Chương 11: Ăn thịt nướng đi

Trong đoàn phim có một phòng thu âm, nhưng chức năng không đầy đủ và không chuyên nghiệp. Đó chỉ là một phòng tạm thời.

Hoa Liên Dật cũng không chỉ đến để thu âm mà còn để trao đổi về cốt truyện với Kha Đạo. Sau tất cả, anh phải hiểu rõ cốt truyện trước khi bắt đầu sáng tác. Nếu không, bài hát anh tạo ra sẽ khác xa so với phim, điều đó sẽ rất ngượng ngùng.

Vì vậy, cuối cùng Kha Đạo chỉ đưa Hoa Liên Dật đến phòng thu âm đơn giản, để trao đổi về cốt truyện và phân tích nhân vật.

Trong quá trình này, Vu Kha nhiều lần muốn rời đi nhưng bị Kha Đạo lấy ánh mắt ngăn lại. Vì vậy cuối cùng, cậy cũng chỉ có thể ngồi xuống và nghe.

Khi cuộc trò chuyện giữa Kha Đạo và Hoa Liên Dật kết thúc, quay qua mới nhận ra rằng Vu Kha đã ngủ gục trên ghế, nghiêng đầu lên như vậy. Trong một khoảnh khắc, cả hai đều cảm thấy có chút dở khóc dở cười, sao lại có thể ngủ được ở tư thế như vậy!

Kha Đạo giọng nói hơi mang xin lỗi nhẹ nói với Hoa Liên Dật: "Xin lỗi nhé, Tiểu Liên, Tiểu Vu từ nhỏ đã được gia đình chiều chuộng, có chút thất lễ." Trong khi họ bàn về những việc quan trọng, Tiểu Vu, người nghe việc bên lề, lại ngủ mê, điều đó thật sự không lịch sự. Kha Đạo nghĩ trong lòng rằng cần phải dạy dỗ lại đứa con út của mình sau này!

Hoa Liên Dật cười mỉm, không chút nào để ý: "Không sao, có lẽ di cậu ấy quá mệt, không sao đâu."

Thấy Hoa Liên Dật không để ý, Kha Đạo mới yên tâm dùng tay vỗ nhẹ vào mặt Tiểu Vu. Vì cảm thấy hơi buồn bực,xuống tay cũng hơi mạnh mẽ một chút, chỉ sau hai cái vỗ, mặt Tiểu Vu đã đỏ ửng lên một chút.

"Dậy đi, đứng dậy làm việc!" Giọng của Kha Đạo rất uy nghiêm.

Tiểu Vu vẫy tay như đuổi ruồi, đánh tay của Kha Đạo ra xa, mắt vẫn chưa mở, môi khẽ nhúc nhích: "Buồn ngủ..."

Âm thanh mang theo một chút giọng mũi, và cảm giác hơi ngọt ngào, giống như đang làm nũng. Hoa Liên Dật nghe thấy chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, quá dễ thương! Người ta đẹp tựa như vậy, tính cách mang theo tính cách trẻ con dễ thương, thậm chí cả âm thanh cũng ngọt ngào như vậy, thật là phạm quy nha! Không biết điều mà Hoa Liên Dật thích nhất chính là những thứ dễ thương sao?!

Nhưng Kga Đạo đã từ lâu miễn dịch với giọng nói nhỏ nhẹ của cậu con trai mình, vì vậy lại một lần nữa, ông ta vươn tay nắm lấy mặt của Vu Kha, "Thằng con nhỏ này, mau tỉnh đi, cha không phải để cho con qua đây ngủ nha!"

Vu Kha đang nửa ngủ nửa tỉnh, mặt bị niết đỏ nhưng vẫn chưa kịp phản ứng lại. Nhưng Hoa Liên Dật, không cân nhắc, đã vươn tay ngăn cản Kha Đạo, khuyến nhủ: "Kha Đạo, da em bé mềm mại, một chút nữa sẽ bị sưng. Ngoài ra, trẻ con thích ngủ cũng là bình thường."

Kha Đạo trong lòng nghĩ thầm, anh có gặp qua đứa trẻ nào 19 tuổi rưỡi chưa?! Bất quá nghe qua những gì Hoa Liên Dật nói, ông ta vẫn có chút lo lắng khi cúi đầu nhìn. Dĩ nhiên, má của đứa con nhỏ đã đỏ lên. Ôi, tại sao ông ta lại quên điều này, đứa trẻ này da thịt mềm mại, chỉ cần một chút áp lực cũng đã đỏ như thế này!

