Tin thứ nhất là việc nữ minh tinh bị tạt axit.
Nữ minh tinh này có phẫu thuật thẩm mỹ, nên sau khi bị tạt axit, khuôn mặt bị tàn phá nghiêm trọng, không thể đóng phim được nữa.
Người chủ trì tin tức nói ra tên của mấy nữ minh tinh.
Lý Bình nghe xong cảm thán: "Sao đều là nghệ sĩ của Thiên Hoa hết vậy?"
"Tự làm tự chịu." Triệu Bảo Thương lấy viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng nhai, rồi phán xét ngắn gọn một câu.
Chuyển tin tức.
Tin thứ hai cũng rất táo bạo.
Người chủ trì dùng giọng điệu thần bí: "Hai vị kế tiếp này đúng là vô cùng khó lường, một vị là quán quân của chương trình tuyển chọn nhân tài đang không ngừng nịnh hót ảnh hậu, vị khác là ảnh hậu mang tiếng xấu, không có kỹ thuật diễn ngoại trừ tiền ra thì cái gì cũng không có. Vào buổi chiều của hai ngày trước, hai người này bị chụp lén!"
Mấy cái từ ngữ trọng yếu này, chỉ cần là người nào cũng có thể nghe ra là đang nói ai.
Triệu Bảo Thương hơi ngưng tay.
Người chủ trì cất cao giọng lên tiếp tục nói: "Không sai, chính là cảnh hôn trong tưởng tượng của mọi người, hôn môi đến kịch liệt! Căn cứ vào những chuyện trước đó thì vị quán quân kia đã được như ý nguyện."
Triệu Bảo Thương lấy điện thoại di động ra, nhìn vào ảnh chụp trên màn hình.
Trong ảnh chụp là nửa thân người của mình, nàng đang đè Ngôn Trăn lên tường để hôn, Ngôn Trăn để.lộ ra nửa khuôn mặt, đang nhắm mắt lại, mặt hơi đỏ, có bọt nước đọng lại trên lông mi.
Thì ra lúc ấy tiểu fan đang khóc.
Triệu Bảo Thương vươn ngón cái muốn lau đi nước mắt trên hàng mi của Ngôn Trăn, sau đó không cẩn thận ấn vào chỗ nào, màn hình trực tiếp tối đen.
Lý Bình ở bên cạnh xông lên: "Chị có nghe lầm không vậy??? Người chủ trì kia vừa mới nói cái gì đó?!"
Triệu Bảo Thương cất điện thoại, rồi nhàn nhạt nói: "Em cũng không nghe rõ."
"Em! Em nói dối!" Lý Bình mất đi bộ dáng trấn định trước đó, cô ấy một bên cắn răng thầm mắng tính tình của Triệu Bảo Thương càng ngày càng tệ, một bên mở Weibo lên xem hot serch.
Trên tin tức, tên của Triệu Bảo Thương và Ngôn Trăn quả nhiên được xếp cao nhất.
Tất cả hình ảnh đều là ảnh chụp hôn môi của hai người, là một tư thế cố định không thay đổi, tuy rằng cảnh tượng hơi tối, nhưng vẫn nhìn ra được hai người hôn đến cực kỳ nhập tâm, bị người ta chụp lén cũng chưa phát hiện ra.
Hai mắt Lý Bình biến đen, sắc mặt xanh mét mà chỉ vào màn hình hỏi: "Chuyện này là như thế nào??"
"Không có gì." Triệu Bảo Thương thản nhiên nói.
"Em giải thích rõ ràng cho chị, bằng không chị không xử lý được chuyện này!"
Triệu Bảo Thương nhíu mày: "Không xử lý được thì quên đi, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát."
Chẳng qua chỉ là hôn môi với tiểu fan có một lát thôi, số lần mà hai nàng hôn môi đếm còn không hết.
Nếu một hai phải giải thích, thì chắc là do công lao của tình cổ, nhưng mà bây giờ nàng đã uống thuốc giải, nên không thể thích tiểu fan được nữa.
