Chương 25: Vụng về

Bộ phim này được chuyển thể từ một tiểu thuyết tu tiên rất phổ biến trên Tấn Giang, với sự tham gia của nhiều ngôi sao hàng đầu do Hoa Liên Dật dẫn đầu, nên trước khi quay đã trở nên nổi tiếng.

Vai diễn của Vu Kha được đặt tên là Phục Thời, trong nguyên tác là một nhân vật đồng thời vừa thiện vừa ác. Anh là em trai của nam chính Phục Vọng Tô, nhưng không phải là em ruột. Phục Thời sinh ra trong một gia đình tu tiên, nhưng từ nhỏ gia đình gặp nạn, chỉ còn anh và một người hầu già. Sau khi người hầu này đưa anh đến nhà Phục bạn cũ của cha anh, người hầu này cũng qua đời.

Khi cha của Phục Vọng Tô nhận nuôi Phục Thời, ông chỉ muốn dạy dỗ anh để trở thành tay phải của Phục Vọng Tô, nhưng ông không ngờ rằng Phục Vọng Tô đã quyết định nhận anh làm em trai ngay từ lần gặp đầu tiên.

Cha Phục chỉ có một cậu con trai, đối với Phục Vọng Tô từ trước đến nay sủng đến lợi hại, luôn yêu thương Phục Vọng Tô, để anh ta tự ý làm mọi thứ, nhưng cuối cùng không thực sự công nhận Phục Thời là con nuôi.

Trong mắt người ngoài, Phục Thời là khách quý của gia đình Phục, nhưng trong bóng tối, anh vẫn đang tiếp tục nhận sự huấn luyện từ cha Phục. Cha Phục vẫn giữ trong lòng ý định không muốn bỏ qua Phục Thời, một cây mầm tốt của gia đình Phục. Trong thế giới tu tiên, cây mầm tốt không nhiều lắm, và hơn nữa, anh luôn cảm thấy rằng trên cơ thể Phục Thời có thể ẩn chứa các kỹ thuật mà gia đình anh để lại.

Về điều này, Phục Thời cũng rõ ràng, nhưng anh vẫn chấp nhận. Anh phải trở nên mạnh mẽ, nếu không thì sẽ không thể bảo vệ được những người xung quanh như ngày xưa.

Nội dung được quay hôm nay là cảnh Phục Thời lần đầu nhập gia đình Phục. Vu Kha không có phân cảnh hôm nay vì anh sẽ đóng vai thời niên thiếu.

Diễn viên nhí đóng vai Phục Thời và Phục Vọng Tô cũng được đánh giá là những diễn viên nhí xuất sắc, đẹp trai và có kỹ năng diễn đỉnh cao. Mọi người lớn trong đoàn phim đều rất thích hai đứa nhỏ đó, luôn thích trêu đùa với họ, ngoại trừ Vu Kha.

Vu Kha đứng ở góc phòng, lặng lẽ nhìn hai đứa nhỏ được mọi người bao quanh, đôi khi nghe thấy tiếng cười lớn của Hoa Liên Dật do hai đứa nhỏ trêu đùa. Mỗi khi như vậy, Vu Kha không thể kiềm chế được cảm giác ủy khuất.

Nhưng cậu không dám thể hiện, thậm chí không dám để người khác thấy biểu cảm của mình. Cậu đã lớn rồi, không phải là một đứa trẻ. Ngoài Hoa Liên Dật, cậu không quen biết ai trong số họ. Cậu không thể thể hiện cảm xúc không tốt trước mặt họ, họ sẽ không quan tâm đến cậu.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy ủy khuất và khổ sở, không thể kiểm soát được cảm xúc đắng cay trong lòng. Vì vậy, cậu tự mình lẩn vào góc khuất, hy vọng người khác sẽ không thấy. Cậu lặng lẽ nhìn về phía hai đứa nhỏ được bao quanh ở giữa, trong lòng đầy bất lực, tại sao Hoa Liên Dật vẫn đang nói chuyện với những đứa trẻ khác...

