Chương 26: Khen ngợi

Hoa Liên Dật cho đến khi bị gọi đi quay phim, vẫn chưa suy nghĩ ra lý do Vu Kha giận dỗi.

Trước khi ra khỏi cửa, anh quay lại nhìn Vu Kha đang nhìn màn hình điện thoại một cách tẻ nhạt, cuối cùng vẫn không thể không nói: "Một hồi anh sẽ yêu cầu trợ lý mang đồ uống đến cho em, em muốn uống gì?"

"Cà phê, đắng, có đá không đường." Vu Kha trả lời một cách buồn bã. Dù có oán trách, dù có giận dỗi, nhưng vẫn phải ăn và uống mà!

"Không được." Hoa Liên Dật không chút nghĩ ngợi từ chối, nhưng trong chớp mắt lại nhìn thấy đôi mắt ướt đẫm của Vu Kha, anh mềm giọng: "Dạ dày của em không tốt, không nên uống quá nhiều cà phê. Bằng không , anh sẽ yêu cầu mang đến cho em một ly trà sữa?"

"Thôi đi, mang cho em một chai coca lạnh và một phần cánh gà cay đi." Vu Kha đã nhượng bộ một cách fdangs kể.

Hoa Liên Dật cười khổ, đứa nhỏ này... chỉ muốn ăn những thứ đồ ăn vặt này!

Ban đầu anh muốn từ chối, nhưng khi thấy ánh mắt đáng thương của Vu Kha, anh chỉ có thể gật đầu. Thôi đi, coca cũng tốt hơn là cà phê nguyên chất...

Sau khi Hoa Liên Dật đi ra ngoài, Vu Kha lại cuộn tròn mình, ôm đầu và ngồi im. Nhưng trong lòng không còn buồn bã như trước, thậm chí còn nhìn ra cánh cửa đã đóng lại mà cười lặng lẽ.

Sau khi Hoa Liên Dật ra ngoài, anh đã yêu cầu trợ lý mua đồ uống để mời mọi người, đặc biệt nhấn mạnh rằng phải mua coca lạnh và cánh gà cay. Sau đó, anh đã đi lên sân khấu quay cảnh đầu tiên của hôm nay.

Sau khi quay xong, anh đã chào hỏi đạo diễn Mập và yêu cầu xem lại video giám sát. Anh vẫn muốn biết, tại sao Vu Kha lại có tâm trạng đi xuống đột ngột như vậy.

Đạo diễn Mập đã từng hợp tác nhiều lần với Hoa Liên Dật, vì vậy ông đã cho anh xem mà không hỏi lý do.

Ban đầu, tâm trạng của Vu Kha trong video vẫn tốt, mặc dù không vui vẻ lắm nhưng vẫn ôn hòa. Cho đến khi Hoa Liên Dật thấy trong video mình bỏ lại Vu Kha một mình, đi chơi với hai đứa trẻ kia. Trong khi Vu Kha, một mình đứng ở ngoài cùng, nhìn theo cách mờ mịt.

Biểu hiện hơi mơ màng, có chút mất mát, nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười. Nhưng trong video, rõ ràng có thể thấy, đôi mắt của Vu Kha đã mờ lên một chút.

Nhiều người đi lại xung quanh, nhưng không ai để ý đến cậu, cũng không ai chú ý đến cậu. Mặc dù video cho thấy có một số người đang lén nhìn cậu, nhưng không hiểu vì sao không ai tiếp cận và trò chuyện với cậu. Mặc dù đang ở trong đám đông, mặc dù xung quanh đều là người, nhưng trong video, Vu Kha lại trở nên cô đơn, như thế nào cũng chỉ còn một mình. Mơ hồ, bất lực, cô đơn...

Hoa Liên Dật cảm thấy đau đớn trong lòng, ước gì có thể vả mạnh một cái vào mặt mình.

Anh nhìn thấy Vu Kha cuối cùng cũng tìm được một góc riêng và ngồi im lặng. Không lâu sau, anh tự rời khỏi đó.

