rất phù hợp với cậu..."

Sau đó, trước khi anh kịp kết thúc lời nói, anh còn chưa đi đến gần Vu Kha, đã bị Hoa Liên Dật chặn lại.

"Anh Triệu, anh Mạc, anh Bạch, và anh Hoàng. Vũ Kha hơi sợ người lạ, các anh đừng làm em ấy sợ nhé."

Vu Kha: "???" Khi nào mà cậu ta lại sợ người lạ chứ?!

"Vu Kha, đến đây cùng mọi người chào hỏi một cái." Hoa Liên Dật nhắc nhở Vu Kha, các tiền bối trước mặt thực sự là những biểu tượng của ngành giải trí, có ảnh hưởng rất lớn. Dù sao, anh cũng chỉ là một người hậu bối trẻ trung trước mặt những người này, không phải là người đứng đầu trong giới giải trí.

Đối với các tiền bối này, Vu Kha vẫn rất lịch sự. Cậu ta gọi chính xác tên họ và lịch sự chào hỏi: "Chào Anh Hoàng, chào anh Triệu, chào anh Bạch, chào anh Mạc . Tôi là Vu Kha, là một diễn viên."

Vẻ ngoan hiền, dễ thương và trắng trẻo của Vu Kha cùng với giọng nói mềm mại đã làm mê mẩn tất cả những người đàn ông trưởng thành trong đoàn. Họ đều đã có gia đình và con cái, vì vậy tự nhiên họ không thể chống cự được đối với loại trẻ con đáng yêu và non nớt như vậy."

Một số người cười nói với Vu Kha vui vẻ, rất thân thiện. Hoa Liên Dật chỉ có thể cười khổ bên cạnh như một cái nền.

Cuối cùng, đạo diễn nhắc nhở mọi người rằng sẽ bắt đầu trò chơi.

“Hôm nay, nhiệm vụ đầu tiên là, nhóm sản xuất sẽ không cung cấp tiền bạc và thức ăn cho các bạn, nếu muốn ăn uống và có tiền, các bạn phải tự mình kiếm. Tiền kiếm được càng nhiều càng tốt, hôm nay tiêu không hết, ngày mai vẫn có thể tiếp tục tiêu. Hơn nữa, người kiếm được nhiều tiền nhất hôm nay sẽ được sắp xếp vào phòng sang trọng nhất của nhóm sản xuất. Người kiếm ít nhất sẽ không có phòng.” Khi nói đến câu cuối cùng, đạo diễn cố ý vô tình liếc nhìn về phía Vu Kha một cái.

“Được rồi, bây giờ, mọi người tự do đi lại, trong hai giờ quy định, hãy kiếm được tiền rồi quay trở lại.” Sau khi đạo diễn nói xong, mỗi người được sắp xếp cùng một nhân viên quay phim, sau đó mọi người liền xuất phát.

Tuy nhiên, những người thông thường hay đi theo nhóm ba ba bốn bốn khi bắt đầu giờ phút này đều ở lại.

“Tiểu Vu, em đi với anh đi, anh kiếm được tiền sẽ chia một nửa cho em, sẽ không để cậu đói bụng đâu.” Bạch Sơn tự nhiên kéo tay Vũ Khả, ánh mắt cố tình nhìn về phía Hoa Liên Dật.

“Không cần, tôi đã có ý tưởng kiếm tiền rồi.” Với Vu Kha, việc kiếm tiền là một chuyện đơn giản.

“Vậy à, được rồi, nếu có gì cần thì tìm anh.” Bạch Sơn nói xong, kéo Mạc Kim đi cùng, hai người nắm tay nhau rời đi.

“Nhìn kia, đó mới gọi là cấu kết nhau làm việc xấu.” Triệu Nhã Hâm nói với máy quay của mình, chỉ vào hình bóng của hai người rồi cười. Sau đó, anh nhìn sang hai người còn lại: “Thế nào, anh Hoàng, Liên Dật, chúng ta cùng nhóm không?”

Hoa Liên Dật không lưỡng lự liền lắc đầu đầu: “Không, tôi sẽ đi cùng Vu Kha.” Sự cố bỏ qua Vu Kha ở phim trường lần trước, khiến tâm trạng của Vu Kha không tốt vẫn còn nằm trong tâm trí của Hoa Liên Dật, anh không bao giờ muốn lặp lại sai lầm đó. Ngay cả sau nhiều ngày trôi qua, mỗi khi anh nhớ lại bộ dáng lúc đó của Vu Kha, anh vẫn cảm thấy đau lòng.