Khi Triệu Bảo Thương nghĩ đến tiểu fan, đã không thể dừng lại được.
Nàng rất nhớ tiểu fan, cũng không biết bây giờ tiểu fan ra sao.
Không có mình bên cạnh, rất có thể đang bị người ta khi dễ ở nơi nào đó rồi.
Lý Bình giận đến hít thở không thông, cô ấy nhấn mở một video.
Bên trong có phóng viên đang phỏng vấn Ngôn Trăn, phóng viên hỏi: "Xin hỏi chuyện hôn môi của cô và Triệu Bảo Thương là có thật vậy không?"
Ngôn Trăn nói: "Là thật."
Phóng viên kinh hô: "Cô không biện giải một chút sao?"
"Còn phải biện giải nữa sao? Tấm ảnh chụp này đã rất rõ ràng không phải sao?" Ngôn Trăn vô cùng ngay thẳng nói.
Xung quanh ồn ào nhốn nháo lên, giống như có người đang nhắc nhở cô điều gì, Ngôn Trăn ngơ ngác sau đó tiếp tục nói: "Rõ ràng chỉ là đối diễn mà thôi."
"Đối diễn??!" Phóng viên kinh hách.
Ngôn Trăn trấn định gật đầu: "Không sai, là yêu cầu trong cảnh quay của Thanh Sơn Viễn."
Video rung chuyển, dẫn tới màn hình tối sầm xuống mà không hề dự liệu trước.
Lý Bình gõ điện thoại trên bàn: "Sao lại thế này?"
Điện thoại còn đang truyền ra tiếng giải thích của Ngôn Trăn: "Tuy Thanh Sơn Viễn còn đang quay, nhưng tôi có trách nhiệm nói cho mọi người biết, đây là một bộ phim có diễn tình cảm mãnh liệt."
Ngôn Trăn bày ra một mặt chính trực, giọng điệu cũng ngay thẳng không chút cẩu thả. Bây giờ, mặc dù cô đang nói dối, lại y như thật thà nói ra chân tướng.
Triệu Bảo Thương nghe tiếng nói chuyện của Ngôn Trăn, cảm thấy nếu mình không tự thân lên tiếng, sợ là Ngôn Trăn cũng sẽ bị chỉ trích.
Nàng nở nụ cười, ý thức được mình thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, lại nhanh chóng tận lực kiềm khoé miệng mình xuống.
Cũng may tiểu fan không có việc gì.
Lý Bình ném điện thoại di động lên sô pha, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Bảo Thương: "Em có bị sao không vậy?"
"Không có việc gì đâu." Triệu Bảo Thương lắc đầu.
Nếu thật sự có việc gì, thì chắc là do mình quá nhớ tiểu fan đi.
Nàng ngứa ngáy trong lòng, muốn trở về thật nhanh để ôm tiểu fan, kêu tiểu fans đừng nghiên cứu thuốc giải nữa, cùng mình sống một cuộc sống vui vẻ chẳng lẽ không tốt sao?
Nghĩ tới chỗ này, nàng ngẩn người.
Thật kỳ quái, rõ ràng đã giải cổ, sao mình còn có loại suy nghĩ này, lẽ ra mình bây giờ phải vô dục vô cầu, chuyện gì cũng không nghĩ tới sao?
Thật sự rất kỳ quái......
Triệu Bảo Thương vẫn luôn nghĩ đến chuyện kỳ quái này, cho tới khi trở về nhà lớn của Triệu gia.
Trong nhà, lão Triệu tìm những đại sư phong thuỷ khác để tính tử kiếp cho nàng, chẳng qua trình độ của vị đại sư này cũng giống nhau, nói ra quẻ tượng giống y đúc Mạnh Ngộ.
Cuối cùng chỉ có thể tính ra tử kiếp của Triệu Bảo Thương đang tới gần.
