Chương 27: Thói quen

Tối đó, khi Vu kha về nhà, cậu ấy đều cười, nhưng khi thấy ông cha của mình, cậu ấy ngay lập tức trở nên lạnh lùng.

"Ồ, đã về rồi à." Đạo diễn Kha cầm kịch bản trong tay, ngẩn đầu lên nhìn Vu Kha rồi lại nhìn xuống.

Vu Kha đi đến bên cạnh ông, ngồi xuống ghế sofa một cách nặng nề. Hành động hơi lớn, đạo diễn Kha ngay lập tức biết rằng con trai nhỏ của mình đang không vui.

Ông nhanh chóng đặt kịch bản xuống, đổ một cốc nước cho Vu Kha rồi mới nói với một thái độ tốt đẹp: "Hôm nay không phải là cha cố ý không đến đón con, trong đoàn cha có một cô gái bất ngờ bị hạ đường huyết đến ngất xỉu. Vừa vặn người hâm mộ của cô ấy cũng đang ở đó thăm viếng, tạo ra một chút hỗn loạn, cha thật sự không thể rời khỏi."

"Ồ, cha chỉ biết lừa dối con, sao lại có chuyện trùng hợp như như vậy!" Trong lòng Vu Kha tin vào lời của ông, vì thực sự, âm thanh nền trong điện thoại lúc đó không thật sự phù hợp. Nhưng cậu ấy vẫn cảm thấy khó chịu!

"Kha bảo ngaon, là sự thật. Nếu không tin, hãy tìm trên mạng, bây giờ chắc chắn còn có người trên mạng chửi cha là đối xử không tốt với nữ diễn viên!"

Vu Kha trợn tròn mắt, lời nói với vẻ tức giận: "Gì, điều này thì liên quan gì đến cha?" Cậu ấy đã ở trong đoàn phim của ông, mặc dù bị ông đối xử rất khắc nghiệt! Nhưng thực sự, rõ ràng bữa ăn thì phong phú hơn nhiều so với những người khác, ông còn thường xuyên bảo trợ lý mua trà chiều cho mọi người nữa!

"Đúng là không liên quan đến cha, nhưng người ta là nữ diễn viên lại còn ngất xỉu trong đoàn phim của cha nữa chứ!" Đạo diễn Kha cũng cảm thấy khá oan uổng, nhưng sau nhiều năm làm việc trong ngành này, ông không quan tâm nhiều đến những chuyện nhỏ này. Vì vậy, ônh vẫn khá bình tĩnh khi khuyên Vu Kha: "Con trai, không có gì đâu, sau này để nữ diễn viên đó ra nói rõ thì tốt. Về cơ bản, chuyện này là do cô ấy tự giảm cân quá đà mới gây ra."

Ông còn nhân cơ hội này cảnh báo Vu Kha: "Nhìn xem, giảm cân giảm đến xảy ra chuyện. Rõ ràng đều đã gầy đến không chịu được nữa vẫn muốn giảm cân, không sợ gặp vấn đề sức khỏe. Con không được học đấy, con từ trước đến nay đã mảnh mai rồi, sức khỏe cũng không tốt, nếu giảm cân thì có thể đánh mất tính mạng đấy!"

Vu Ca không đồng ý: "Ai mà ngốc thế nha, con chính là sơm muộn gì cũng muốn luyện ra cơ bụng thôi!" Cậu thực sự rất ghen tị với bụng sáu múi của Hoa Liên Dật!

Đạo diễn Kha không khoan nhượng khi chế giễu: "Chỉ có mình con à? Thật là... lúc nào cân nặng hơn 120 cân, có thể kiên trì mỗi ngày rèn luyện thân thể rồi nói sau!"

Vu Kha nhìn chằm chằm, tức giận: "Cha có còn là cha của con không? Sao lại nói những điều như vậy với con của mình? Liệu con có phải là con ruột của cha không..."