Nhún nhún vai, Triệu Nhã Hâm và Hoàng Dữ Nhân cùng động viên Vu Kha vài lời, rồi cùng nhau rời đi.

“Được rồi, Kha Bảo, phương pháp kiếm tiền của em là gì?” Hoa Liên Dật rất tò mò về cách Vu Kha nghĩ ra để kiếm tiền. Có phải là livestream không? Không, tiền kiếm từ livestream không thể rút ra nhanh như vậy. Hơn nữa, nhóm sản xuất đã thu giữ thẻ tín dụng, thẻ ngân hàng và điện thoại di động cá nhân của họ, thay vào đó là điện thoại của nhà tài trợ được cung cấp một cách thống nhất. Điều đó có nghĩa là, ngay cả khi có tiền trong thẻ và điện thoại, họ cũng không thể rút được tiền tạm thời.

Vu Kha khá hời hợt chọn một hướng, khi đi cùng, cậu nói: “Đơn giản mà, anh chỉ cần theo sau em, em sẽ dạy anh.”

Hai mươi phút sau, Hoa Liên Dật đứng trước cửa một cửa hàng âm nhạc với cây đàn violin trong tay. Phía trước anh là một cây đàn piano màu đen huyền bí, và ngồi trước cây đàn là Vu Kha.

Ở bên cạnh Vu Kha, có một tấm bảng lớn, trên đó viết bằng tiếng Trung và tiếng Anh: “Biểu diễn kiếm tiền.” Ồ, rất đơn giản và rõ ràng. Trước tấm bảng có một hòm đựng violin, đặc biệt để người ta đặt tiền thưởng vào.

Hoa Liên Dật bắt đầu cảm thấy may mắn vì không gây náo loạn, anh và Vu Kha đều đeo khẩu trang và nón, không dễ bị nhận ra. Nếu không, thật là mất mặt.

Còn Cu Kha thì không quan tâm nhiều, sau khi thử vài nốt, cậu ta đã trình diễn một bản nhạc nhẹ nhàng một cách lưu loát. Ngay lập tức, Hoa Liên Dật cũng lập tức phục hồi tinh thần lại và nhanh chóng đuổi kịp tiết tấu.

Dưới ánh nắng chói chang, bản nhạc nhẹ nhàng êm dịu đã giúp nhiều người xua tan cảm giác khó chịu do nóng bức. Nhiều người bắt đầu dừng lại để lắng nghe, cũng có những người gọi bạn bè, quay video. Khi nhìn thấy biển hiệu bên cạnh Vu Kha, họ cười nhẹ và những người giàu có đã hào phóng thưởng tiền.

Có lẽ là vì thấy có camera, nhiều người đã cho thêm tiền. Có người đưa một đô la, có người đưa mười, hai mươi tệ, thậm chí còn có người đưa năm mươi, một trăm tệ.

Nửa giờ sau đó, Vu Kha và Hoa Liên Dật kết thúc màn biểu diễn, cúi lưng chào trước khán giả, sau đó ôm hộp đàn violin và bước vào cửa hàng nhạc cụ.

Vu Kha tháo khẩu trang và nón, thở dài một hơi, gần như cậu sắp bị ngạt thở! Nhận nước từ Hoa Liên Dật, cậu ta uống mạnh mẽ một nửa chai, chỉ sau đó cậu ta mới cảm thấy sống lại.

"Ông chủ, bác đợi một chút nhé, khi thanh toán xong con sẽ cho bác hai phần trăm lợi nhuận." Đó là chi phí thuê nhạc cụ và nơi trước đó đã được thỏa thuận trước. Có lẽ các chủ cửa hàng ở khu này đã được tổ chương trình thông báo trước, việc lộ mặt là những ngôi sao nổi tiếng căn bản là vô dụng, họ cũng không giúp đỡ một cách vô ích.

Chủ cửa hàng nhạc cụ cười hiền hậu và kéo hai chiếc ghế ra cho Vu Kha và Hoa Liên Dật ngồi.

Tuy nhiên, Vu Kha không ngồi trên hai chiếc ghế có đệm bằng vải mềm mại ấy.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của chủ cửa hàng nhạc cụ, cậu ta đổ một hộp tiền xuống sàn và tự mình ngồi xổm xuống, vẫy tay về phía Hoa Liên Dật: "Anh Dật, mau đến đếm tiền nha."