Đau lòng, trong lòng Hoa Liên Dật chỉ còn một cảm giác duy nhất. Vu Kha là một đứa trẻ sợ cô đơn, sợ bị bỏ lại... Anh đã làm sao lại bỏ lại cậu ta mà đi chơi với những đứa trẻ khác nhỉ!

Khi nghĩ đến Vu Kha đang một mình trong phòng nghỉ, và khi nhớ lại cảnh cô đơn của cậu trong video, anh chỉ cảm thấy đau lòng và buồn bã.

Anh tắt video và nhanh chóng quay trở lại phòng nghỉ, mở cửa và lập tức xin lỗi Vu Kha: "Xin lỗi..."

Nhưng lời xin lỗi chưa kịp nói xong, anh đã ngừng lại.

Trong tưởng tượng, cảnh Vu Kha một mình trong căn phòng rộng lớn, cô đơn ôm lấy chính mình không xuất hiện. Thay vào đó, Vu Kha ngồi ngay ngắn, ngồi rất nghiêm túc, cầm bản kịch trên tay, trước mặt là đạo diễn Mập. Dường như, đạo diễn Mập đang giảng giải cho Vu Kha về cách thể hiện vai diễn.

"Ồ, ạn đang xin lỗi ai thế?" Đạo diễn Mập đứng dậy hỏi Hoa Liên Dật, nhưng không chờ anh trả lời, ông ta đã đưa kịch bản vào tay anh.

"Vừa đúng, vai của cả hai người đều vào buổi chiều, vậy bây giờ anh sẽ là người giảng giải cho Vu Kha." Ông ta nói xong, còn làm một điệu "cố lên" về phía Vu Kha, kèm theo bộ dạng mập mạp đặc biệt khiến mắt ai nhìn cũng phải nhức nhối.

Tuy nhiên, hiệu ứng hài hước cũng rất đủ, ít nhất là Vu Kha đã cười.

Khi chỉ còn mình cậu và Hoa Liên Dật trong phòng, Vu Kha lại giữ mặt trầm xuống và chơi điện thoại.

Hoa Liên Dật tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên sờ sờ đầu Vu Kha, trước khi Vu Kha kịp đẩy tay anh ra, anh đầy tiếc nuối nói: "Xin lỗi."

"Xin lỗi về điều gì?" Vu Kha thu lại tay đã vươn ra một cách im lặng, có một cảm giác mong đợi nhỏ nhoi.

"Không nên bỏ rơi em một mình." Giọng của Hoa Liên Dật êm đềm, có chút âm thanh ủ rũ, dễ làm cho người nghe bị cuốn hút.

Ít nhất là Vu Kha theo bản năng trả lời "Không sao" mà không nghĩ nhiều gì nhiều, sau đó mới nhận ra rằng phản ứng của mình, lại bình tĩnh, và nói: "Không có việc bỏ rơi hay không, anh không có nghĩa vụ phải luôn ở bên cạnh em."

Dù nói vậy, nhưng biểu hiện trên mặt cậu lại không phải như vậy, đôi mắt đầy hy vọng. Cậu biết tính cách của mình không tốt, ích kỷ và tinh nghịch. Từ nhỏ, cậu luôn mong muốn người quan tâm đến mình cũng quan tâm nhiều hơn đến mình, thậm chí chỉ quay quần quật xung quanh mình. Nhưng, ngay cả cha cậu cũng không thể làm được điều đó, vậy cậu có quyền đòi hỏi người khác phải làm như vậy với mình không!

Hoa Liên Dật không phản bác lời của Vu Kha, nhưng lại tiếp tục làm theo lời cậu: "Không giống đâu, là anh đưa em đến đoàn phim, và trong đoàn phim em chỉ quen biết chỉ có anh thôi, nên anh không nên bỏ em một mình... Về sau, anh sẽ cố gắng hơn, ở bên cạnh em, không để em cô đơn nữa."

Vu Kha cười, nhưng mắt lại đỏ lên. Có chút cảm giác muốn khóc.

Hoa Liên Dật thở dài trong lòng, nhẹ nhàng đem đầu Vu Khả ấn vào trong lòng ngực mình, ôn nhu nói: "Muốn khóc thì hãy khóc đi, không ai thấy được đâu."