Lão Triệu thất vọng thở dài, kêu quản gia đi tìm thêm một vài đại sư lợi hại, nếu thật sự không được, vậy thì lên mạng dán Huyền Thưởng Lệnh.
Triệu Bảo Thương cảm thấy làm những việc này cũng vô dụng.
Nàng ngồi trên sô pha, nghe gia gia nói đến đại sư lợi hại, trong đầu lại xuất hiện hình bóng của tiểu fan.
Triệu Bảo Thương giật mình.
...... Đúng là không thể ngừng lại được.
Triệu Đại đúng lúc ở nhà.
Hắn nhìn thấy một bộ dáng đầy bụng tâm sự của Triệu Bảo Thương, thò đầu qua tới phạm tiện: "Thế nào, không bao dưỡng tiểu minh tinh sao?"
Triệu Bảo Thương nhắm chặt hai mắt, không nói chuyện, trong đầu tràn đầy hoang mang.
Triệu Đại cười tủm tỉm hỏi: " Sao không nói lời nào? Lại nói gần đây cũng chưa thấy em đi ra ngoài, đang tu luyện bí thuật gì sao?"
Triệu Bảo Thương mở mắt ra: "Đừng phiền tôi."
Triệu Đại bị nói đến sửng sốt, nhanh chóng phản kích: "Cô mới chính là người phiền nhất đó!"
Triệu Bảo Thương: "Bệnh tâm thần."
Triệu Đại: "Cũng vậy thôi."
Triệu Bảo Thương cười lạnh: "Tôi lười phải vô nghĩa với anh."
Triệu Đại hỏi: "Được rồi, nhưng em không sợ tiểu mê muội của em sẽ xảy ra chuyện sao?"
Mày Triệu Bảo Thương nhăn lại.
Có thể xảy ra chuyện gì sao?
Nàng rất muốn cẩn thận hỏi Triệu Đại, nhưng mình đã nói không có quan hệ với Ngôn Trăn, làm sao có thể thân thiết hỏi người khác về chuyện của tiểu fan chứ.
Như vậy thật sự...... Thật sự quá điên rồ.
Triệu Bảo Thương muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi, cuộc đời nàng rất ít khi gặp những chuyện rối rắm như vậy. Sau khi rối rắm hồi lâu, thì trực tiếp chạy lên lầu, khóa cửa phòng mình lại.
Nàng suy nghĩ rất lâu, mới gọi điện thoại cho Ngôn Trăn.
Điện thoại được tiếp, Triệu Bảo Thương không chờ Ngôn Trăn mở miệng, trực tiếp nói thẳng: "Thuốc giải của cô căn bản không có tác dụng."
"...... Cái gì?" Ngôn Trăn ở đầu dây bên kia chấn kinh.
"Hiện tại tôi vẫn không có thay đổi gì, vẫn giống như trước đây."
Giống như trước mà nhớ cô, thích cô.
Ngôn Trăn phải mất một khoảng thời gian để lý giải lời Triệu Bảo Thương nói: "Sao có thể được, chẳng lẽ tôi phối sai thuốc?" Cô rất mờ mịt, "Tôi đi kiểm tra thuốc giải một chút, lát nữa gọi lại cho cô."
Ngôn Trăn đến cạnh ngăn tủ lấy bình sứ mở ra, ngửi mùi hương bên trong, rồi tìm kiếm giấy ghi cách phối thuốc và đơn mua sắm dược liệu.
Trên đó viết rất tỉ mỉ, không có khả năng sai, mà cách phối thuốc này mình đã thuộc nằm lòng từ khi còn nhỏ, càng không thể nhớ lầm được.
Đúng lúc trong bình còn có một viên.
Thuốc này có tác dụng phụ rất nhỏ, đuổi trùng cũng khá tốt.
Ngôn Trăn lấy viên thuốc bỏ vào miệng.
Hình như không có vấn đề gì.
Sau một lúc, cảm thấy bụng nhói đau, cô rót một ít nước ấm để uống, lát sau thân thể bình thường trở lại.