"Con là con của mẹ con, cha không có khả năng sinh ra con được..."

Trong phòng bếp người giúo việc đang làm việc, nghe thấy cảnh cha con trong phòng khách cãi nhau như một trò vui định kỳ hai ngày, cười và lắc đầu. Ôi, tình cảm trong gia đình này thật tốt, không giống như gia đình của cô, mà ở đó con trai và cha không thể nói chuyện với nhau một cách hòa bình.

Sau bữa cơm, đạo diễn Kha đưa kịch bản cho Vu Kha: "Đây là kịch bản của tiểu Liên gửi cho cha, kịch bản mới của con. Cha đã đọc qua và ghi chú cho con rồi, con tự đọc nhé. Nếu có gì không hiểu, lại đến hỏi cha. Nếu đã quyết định diễn phim, thì hãy diễn cho tốt, đừng làm cho cha mất mặt."

"Con khi nào nói rằng con muốn đóng phim chứ." Vu Kha theo bản năng dỗi một câu , nhưng vẫn nhận lấy kịch bản một cách chân thành, trên đó đầy chú thích nhỏ của cha cậy.

"Vậy thì đừng diễn nữa, hoặc là vào tập đoàn giúp việc hoặc là trở lại trường học! Cha không muốn thấy con ăn không ngồi rồi làm loạn cả ngày! Nếu không, con cũng có thể mở triển lãm tranh, cha con dù sao cũng có tiền để con vui chơi!" Đạo diễn Kha không sợ Vu Kha tổ chức triển lãm tranh lỗ vốn, vì gia đình họ không thiếu tiền. Ông ta lo sợ Vu Kha quá rảnh rỗi, quá lãng phí thời gian.

Người này, một khi lười biếng dài ngày như vậy, rất dễ trở nên vô dụng.

Vu Kha nhếch môi, càu nhàu: "Thì con vẫn thích đóng phim hơn..." Ít nhất là đóng phim thú vị hơn những điều mà ông bố cậu ta đề cập. Ngoài ra, đóng phim còn giúp cậu ta hiểu rõ nhiều cuộc sống và vấn đề khác nhau, và cũng có nhiều người thích cậu ta.

"Vậy thì hãy diễn cho thật tốt, trước khi nổi tiếng đừng nói ta là cha con!" Đạo diễn Kha lo sợ rằng Vu Kha sẽ bị người ta chỉ trích, sẽ bị che giấu dưới ánh hào quang trong quá khứ của ông. Ông cũng lo sợ rằng, dù Vu Kha có đạt được thành tựu gì trong tương lai, người khác cũng sẽ nhận ra không phải là thực lực của cậu ta mà là lợi dụng tên tuổi của ông bố.

"Biết rồi, lão già thúi!" Vu Kha hét to.

"À con, tiểu nương pháo không biết điều à..."

Vu Kha chạy vội về phòng của mình, khóa cửa phòng và để cho ông bố của mình la hét.

"Haha..." Cậu ta cười thầm và lấy điện thoại ra, mở ứng dụng Weibo.

Quả nhiên, ông bố của cậu đã trở thành chủ đề nóng trên mạng, đứng ở vị trí thứ hai. Tiêu đề là "#Đạo diễn nổi tiếng khắc khe với nữ diễn viên". Mục đầu tiên là "#Nửa giang sơn giới giải trí đang giúp giúp tẩy trắng". Nhấn vào xem, ôi! Thì ra, là các ngôi sao lớn của giới giải trí đang giúp đạo diễn Kha tẩy trắng.

Trong số họ, có không ít diễn viên cũ đã biến mất, cũng như những ngôi sao hàng đầu đang đi lên như diều gặp gió.