Lúc này Vu Kha đã tỉnh dậy một chút, và đã phản ứng lại, với vẻ mặt trách móc, cậu ta giơ tay để sờ má, nhìn cha mình một cách buồn bã, "Cha làm gì lại véo con vậy..."

Cái miệng nhỏ bé không ý thức chu thật cao, đôi mắt vừa mới tỉnh dậy đỏ hồng như sương, Vu Kha chóp chóp đôi mắt muốn nhiều đáng thương có bao nhiêu đáng thương của mình, với nụ cười nhất thời đầy ủy khuất nức nở. Hoa Liên Dật chỉ cảm thấy lòng mình như đã chịu vạn diểm đánh sâu vào!

Anh ta vô thức vươn tay sờ sờ đầu của Vu Kha, cử động nhẹ nhàng, giọng nói cũng rất êm dịu, "Không có việc gì, em tiếp tục ngủ đi."

Kha Đạo giật giật khó miệng, cảm giác như Hoa Liên Dật đang vuốt ve mèo.

"Không còn muốn ngủ nữa." Vu Kha đã tỉnh hơn một chút, và khi nhận ra, cậu vô thức chụp lấy cái tay đang sờ đầu của mình xuống khi bị người lạ vuốt nhẹ, sau đó đứng lên mang theo một chút oán khí . Cậu ấy luôn không thích bị đánh thức khi đang ngủ, ngay cả khi đó là cha của mình.

Kha Đạo hiểu rằng mình đã làm sai, nhìn Hoa Liên Dật không có bất kỳ sự không hài lòng nào với Vu Kha, ông ấy không còn nói gì nữa. Nếu đứa nhỏ này thực sự giận dữ và gọi điện cho mẹ cậu ấy để tố cáo, thì ông sẽ gặp rắc rối lớn.

Cuối cùng Vu Kha bị Kha Đạo bắt buộc phải giúp đỡ, làm vài công việc linh tinh. Những việc này, thường sẽ được trợ lý của Kha Đạo làm. Nhưng Kha Đạo nghĩ rằng ông đã nhờ Vu Kha đến đây với danh nghĩa là hỗ trợ, và vì vậy cậu phải làm một số việc. Vu Kha thì không có gì phản đối, vì hiện tại cậu cũng không có gì để làm, Trương Mộc Lâm vẫn đang bận, không có thời gian chơi game với cậu.

Hoa Liên Dật có vẻ như không có bất kỳ công việc gì cần phải hoàn thành, và đã ở lại phim trường để xem diễn viên biểu diễn, đôi khi đọc kịch bản. Anh ấy gọi điều này là "hiểu biết về đặc điểm nhân vật".

Khi đến giờ trưa, trợ lý của Hoa Liên Dật mua vài chục ly đồ uống và giao cho mọi người trên phim trường phân xuống. Ngoài ly đồ uống, Vu Kha và Kha Đạo còn được một phần nhỏ đồ ăn. Kha Đạo được một cốc cà phê và một bánh hamburger, đó là sở thích công khai của ông ta. Vì Kga Đạo tạm thời bận rộn, Hoa Liên Dật đã để đồ ăn ở chỗ anh ấy.

Còn Vu Kha thì được một phần đùi gà cay và một cốc cà phê, được Hoa Liên Dật đưa tận tay. Anh ta đã biết Vu Kha thích đùi gà cay khi xem livestream, vì vậy anh đã nhờ trợ lý mua. Còn việc chọn cà phê, anh ta chỉ đoán thôi. Lần đầu tiên Vu Kha livestream là tại K记 (K Ký), dường như anh ta thích coca của K记 (K Ký). Nhưng nếu đem coca mang tới thì hương vị không ngon, vì vậy anh đã nhờ trợ lý đem cà phê giống với của Kha Đạo.

Có thức ăn và đồ uống, lại còn là những thứ cậu ta thích, Vu Kha cảm thấy tốt hơn về Hoa Liên Dật ngay lập tức. Cậu ấy mỉm cười và nói lời cảm ơn, đôi mắt to tròn nhấp nhô, và răng nanh nhỏ cũng lộ ra. Bức tranh này, đáng yêu biết bao.