Anh biết, tâm trạng của Vu Kha bây giờ có lẽ giống như khi một đứa trẻ bị vấp ngã. Nếu người lớn không đến giúp, đứa trẻ có thể tự đứng dậy, không khóc cũng không buồn. Nhưng nếu người lớn đến và giúp đỡ, đứa trẻ có thể cảm thấy buồn bã hơn, và khóc lên.

Vu Kha không khóc, cậu ấy dựa vào cơ bụng mềm mại của Hoa Liên Dật, trong lòng tràn đầy sự ngưỡng mộ. Ôi, đây là điều cậu ấy luôn mong muốn, nhưng cậu ấy không thể chịu đựng được gian khổ, và cũng không có kiên nhẫn để rèn luyện.

Nghĩ nghĩ, cậu không nhịn được lấy tay sờ sờ vào cơ bụng của Hoa Liên Dật, cảm thấy tiếc nuối khi bộ trang phục diễn quá dày, không thể cản nhận được rõ ràng hơn.

Hoa Liên Dật đã chuẩn bị tốt tinh thần để trang phục diễn bị ướt bởi nước mắt, nhưng ai ngờ chỉ trong chốc lát, bàn tay mảnh mai của đứa trẻ lại bắt đầu sờ mó anh!

Anh bắt lấy bàn tay quỷ quyệt đó với biểu hiện không biết nên cười hay nên khóc, anh mỉm cười với giọng điệu dỗ dành: "Sao vậy, em cũng muốn có cơ bụng à?"

Vu Kha rút mạnh tay lại và nhìn Hoa Liên Dật một cái, "Ai muốn chứ!"

"Được rồi, được rồi, em không muốn," Hoa Liên Dật cười nói, "Vậy anh nói cách tạo cơ bụng nhanh chóng này, em cũng không muốn à?"

"Không muốn!" Vu Kha đặc biệt cứng đầu, không muốn nghe về bất kỳ phương pháp tạo cơ nào, bởi thường thì những phương pháp nhanh chóng đều đòi hỏi nhiều công sức và đánh đổi hơn bình thường. Cậu không thể chịu đựng được những điều đó!

Hoa Liên Dật nghẹn ngào một chút, nhìn đứa trẻ đầy kiêu ngạo với cái đầu nhỏ, không kìm được lại một lần nữa vung móng vuốt ra.

Cuộc khủng hoảng tình bạn không lý do này đã qua đi như vậy. Chỉ là trong lòng họ, vẫn còn lại một chút hình bóng.

Bữa trưa là cơm hộp, Hoa Liên Dật rất hào phóng với nhân viên của mình, đặt cho mọi người hộp cơm phong phú và ngon miệng. Vu Kha đã ăn xong phần của mình, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.

"Chịu đựng chút đi, đừng lại ăn nữa. Em vừa mới ăn xong cánh gà không lâu, giờ lại ăn một hộp cơm lớn như vậy, không thể ăn tiếp được nữa đâu." Hoa Liên Dật phớt lờ ánh mắt chăm chú của Vu Kha nhìn vào cánh gà trong hộp cơm của anh, và khuyên nhủ vậu.

"Gì cơ, anh còn cho Kha Bảo ăn cánh gà nữa à?" Đạo diễn Mập ngồi bên cạnh Hoa Liên Dật, ngạc nhiên và ghen tị, "Kha Bảo à, cậu sao lại có thể ăn được như vậy! Cậu ăn nhiều hơn cả tôi, sao lại không béo lên!"

Vu Kha cầm cốc nước sôi để nguội, uống một ngụm nhỏ rồi thở dài như một ông cụ non: "Anh không hiểu, đây là vì dạ dày không tiêu hóa tốt, nếu không tôi hiện tại béo như quả bóng."

Không thể hấp thụ dinh dưỡng, cậu không nghĩ như vậu là tốt nha! Phải biết rằng, với vóc dáng yếu ớt như thế này, cậu luôn bị chê bai. Đặc biệt là khi cậu học ở nước ngoài, đứng cạnh các bạn nước ngoài cao lớn, cậu đơn giản chỉ giống như một học sinh tiểu học!

May mắn là cậu không thấp, nếu không sẽ khó tìm được vợ hơn nữa.