Ngôn Trăn suy tư nhìn chằm chằm cái bình.
Loại thuốc này cô vẫn điều chế tương tự như hồi trước, người không trúng tình cổ mà uống phải thuốc này, bụng sẽ nhói đau, còn người bị trúng tình cổ sẽ không có hiện tượng này.
Ngôn Trăn nhớ lại, ngày đó trước khi Triệu Bảo Thương đi, vẫn là một bộ dáng khỏe mạnh, chắc là trúng tình cổ thật.
Vậy thuốc giải này sao có thể không hiệu quả được?
Ngôn Trăn vẫn phải gọi điện thoại hỏi Triệu Bảo Thương: "Sau khi cô uống xong thì thân thể có xuất hiện phản ứng đặc thù gì không?"
Mặt Triệu Bảo Thương đỏ lên: "Cô không câu dẫn người khác thì sẽ không nói chuyện được sao!"
Ngôn Trăn ngẩn người, bổ sung nói: "...... Phản ứng đặc thù bao gồm đau bụng, đau đầu, đau yết hầu."
Mặt Triệu Bảo Thương càng thêm đỏ: "Cô hỏi mấy cái này làm gì?"
"Bởi vì loại thuốc này có thể sẽ có tác dụng phụ, nhưng qua mấy tiếng đồng hồ thì sẽ ổn."
Triệu Bảo Thương nghe xong, hiếm khi phối hợp nói: "Tôi đau đầu quá."
Ngôn Trăn lập tức siết chặt điện thoại, không nói nên lời.
Dược tính sẽ không gạt người, huống chi thể chất của Triệu Bảo Thương còn tốt hơn so với ai khác, không có khả năng gặp phải triệu trứng đau bụng.
Nói như vậy, từ lúc bắt đầu Triệu Bảo Thương cũng không có trúng tình cổ.
Ngôn Trăn cảm thấy đau đầu.
Cô xoa huyệt thái dương.
Triệu Bảo Thương ở đầu dây bên kia vẫn còn bất mãn giáo huấn Ngôn Trăn: "Cô nhìn xem cô đã nghiên cứu cái loại thuốc gì, một chút tác dụng cũng không có, còn làm hại tôi đau đầu. -- hiện tại tôi cảm thấy hơi nhớ cô, lát nữa cô hãy đến đây. Có nghe thấy không?"
Ngôn Trăn trầm mặc một hồi, nghe thấy Triệu Bảo Thương nói nhớ mình, thì rất cảm động, hóa ra trưởng công chúa cũng không vô tình với mình.
Nguyện vọng nhiều năm của mình, giờ đây đã thành hiện thực.
Vậy đã đủ lắm rồi...
Mình sống lại một lần nữa đã là ân huệ lớn nhất, còn có thể được trưởng công chúa nhìn bằng ánh mắt khác, thật sự đã đủ rồi.
Ngôn Trăn cảm khái, cuối cùng nói ra sự thật cho Triệu Bảo Thương biết: "Triệu Bảo Thương, thật ra cô không có trúng tình cổ."
Triệu Bảo Thương ở đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.
Hồi lâu sau, giọng điệu nàng căng thẳng hỏi: "Cô vừa nói cái gì?"
"Tôi cảm thấy cô không có bị trúng tình cổ." Ngôn Trăn giải thích: "Nếu thật sự trúng tình cổ, thì uống thuốc giải sẽ không xuất hiện tác dụng phụ. Nếu như có đau đầu hay xảy ra chuyện gì đó, thì phần lớn sẽ không trúng tình cổ."
Triệu Bảo Thương trầm mặc một lúc lâu, không tin: "Rõ ràng là thuốc của cô không có hiệu quả, cô còn muốn ăn vạ lên người tôi?"
Ngôn Trăn lại nói: "Cho dù cô thật sự trúng tình cổ, trên người tôi cũng không có dấu hiệu của mẫu cổ, cô đối với tôi...... động tâm, mặc kệ nói thế nào cũng không hợp lý."