Hoa Liên Dật là một người đàn ông thích những thứ dễ thương, vì vậy khi nhìn thấy hai đứa trẻ dễ thương kia, anh không thể kiềm chế được và đi tìm chúng để trò chuyện. Cho đến khi đạo diễn mập yêu cầu hai diễn viên nhí lên sân khấu, anh mới chợt nhận ra rằng Vu Kha đã biến mất.

"Vu Kha ở đâu?" Anh kéo lấy trợ lý của mình và hỏi.

"Tôi không để ý, nhưng cậu ấy vừa mới ở góc đó, bây giờ có thể đã đi nhà vệ sinh rồi."

Hoa Liên Dật thong thả đi về phía nhà vệ sinh, nhưng không thấy Vu Kha ở đó. Anh quay lại phim trường một lần nữa, nhưng vẫn không thấy Vu Kha.

Cuối cùng, anh vẫn là tìm thấy Vu Kha ở phòng nghỉ chung. Đứa trẻ này đã dựa lưng vào ghế ngủ rồi, tư thế rất lạ - chân co lên trên chiếc ghế, hai tay ôm lấy người. Đầu dựa vào đầu gối, đôi mắt nhắm chặt và mày nhăn nhẹ, dường như trong giấc mơ gặp phải điều gì đó ủy khuất, và cái miệng nhỏ vẫn đang bĩu môi, trông đặc biệt ủy khuất.

Hoa Liên Dật cảm thấy tư thế ngủ này đặc biệt buồn cười và dễ thương, vì vậy anh không suy nghĩ mà lấy điện thoại chụp một bức ảnh, đăng lên trang Weibo của mình.

[Hoa Liên Dật V: Tư thế ngủ siêu năng lượng của Kha Bảo #KèmHình#]

Sau khi đăng xong, Hoa Liên Dật nhận được rất nhiều bình luận trong vài giây. Có người hỏi về mối quan hệ giữa anh và Vu Kha, có người nói về trang phục diễn xuất của Vu Kha có phải là của Phục Thời, và cũng có người nói rằng Vu Kha rất dễ thương và đẹp trai. Hoa Liên Dật chỉ cười qua những bình luận này. Cho đến khi anh đọc được một trong những bình luận.

[Tại đây cả đời V: Tôi là người chuyên về tâm lý học, từ quan điểm tâm lý học, tư thế ngủ như của Kha Bảo là dấu hiệu rõ ràng của việc thiếu cảm giác an toàn trong tâm hồn...]

[Từ Kỳ Bất Tảo: Mặc dù không phải là chuyên gia tâm lý học, nhưng nhìn vào bức ảnh, cảm giác của Kha Bảo trông rất cô đơn và thương tâm, đáng buồn.]

Hoa Liên Dật cảm thấy lòng như chìm xuống, nhấp vào hình ảnh nhìn thoáng qua một cái. Thực sự, trong bức ảnh mà anh chụp, phòng nghỉ rộng lớn, nhưng Vu Kha nhỏ bé, co lại ngủ, trông thực sự cô đơn và thương tâm.

Anh không thể nhịn được cảm giác đau lòng, nhìn sang Vu Kha. Đứa trẻ yếu đuối này vẫn nhăn mày trong giấc ngủ, tựa hồ ngủ một chút cũng không an ổn. Anh không thể nhịn được việc chạm nhẹ vào tóc của Vu Kha, nhẹ nhàng gọi: "Kha Bảo, dậy thôi. Nếu buồn ngủ, hãy ngủ trên giường nhé..."

Gần như trong khoảnh khắc chạm tay, Vu Kha đã tỉnh giấc và nhảy dựng lên, đôi mắt vẫn chưa mở và liền theo bản năng đặt ra tư thế phòng thủ. Cho đến khi cậu mở mắt và nhận ra là Hoa Liên Dật, cậu như một quả bóng thở dài một hơi nhẹ nhõn, phàn nàn với tâm trạng rất tức giận: "Anh làm gì thế!" Làm sợ chết mất!

Ngôn từ dữ dội, nhưng biểu cảm lại tràn đầy ủy khuất, và giọng điệu vẫn còn rất đáng yêu, "Ya!" còn kéo dài một âm vần mềm mại.