Hoa Liên Dật nhìn thấy cảnh này của Vu Kha, trái tim anh ấy trở nên mềm mại, và một nụ cười tự nhiên hiện lên trên môi. Anh ấy kiềm chế và kiềm chế, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào kiềm chế được việc vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Vu Kha, "Không có gì, cứ từ từ ăn đi. Không đủ thì anh lại nhờ người mua thêm cho."

Lần này, Vu Kha không đánh bắt tay của anh ta, chỉ là nắm chặt thức ăn và gật đầu.

Khi Kha Đạo mở cửa phòng nghỉ riêng của mình và vào trong, Vu Kha đã ăn xong phần đùi gà cay chỉ sau một lát, và đang vươn tay đến bánh hamburger của cậu ta. Hoa Liên Dật đứng sau lưng cậu ta mắt mang ý cười, không có dấu hiệu ngăn cản nào cả.

Ông ta nhìn thấy ly cà phê trong tay Vu Kha, túi đùi gà trên bàn, và bánh hamburger trên vị trí của mình đã được mở ra, tức giận: "Thằng nhóc này, con dám ăn thêm à!"

Vu Kha giống như một chú chuột nhỏ đang ẩn mình, ngay lập tức rút tay lại và nhìn sang nơi khác như không có chuyện gì xảy ra, hai tay nắm chặt cốc cà phê của mình.

"Haha..." Hoa Liên Dật không thể kiềm nén được cười, sau đó bị Vu Kha nhìn liếc mắt một cái.

Anh ta không để ý, vui vẻ nhắc nhở Kha Đạo: "Kha Đạo, nếu em ấy đói thì cứ để em ấy ăn đi, tôi đã nhờ trợ lý mua rồi, có lẽ sắp có người mang đến."

Anh nhìn thấy ánh mắt Vu Kha dịu đi hơn một chút vì lời của anh, vì vậy tâm trạng của anh càng tốt hơn.

"Không phải, Tiểu Liên, cậu không biết, dạ dày của Vu Kha không tốt, ăn nhiều thứ này sẽ làm đau dạ dày. Vài ngày trước thằng bé mới vì vấn đề này mà phải nhập viện, sao có thể để thằng bé ăn thêm được chứ." Kha Đạo giải thích xong, nhìn Vu Kha một cái "Đặt cà phê xuống, không được uống nữa!"

Vu Kha ngay lập tức uống thêm một ngụm, sau đó đặt cốc cà phê còn lại chỉ còn một phần ba lên bàn và đẩy về phía Kha Đạo.

"Này con bị làm sao vậy, đời như là chưa từng ăn đồ ngon trong mấy kiếp trước vậy..." Kha Đạo không kìm được cảm xúc, đứa con của mình mặc dù cái gì cũng tốt nhưng lại thèm ăn. Có lẽ vì từ nhỏ đã bị hạn chế ăn nhiều loại đồ ăn khác nhau nên giờ đây khi thấy đồ ăn, uống thì luôn muốn thêm vài miếng.

Sau khi bận rộn một lúc, Hoa Liên Dật nói lời tạm biệt với Kha Đạo. Vu Kha nhìn thấy, cũng lén lút nói lời tạm biệt với cha mình. Cậu ta không ngu đâu, tự nhiên biết cha muốn mình kết bạn với Hoa Liên Dật. Bây giờ Hoa Liên Dật sắp đi, việc ở lại hay rời đi đều không quan trọng với cậu. Kha Đạo nói lời tạm biệt với Hoa Liên Dật bằng lời hoa mỹ. Nhưng khi đối diện với lời tạm biệt từ Vu Kha, lại giống như đuổi muỗi, lắc tay để cậu ta đi.

Hoa Liên Dật nghe lời than phiền của Kha Đạo, nhìn thấy sự quan tâm không thể che giấu được trong ánh mắt của ông, trong lòng anh càng tin tưởng hơn vào mối quan hệ cha con của hai người.

"Cha người toàn béo ú, ít ăn một chút để con cũng ăn được chứ. Con sẽ nói với mẹ rằng cha không cho con ăn!" Vu Kha kiềm chế một lúc rồi vẫn không kiềm được mà càu nhàu cha mình, chỉ là nắm nhầm chỗ.

"Lát nữa con liền chụp mặt con gửi qua cho mẹ xem, và nói là cha đã đánh con."

"Con sao lại nói như một đứa trẻ con thế này, da ngứa đúng không? Mẹ của con chưa về nhà mà con đã cứ thế mà đòi quậy, họ không thể giúp con được đâu! Cha nói cho con biết đấy, nếu con làm ta tức giận thêm một lần nữa, ta sẽ đánh con..."

