Chương 4: Triệu Bảo Thương

Edit by Trâm

Lục Mính đem kịch bản đưa cho Ngôn Trăn.

Ngôn Trăn mở ra xem.

Lục Mính chỉ vào một cái tên của vai phụ nói: “Chính là người này, Hoả Lư.”

Ngôn Trăn như cũ do dự.

Lục Mính cầu xin: “ Xin hãy giúp tôi đi, trong thôn của các cô ít người như vậy, đạo diễn nói, nếu phòng bán vé bán được nhiều, hắn sẽ làm đường sắt ở trong núi.”

Thật là làm việc thiện để tích công đức.

Nhưng nếu ra diễn thì phòng bán vé thật sự sẽ bán được nhiều sao?

Ngôn Trăn nghĩ nghĩ, nói: “Vậy được rồi.”

Hai người mở kịch bản ra xem, Lục Mính đã biết hết nội dung kịch bản, mở ra giới thiệu tóm tắt cho Ngôn Trăn nghe.

——

Nội dung kịch bản chính là một nữ nhân bị người lừa bán vào trong núi, giãy giụa trong vô vọng, cuối cùng trở thành một câu chuyện tình giáo viên đẹp nhất trong thôn.

nữ nhân bị người lừa bán là nữ chính.

Nàng vốn là thiên kim nhà giàu, sau khi sống trong núi, dần dần dung nhập núi rừng, nhiều năm sau, mẹ ruột tìm tới cửa, nữ chính lại không muốn rời đi, ngược lại cùng người ngoài cùng nhau đem tiền của nhà mình, cứu trợ những hài tử khốn cùng trong núi, cảm động trời đất, cảm động thế giới.

Ngôn Trăn hỏi: “Sao tôi lại cảm thấy cốt truyện này có chút kỳ quái?”

Lục Mính nói: “Cô quản nhiều như vậy làm gì? Kịch bản có thể kiếm được tiền thì đó chính là kịch bản tốt.”

Tiếp đó Lục Mính cho Ngôn Trăn xem trọng điểm: Hỏa Lư là mẹ của nữ chính, là nữ cường nhân mặt lạnh, chỉ có thời điểm lạc mất con gái mới khóc đến bán sống bán chết, từ đó về sau cố ý ngụy trang một khuôn mặt lạnh nhìn vào liền toát lên vẻ bi thương.

Nhân vật này không cần quá nhiều biểu cảm.

Diễn mặt than rất thuận tiện, Ngôn Trăn tỏ vẻ mình có thể.

Nàng cùng Lục Mính nói: “Tôi sẽ diễn cái này.”

“Vậy là tốt rồi.” Lục Mính gật đầu.

Hai người đi tới trước studio.

Vương Đạo từ màn vải màu lam ló đầu ra, nhìn thấy Ngôn Trăn.

Hắn hỏi Lục Mính: “Đây là nữ phụ mà cô tìm tới? Giao cơm hộp?”

“Đúng vậy!” Lục Mính cười nói, “Tỷ muội tốt tôi mới làm quen.”

Vương Đạo không dám tin tưởng.

Một đôi mắt nhỏ của hắn đem Ngôn Trăn đánh giá một lượt từ dưới lên trên, không phát hiện có gì khác thường.

“Được, vậy thử một đoạn đi.” Vương Đạo nói.

Hắn lựa một chút, chọn một đoạn ngắn Hỏa Lư cùng chồng trước cãi nhau.

“Vậy thì cái này đi.” Vương Đạo nói, “Tôi là chồng trước, đối với tôi thoại một chút thử xem.”

Ngôn Trăn mắt nhìn, đem kịch bản đóng lại.

Vương Đạo hỏi: “Không cần xem kịch bản sao?”

Ngôn Trăn lắc đầu.

Ngay sau đó một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên: “Đủ rồi.”

Giọng này tựa hồ không đủ khí thế, Vương Đạo lắc đầu.

Tiếp theo Ngôn Trăn lại hô một tiếng, “Đủ rồi!!”

Vương Đạo bị hoảng sợ, vội vàng uống một ngụm trong chén trà cầm trên tay áp xuống kinh hoàng.

Trong kịch bản cũng chỉ có một tiếng đủ rồi.

Nhưng nếu kêu hai tiếng, hiệu quả hoàn toàn bất đồng, người trước dùng áp lực tới thể hiện sự thống khổ, người sau bùng nổ đại biểu sự phẫn nộ.

Thật khéo!

Người này thật khó lường.

Vương Đạo nhanh chóng uống nước, tiếp tục nhìn xem.

Một lát sau,con ngươi của Ngôn Trăn chậm rãi nâng lên, nhìn vào như một đôi mắt bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ, trong ánh mắt có sát khí, sát khí thực mau biến mất, trở thành lửa giận không thể phát tiết.

Lục Mính đứngở phía sau Vương Đạo, nhìn thấy ánh mắt này nhịn không được kêu lên: “Cô bình tĩnh một chút đi……”

Đây đúng là lời kịch của chồng trước.

Ngôn Trăn dùng một ánh mắt, là có thể đem cốt truyện thực hành.

Thử đến đây vậy đủ rồi.

Ngắn mà chất lượng.

Vương Đạo vừa lòng nói: “Không nghĩ tới ở trong núi mà còn có hạt giống tốt như vậy, hay vậy đi, buổi sáng thứ tư đến đây, nhớ nhìn kịch bản, thoại lời kịch một chút.”

Ngôn Trăn mau chóng đáp ứng: “Được.”