Hoa Liên Dật cảm thấy buồn cười nhưng cũng thấy đau lòng, và suy đoán về việc Vu Kha đã từng trải qua các sự kiện như bị bắt cóc càng trở nên sâu sắc hơn. Anh nhẹ nhàng nói: "Anh chỉ sợ tư thế ngủ của em sẽ làm em cảm thấy khí chịu."

"Ai cần anh lo!" Vu Kha nói với giọng hung dữ, rồi ngồi trở lại ghế. Uhm, vừa mới ngủ không đúng tư thế, chân bị tê.

"Kha Bảo, em có chuyện gì vậy?" Hoa Liên Dật nhận ra tâm trạng không tốt của Vu Kha lúc này. "Có người làm bắt nạt em à? Hay là, có người nói xấu em sao?"

Hẳn là không đến mức đó, Hoa Liên Dật cảm thấy Vu Kha không phải là người dễ bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác một cách dễ dàng. Cậu không phải là người sẵn lòng để người khác tùy tiện khi dễ.

Vu Kha lấy điện thoại ra và lướt qua, không muốn quan tâm đến Hoa Liên Dật.

Hoa Liên Dật nhẹ nhàng nói để an ủi, nhưng khi thấy Vu Kha vẫn không để ý, anh ta bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn. Từ trước đến nay thì anh ta luôn là người an ủi người khác, nhưng bây giờ anh ta phải năn nỉ cậu bé này, nhưng cậu bé này lại không chịu nghe.

"Vu Kha!" Anh không kiềm được cảm xúc, gọi tên và họ của Vu Kha một cách nghiêm túc.

"Anh mắng em..." Vu Kha cảm thấy tủi thân, giọng nói mang theo tiếng mũi. Đôi mắt to tròn, miệng khép chặt lại, cố gắng làm cho bản thân trông hung dữ.

Nhưng điều mà cậu không biết là, với ánh mắt đỏ hoe như vậy, bản thân cậu lại càng làm người khác cảm thấy thương hại.

Hầu như ngay lập tức, Hoa Liên Dật đã nhượng bộ, giọng nói mềm mại hơn nhiều: "Không phải, chỉ là em luôn không để ý anh..."

"Em nào có?... Rõ ràng là anh không để ý đến em trước!" Vu Khả trách móc.

"Anh không có!" Hoa Liên Dật cảm thấy oan uổng cực kỳ.

Vu Kha lạnh lùng hừ một tiếng, lại ngồi trở lại ghế mà không để ý đến anh ta. Thực ra, cậu ấy biết rất rõ ràng, mối quan hệ giữa cậu và Hoa Liên Dật chỉ là bạn bè, không phải người thân. Vì vậy, Hoa Liên Dật không cần và cũng không thể luôn luôn chú ý và quan tâm đến cậu ta.

Chỉ là lý trí của cậu ta biết như vậy, nhưng cảm xúc của cậu ta vẫn cảm thấy bị ủy khuất. Sân khấu đầy người mà cậu ta không quen biết, có một số diễn viên nhìn cậu ta bằng ánh mắt làm cậu cảm thấy không thoải mái. Ở đây, cậy chỉ quen biết mỗi một mình Hoa Liên Dật, chỉ thân thiết với Hoa Liên Dật. Mặc dù sau này cậu đã quen biết được đạo diễn Mập, người này cũng không tồi. Nhưng đạo diễn Mập luôn bận rộn, không có thời gian để để ý đến cậu. Không giống như Hoa Liên Dật, rõ ràng là có thời gian rảnh rỗi nhưng lại chỉ chơi với những đứa trẻ khác, hoàn toàn không để ý đến cậu...

Khi nghĩ đến cảnh mình đứng một mình trong sân khấu đông người, cảm giác bị lạc loài, trong lòng Vu Kha từng đợt ủy khuất và khó chịu liền không kiềm chế được. Ước gì cha ở đây, hoặc là anh trai, ước gì mẹ ở đây...

Hoa Liên Dật cũng bình tĩnh lại, kéo một cái ghế đến ngồi bên cạnh Vu Kha, cẩn thận suy nghĩ về lí do Vu Kha lại giận dỗi.