[Hoa Liên Dật V: Đạo diễn Kha An là một đạo diễn tốt, ngay từ khi mới ra mắt, tôi đã từng hợp tác với ông ấy, sau đó còn hợp tác nhiều lần. Tôi chưa từng thấy ông ấy thực sự quá khắc khe với bất kỳ ai, ông ấy là người nghiêm túc nhưng lại rất tốt bụng. Trong đó, có lẽ có một số hiểu lầm, hy vọng mọi người làm sáng tỏ sự thật, đừng làm hại danh tiếng của ông ấy!]

[Thầy Thành V: Ba mươi năm trước, khi Kha An vẫn còn là một diễn viên, tôi đã hợp tác với anh ấy trong bộ phim đầu tiên của tôi. Mười năm trước, anh ấy đã đạo diễn cảnh cuối cùng của tôi. Trong đó, nhân phẩm của anh ấy cho đến nay tôi luôn rõ như ban ngày, hy vọng mọi người sẽ không hiểu nhầm về anh ấy.]

[Triệu Tùy Thừa V: Đạo diễn Kha trước đây là một diễn viên chuyên nghiệp và tận tâm, hiện nay là một đạo diễn đáng được kính trọng. Hy vọng mọi người làm sáng tỏ sự thật, đừng đổ oan cho anh ấy.]

...

Rất nhiều ngôi sao đã lên tiếng bảo vệ cho đạo diễn Kha, trong số đó cũng có nhiều người là những ngôi sao màn ảnh thập niên hai mươi năm trước. Họ nhiều người đã biến mất khỏi công chúng từ lâu, nhưng bây giờ lại lần lượt đứng ra.

Đạo diễn Kha vẫn không lên tiếng, người hâm mộ của nữ diễn viên đó và nhiều người đi đường đa số đều im lặng. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều fan cuồng, vẫn tiếp tục tấn công ông trên Weibo.

Vu Kha đọc thấy một số bình luận rất khó nghe, liền nghiến răng trả lời mạnh mẽ những bình luận đó.

[Vu Kha V: Khi nào gia đình của đạo diễn Kha cần các bạn đến chào hỏi? Đạo diễn Kha có quen biết các bạn không? Cần các bạn chào hỏi à?Thật sự là một gương mặt lớn lại còn giả vờ quen thuộc ở đây!]

[Vu Kha V: Tất cả mọi người đều biết đạo diễn Kha An là người như thế nào, các bạn cứ phải tạo ra những bình luận tiêu cực như vậy, chẳng lẻ cảm thấy là hầu như một nửa ngôi sao trong giới giải trí đã mù mắt và không nhận ra ai đúng ai sai phải không?]

[Vu Kha V: Haha, mọi thứ trong gia đình đạo diễn Kha đều ổn, tôi thay mặt đạo diễn Kha chào hỏi gia đình của các bạn, từ trên xuống dưới từ già đến trẻ, không cần phải cảm ơn!]

...

Vu Kha trong phòng của mình đang đối đáp mạnh mẽ trên mạng, khi đạo diễn Kha biết được, cậu ta đã trả lời gần trăm bình luận tấn công trong hơn mười phút.

Khi đạo diễn Kha nhận được cuộc điện thoại từ trợ lý, ông ấy nặng nề thở dài một hơi. Sau đó, cảm giác nghẹt thở, mở miệng và la lên: "Vu Kha, con có ngốc không vậy!"

Vu Kha bị tiếng ka này làm sợ giật mình một cái, điện thoại cũng rơi xuống đất. Cậu ấy cúi xuống nhặt lên và kiểm tra, ừ, không hỏng. Cậu ấy đi tới cửa phòng một cách không vui và đứng trên hành lang hỏi cha mình cùng một cách không cao hứng: "Có chuyện gì vậy?"

"Vừa nãy con đang làm gì vậy?" Đạo diễn Kha hỏi một cách không kìm được cơn giận.

"Không làm gì cả." Vu Kha nhìn mặt ông một cách khó hiểu, cảm giác như là muốn phát hỏa đốt nhà vậy.

"Weibo, nếu con không làm gì thì sao mà có những bình luận dưới Weibo của cha?!"