"Ài dô, vậy thì phải ăn nhiều hơn một chút, đây này, để tôi cho cậu thêm một cánh gà!" Đạo diễn Mập bị hình ảnh lão già nhỏ bé của Vu Kha mê hoặc mà không để ý đến ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Hoa Liên Dật, rồi đưa cánh gà của mình cho Vu Kha.

"Cảm ơn cảm ơn, đạo diễn là một người tốt!" Vu Kha cười rất vui vẻ, việc cảm ơn cũng rất dễ dàng. Lo sợ Hoa Liên Dật ngăn cản, cậu ta liền lấy và nhanh chóng cắn một miếng lớn. Ôi, thịt thực sự nhiều, thật ngon!

Đạo diễn Mập mỉm cười một cách cứng nhắc, thẻ người tốt làm gì cơ... anh ta hoàn toàn không muốn đâu!

Hoa Liên Dật bất đắc dĩ cười khổ, thôi thì ăn đi... cùng lắm thì, về sao anh sẽ tự mang một ít viên tiêu hóa.

Buổi chiều, hai người cuối cùng đã diễn được cảnh đấu đầu tiên, khó khăn không tính là cao.

Hai huynh đệ nhà Phục tham gia đại hội tu tiên đấu pháp, Vu Kha đóng vai đệ đệ Phục Thời đã động tay động chân trong trận đấu, khiến cho toàn bộ đối thủ của ca ca bại trận mà không cần chiến đấu.

Sau khi ca ca nhận ra điều này, anh đã tìm đẹ đệ để chất vấn, nhưng đệ đệ không thấy mình có lỗi.

"Ca ca, đệ làm như vậy vì tốt cho ca mà! Ca ca là hy vọng của nhà Phục, đệ không muốn ca phải phí sức và thời gian một cách vô ích từ đầu. Càng về sau, càng nguy hiểm, đệ chỉ muốn ca tiết kiệm sức lực, duy trì trạng thái tốt nhất!" Phục Thời biện hộ một cách khẩn trương.

"Nhưng ta không thích cách đệ làm điều tốt cho ta như vậy! Ta muốn chiến thắng hoặc thất bại một cách trung thực, không cần đệ giúp đỡ!" Phục Vọng Tô tuyên bố với Phục Thời với vẻ mặt lạnh lùng.

Phục Thời sắc mặt hơi trầm xuống, trong ánh mắt hiện lên cảm giác bị tổn thương. Anh hạ đầu, cắn chặt răng, sau đó bình thản nói: "Được rồi, từ giờ đệ sẽ không can thiệp nữa. Ca, đói chưa, chúng ta đi ăn đi..."

Nhìn thấy Phục Thời nói như vậy, Phục Vọng Tô trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, biểu cảm trên mặt cũng dễ chịu hơn nhiều. Anh vươn tay vuốt nhẹ mái tóc của Phục Thời, nói nhỏ với đệ đệ dễ thương: "Tiểu Thời, nghe lời, ta không cần đệ mở đường cho ta." Sau khi nói xong, anh quay lưng rời đi.

Nhưng lúc này, Phục Thời lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Phục Vọng Tô, ánh mắt nặng nề, không còn dáng vẻ dễ thương nữa.

"Được rồi, cắt!" Đạo diễn Mập mang dép lê "rắc rắc" chạy đến trước mặt Vu Kha, vỗ nhẹ vào vai cậu.

"Diễn xuất còn hơi thô, nhưng có tính sáng tạo!" Ông cười khen, "nói tóm lại, cậu có tài năng đó!"

Vu Kha tươi cười rạng rỡ: "Đương nhiên rồi!"

Đây là lần đầu tiên cậu được khen có tài năng diễn xuất! Có lẽ cậu đã bị chỉ trích và dạy dỗ nhiều trong đoàn phim của cha, nhưng ông không bao giờ khen anh như thế này!

Cậu nhìn Hoa Liên Dật, trong ánh mắt rạng rỡ là sự tự hào. Hehe, anh cũng không kém phần đâu!

Hoa Liên Dật chỉ cảm thấy, trong đôi mắt ấy, tràn đầy ánh sáng rực rỡ của những vì sao.