Triệu Bảo Thương nghe xong, tức giận nện điện thoại lên mặt đất.
Không trúng tình cổ gì chứ?
Sao có thể được, chắc chắn là tiểu fan đang lừa mình.
Nàng vùi đầu vào trong chăn, nhắm mắt lại, trong lúc ngủ lại mơ màng nghĩ, nếu mình thật sự không trúng tình cổ, vậy tại sao mình lại có khát vọng với tiểu fan?
Chẳng lẽ mình thật sự thích tiểu fan?
......
Triệu Bảo Thương bắt lấy gối đầu, hung hăng đấm lên giường hai đấm, tuy không biết là do nguyên nhân nào, nhưng nội tâm của nàng không muốn phát sinh ra loại chuyện này.
Tiểu fan đáng giận, nhất định là đang lừa nàng!
Ngôn Trăn tắt điện thoại xong thì hắt xì một cái, cô xoa xoa mũi đi ra ký túc xá.
Vào buổi chiều có một tiết của môn chuyên ngành, lão sư là người chuyên về khoa tim, đã từng là bác sĩ khoa ngoại ở bệnh viện lớn, cũng chữa trị không ít trường hợp bệnh lâm sàng.
Trong phòng học ồn ào nhốn nháo, khi Ngôn Trăn đi tới, phòng học lập tức yên tĩnh, tiếp đó là những tiếng nói chuyện khe khẽ.
Cô nghe thấy người xung quanh đang nghị luận cô.
"Đây là quán quân của toàn cầu siêu tân tinh, thoạt nhìn còn khó coi hơn trên hình nhiều."
"Chắc chưa trang điểm thôi. Các người có biết không, mấy hôm trước cô ta còn lấy lòng Triệu Bảo Thương, thiếu chút nữa bị Triệu Bảo Thương đánh."
"Có chuyện này nữa sao?"
"Đúng vậy, rất thảm hại, nhưng cũng là do cô ta không biết xấu hổ."
"Tôi nhớ không biết là ai đăng tin nói quan hệ của bọn họ rất tốt, thì ra là gạt người!"
"Vô nghĩa, nếu quan hệ tốt thì cô ta đã sớm lên tới trời, còn dùng tới thủ đoạn thảm hại như vậy sao? Người này nói không chừng là quán quân thảm nhất từ trước tới giờ."
Một đám người xung quanh đều tỏ vẻ đồng tình.
Ngôn Trăn tìm một vị trí rồi ngồi xuống, bất đắc dĩ xoa trán.
Quan hệ hiện giờ của cô và Triệu Bảo Thương có lẽ không thể coi là tốt, nhưng người khác đem chuyện này nói thẳng ra như vậy, trong lòng cô có hơi hụt hẫng.
Cô mở điện thoại ra bấm, màn hình sáng lên, đưa tay vuốt ve chân dung của Triệu Bảo Thương.
"Im lặng." Trợ giáo kêu, "Lão sư đến."
Theo giọng hò hét, lão sư dạy chuyên ngành đi bộ vào lớp rồi đứng trước bục giảng.
Phòng học lập tức yên tĩnh, vị lão sư gõ vào bảng đen, ý bảo bắt đầu bài học.
Trợ giáo ở một bên phát giấy cho mọi người, nội dung trên giấy là phương thức liên lạc và thành tựu cuộc đời của vị lão sư này.
Lão sư khụ khụ hai tiếng, rồi nói: "Tôi là người không có sở thích đặc thù gì, chỉ thích giải phẫu cơ thể, nghiên cứu trái tim, nếu ai có sở thích giống như tôi, vậy thì rất hoan nghênh các bạn đến tìm tôi, tôi rất vui lòng chỉ dạy các bạn, khi lên đại học năm ba sẽ được nhận làm đệ tử."
Bọn học sinh bên dưới nghe xong những lời này, lập tức kích động.