Hai cha con gần như không quan tâm đến sự hiện diện của Hoa Liên Dật, họ cãi nhau. Cuối cùng, Kha Đạo cầm cốc cà phê và bánh hamburger của mình, lại cướp lấy cốc cà phê còn một nửa của Vu Kha, rồi đóng sầm cửa đi ra ngoài.

Hoa Liên Diệt: "......"

Vu Kha bây giờ mới nhớ đến có người lạ ở đây, vì vậy anh có chút xấu hổ: "Xin lỗi, Kha Đạo rất nóng tính, mong anh thông cảm."

Hoa Liên Diệt cười, đứa trẻ này cũng không suy nghĩ rằng là ai đã làm cho Kha Đạo tức giận. "Không sao, anh chỉ ghen tỵ với mối quan hệ cha con của em thôi, mối quan hệ tốt đẹp như vậy." Anh cùng cha anh không bao giờ có bất cứ điều gì để nói cả.

Vu Kha chớp chớp mắt, tưởng rằng cha mình đã nói với Hoa Liên Diệt về mối quan hệ cha con của họ. Người mà cha tin tưởng, cậu ta cũng có thể tin tưởng.

Sau khi đưa Hoa Liên Dật vào danh sách "người một nhà", Vu Kha thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy dễ chịu hơn, người tựa vào bàn than phiền: "Kém xa, ông ấy tính tình cứng đầu lắm, thích mắng tôi. Anh thấy ông ấy vừa rồi, ông ấy còn rất hung dữ . Bất quá ông ấy thì lại mạnh miệng nhưng lòng mềm mỏng..."

Hoa Liên Diệt im lặng lắng nghe những than phiền nhỏ nhặt của Vu Kha, thỉnh thoảng đồng tình vài lời, trong lòng tràn ngập sự êm đềm và hòa bình.

Sau khi Vu Kha "than phiền" xong, anh ta cười và nói: "Nói vậy, lần này cũng là do tôi không suy nghĩ kỹ, đã làm em bị mắng. Thế này đi, tối nay anh mời em đi ăn cơm nhé? Coi như là xin lỗi."

Vu Kha mắt lấp lánh ngay lập tức, trong lòng tính toán nhanh một giây, là nên về nhà ăn cùng ông cha hay đi ăn với Hoa Liên Dật, người không quen biết lắm. Một giây sau, cậu ta cố gắng giữ vẻ cao ngạo lạnh lùng và nói: "Được."

Một biểu hiện nhỏ "không phải tôi muốn anh mời cơm mà là anh muốn tự mình mời tôi bữa cơm" như vậy, vì lo sợ sau này Hoa Liên Dật sẽ dùng điều này làm lý do để yêu cầu cậu mời cơm. Giống như Trương Mộc Lâm, đến bây giờ vẫn thỉnh thoảng nhắc nhở rằng Vu Kha còn nợ anh một bữa ăn. Nhưng hiện tại, Vu Kha không có nhiều tiền đâu, chẳng muốn trả đâu!

"Được, vậy em muốn ăn gì?" Hoa Liên Dật cảm thấy lòng bàn tay mình lại ngứa ngáy. Vẻ cao ngạo lạnh lùng của Vu Kha thật quá đáng yêu, ánh mắt của cậu ta rõ ràng đang phát sáng.

"Anh có thể ăn thịt nướng không?" Vu Kha nói cẩn thận. Lần trước anh nghe Trương Mộc Lâm nói món này ngon lắm, còn tính toán rằng một ngày nào đó khi Trương Mộc Lâm rảnh rỗi sẽ mời anh ra ngoài ăn một bữa. Sau cùng, nghe nói thịt nướng ngon đúng chất thì giá cả không rẻ chút nào, hai người ăn mất cả trăm. Nhưng bây giờ dường như không cần nữa, đã có một người sẵn lòng mời rồi!

"Được." Hoa Liên Dật không nỡ để Vu Kha thất vọng, trong lòng đã nghĩ sẽ thêm một ít các loại rau củ nướng và đặt thêm một bát thạch*, tránh cho đứa nhỏ này đau dạ dày.

*bát thạch theo mình tra thì đây là một món ăn được làm từ tinh bột, mọi người có thể tra từ này trên google "碗凉粉" để biết thêm ạ.