Yu Ke nhăn mày, lắc lắc điện thoại: "Con làm gì đâu?"

"Con... con cút xuống dưới cho cha!" Đạo diễn Kha rất tức giận, mặt đỏ bừng.

Vu Kha nhìn thấy cha mình giận dữ như vậy, trong lòng lo lắng. Dù cha mình trông trẻ trung và thường xuyên tập thể dục, sức khỏe cơ thể còn tốt hơn cậu ta. Nhưng, cuối cùng, ông ấy vẫn là người già! Cậu ta sợ cha mình nổi giận thật sự, liền vội vàng theo ý ông và chạy xuống cầu thang với tốc độ nhanh chóng, nhảy từng bậc một.

"Chậm lại một chút..." Đạo diễn Kha còn chưa nói xong, Vu Kha đã vô tình bước vào không gian trống và ngã xuống. May mắn là chỉ còn bốn bậc cầu thang nữa là tới đất, không đau lắm.

"Sao nói ngã lại liền ngã..." Đạo diễn Kha bị hốt hoảng khiến toàn bộ sự tức giận tan biến, ông chạy đến và đứng bên cạnh Vu Kha, muốn giúp nhưng không dám chạm vào.

"Thế nào, có thể đứng dậy không? Có chỗ nào đau lạ thường không?" Ông lo sợ rằng Vu Kha đã bị thương nặng, nên không dám chạm vào một cách dễ dàng, sợ làm tổn thương thêm.

Ban đầu Vu Kha không cảm thấy đau, nhưng khi cậu nhìn xung quanh, cậu tụt xuống đất và không đứng dậy.

"Đau quá..." Cậu ấy lén dùng tay vặn mạnh vào đùi mình, ngay lập tức đau đến cắn răng, mắt đỏ bừng và tiếng khóc tràn ra.

"Ở đâu, ở đâu đau?" Đạo diễn Kha cứ như là đau hơn cả Vu Kha, ông cúi xuống và hỏi với giọng run run.

Vu Kha vươn tay về phía cha mình: "Chỗ nào cũng đau, cha hãy giúp con đứng dậy trước."

Đạo diễn Kha cẩn thận giúp Vu Kha đứng dậy, nhìn trên dưới và chỉ thấy đỏ ở đầu gối của Vu Kha, không đáng kể. Nhưng, với đôi mắt đỏ của con trai, không thể có chuyện gì lành lặn được!

"Mau nói, nó đau ở đâu?" Ông hận đôi mắt của mình không thể nhìn thấu lục phủ ngũ tạng trong cơ thể con trai.

Vu Kha vô cùng ủy khuất chỉ vào ngực mình: "Đau lòng."

Cậu nhìn đạo diễn Kha với vẻ nặt lên án "Vừa nãy cha mắng con đấy."

Đạo diễn Kha: ...Được rồi, dường như đứa nhỏ này không có vấn đề gì, là tôi lo vô ích!

Khi nghĩ như vậy, ông vẫn không thể không lo lắng và lặp đi lặp lại: "Thật không đau ở đâu chứ?"

Vu Kha lắc đầu và gật gật đầu, đặc biệt đáng thương chỉ chỉ về phía ngực của mình.

Đạo diễn Kha lắc lắc đầu, cơn giận bị làm tan đi không thể tập trung lại được. Ông quay sang phía ghế sofa và gọi Vu Kha: "Đến đây, ngồi xuống, cha sẽ dạy cho con một bài học!"

Khóe mắt nhìn qua thấy cậu con trai nhỏ đang đi bình thường, đạo diễn Kha mới thực sự thả lỏng.

Vu Kha ngoan ngoãn đi theo sau và ngồi xuống ở bên sofa. À, cha cuối cùng cũng trở nên bình tĩnh, cuối cùng có thể nói một chút đạo lý rồi.

Hừ, có vẻ như cách này không chỉ mẹ mới có thể làm được đúng không!