Nếu có thể trở thành đệ tử của vị lão này, thì việc thăng lên thạc sĩ sẽ nhẹ nhàng không ít.
Lão sư tiếp tục nói: "Những việc khác tôi không nói đến, tôi sẽ đem cảm tưởng của mình và việc chỉ dạy đều viết lên danh sách." Lão sư nói, "Hôm nay trước làm một bài thi, ai đứng nhất, ngày mai có thể theo tôi đến khám bệnh tại bệnh viện."
Bên dưới ồ lên, hiển nhiên cũng không dự đoán được thao tác đầu của lão sư.
Có người nói: "Nhanh như vậy đã kiểm tra rồi sao? Vậy thì người đạt được danh ngạch lần này chắc chắn là Vương Hoán rồi."
"Vương Hoán là ai vậy?"
"Ta sát, người này mà cô cũng không biết, gia đình cô ấy có mở bệnh viện, thời gian trước có diễn vai bác sĩ khoa ngoại của một bộ phim truyền hình, về kiến thức và chuyên nghiệp chắc chắn lợi hại hơn chúng ta nha."
"Rất trâu bò, dù sao một chút cơ sở tôi cũng chưa có, không thể trông cậy vào danh ngạch này."
Ngôn Trăn đối với chuyện này cũng không có cảm giác gì.
Nữ sinh ngồi ở bên người Ngôn Trăn hỏi: "Bọn cô làm minh tinh nếu như thành tích không tốt, có thể bị mất fan không?"
Ngôn Trăn suy nghĩ: "Chắc là có."
Nữ sinh vui sướиɠ khi người gặp họa: "Vậy thì trận thi đấu này với cô mà nói sẽ rất quan trọng."
Lão sư bắt đầu phát bài thi.
Hai trợ giáo giám thị một trước một sau, còn hắn đi qua đi lại, nhìn bọn học sinh làm bài.
Đi đến giữa phòng, lão sư nhìn thấy bài thi của một người, hai mắt hắn sáng ngời: Học sinh này đáp rất mau, vừa thấy chính là người tài, hắn nhìn tên học sinh, phía trên viết hai chữ Vương Hoán.
Lão sư ghi nhớ cái tên này.
Tiếp tục đi xuống, mấy học sinh chụm đầu ghé tai cho nhau xem bài, còn có người trộm sệt google, giáo thụ trực tiếp bỏ qua bài thi của mấy người này, tỏ vẻ không xem lại nữa.
Có lẽ trong những học sinh này, chỉ có một người là có thể chờ mong.
Lão sư có chút thất vọng.
Hắn đi đến hàng ghế cuối cùng, tùy ý nhìn bài thi của bọn học sinh, ở bên trong một khu trống, hắn thấy được một bài thi rất đầy đủ nội dung.
Chắc là viết bừa đây mà.
Những câu sau tương đối khó, có thể viết được mấy dòng đã coi như khá tốt rồi, nếu có thể trả lời được toàn diện, thì cho dù là mình cũng cảm thấy khó khăn.
Hắn ôm chút hy vọng còn sót lại đi qua nhìn thử bài thi kia.
Kết quả hắn kinh ngạc hai mắt trợn to.
Bên trên bài thi được phân tích đâu vào đấy, chữ viết rõ ràng, nội dung bài viết còn muốn xuất sắc hơn đáp án tiêu chuẩn.
Đáp án tiêu chuẩn chỉ là mô tả về phương diện ngoại khoa.
Đáp án của vị đồng học này chẳng những nói về phương diện ngoại khoa, viết ra phương thức chuẩn bệnh của trung y, -- còn dùng luôn phương pháp cổ truyền mê tín của nông thôn để chữa trị.
...... Đây mẹ nó là tà giáo phương nào.
Lão sư nhìn vào đề, phía trước khoa học lý luận, mặt sau phong kiến mê tín, cảm thấy rất muốn đánh người.
Tuy rằng là một hạt giống tốt, nhưng tam quan lại méo mó.
Lão sư thở dài.