Vương Đạo nhanh chân chạy đến cạnh đoàn phim để ăn thịt.

Lục Mính đứng tại chỗ, véo mặt, cảm thấy mặt có chút đau: “Nói tốt sẽ không biết diễn kịch đâu?”

Ngôn Trăn nói: “Tôi chỉ là không diễn nhiều, hơn nữa vừa mới nãy không tính là diễn.”

Hẳn là xem như phát huy theo bản năng.

Khi còn ở trong cung, cô cũng thường xuyên diễn kịch, diễn tiểu nhân, diễn trung thần, diễn một bộ dáng mà hoàng đế muốn nhìn, diễn lâu ngày, những hình tượng này liền ăn vào trong xương cốt, hình thành một loại bản năng.

Vừa mới chỉ nói bốn chữ, thời điểm chân chính bắt đầu quay có thể làm được đến tình trạng gì, Ngôn Trăn cũng không quá yên tâm.

Lục Mính sau khi thoát khỏi tình trạng khϊếp sợ, mang theo Ngôn Trăn đi tham quan chỗ quay phim của bọn họ.

Chỗ quay không lớn, nhưng có rất nhiều đạo cụ.

Chân núi có khắc mấy tấm bia đá, Lục Mính nhìn không thấy bước đi qua.

Ngôn Trăn nói: “Cẩn thận một chút.”

Lục Mính quay đầu lại nhìn: “Yên tâm, chỉ là hai hòn đá nhỏ, không làm tôi vấp ngã được.”

Ngôn Trăn sửa đúng: “Tôi không phải lo lắng cho cô, tôi lo chính là hai khối đá này.”

Lục Mính bi thán: “Tôi còn không bằng hai cục đá kia sao.”

Ngôn Trăn hỏi: “ Vậy cô biết đây là đá gì không?”

“ Đây là cục đá gì? Hoá thạch hay thiên thạch?”

Ngôn Trăn lắc đầu: “Là phần mộ tổ tiên của người khác.”

Trong nháy mắt sống lưng Lục Mính chợt lạnh, ánh mắt nhìn ngọn núi này bắt đầu thay đổi.

“Ngọn núi này đều sẽ không phải là mộ phần của người đi.”

“Cũng không đến mức đó.” Ngôn Trăn lắc đầu, “Tóm lại chỉ cần cô tôn trọng người khác, ma quỷ cũng sẽ không tới hại cô.”

Lục Mính nghe xong, nghĩ tới cái gì đó, trong lòng tức khắc run sợ: Mấy ngày trước mình thiếu chút nữa đã ngã xuống vực chết, có phải là vì mình không tôn trọng phần mộ tổ tiên của người khác……

Thật là muốn mạng.

Lục Mính nhanh chóng vái lạy mấy tấm bia đá.

Lúc cuối đầu, còn nhịn không được nghĩ: Tấm bia đá này nhìn qua cũng thật hoang tàn đi.

Vòng qua mặt sau của núi, là chỗ quay của một đoàn phim khác.

Ngôn Trăn nhìn qua, đây là chỗ mà lần đầu tiên cô đưa cơm hộp.

Bên trong có người múa kiếm.

Kim loại va chạm, phát ra âm thanh loảng xoảng.

Ngôn Trăn ngạc nhiên hỏi: “Đó là chụp cái gì diễn??”

“Đó là một bộ phim lớn, tên《 tướng quân lệnh 》, là một câu chuyện thần kỳ giữa một tướng quân nữ giả nam trang cùng Hoàng Hậu đánh đến ngươi sống ta chết.”

Lục Mính chỉ poster trên cửa: “Triệu Bảo Thương cùng Từ Phượng Mai là hai nữ chính, thời điểm còn chưa phát sóng đã nổi tiếng, bộ phim này của chúng ta cùng với thôn diễn, là được cọ nhiệt độ của các nàng.”

“Triệu Bảo Thương? Từ Phượng Mai?” Ngôn Trăn cảm thấy có chút quen tai.

“Đó là một ảnh hậu lâu năm cùng một ảnh hậu mới vào.” Lục Mính nói, sau khi nói xong trầm tư một lát, đột nhiên phát giác ra một chuyện, “Giọng nói của cô cùng Từ Phượng Mai rất giống.”

“Phải không, tôi chưa từng nghe qua.” Ngôn Trăn nói.

“Bất quá chỉ giống trong nháy mắt, hiện tại nghe lại, thì không giống.” Lục Mính lắc đầu.

Hai người ở bên này tìm tòi nghiên cứu.

Studio khác đi ra ba bốn người, lớn tiếng nói cái gì đó. Một giọng nói tục tằng hỏi: “Triệu Bảo Thương đâu? Tiểu Triệu đâu?!”

Một giọng nói lịch sự văn nhã vang lên: “Từ Phượng Mai vừa mới tới, phỏng chừng đã đi ra ngoài tìm Từ Phượng Mai rồi.”

“Ta sát, cô ta không biết phần diễn tiếp theo chính là của cô ta sao?”

“Không có biện pháp nào khác, ai biểu nhân gia có nhiều tiền, —— còn là ảnh hậu, phải chịu đựng.”

Người oán giận trước đó tức thì không dám nói lời nào.

Lục Mính đối Ngôn Trăn nói: “Có nghe thấy không? Đó chính là hai ảnh hậu.”

Ngôn Trăn gật đầu.

“Triệu Bảo Thương là một phú nhị đại, trong nhà có rất nhiều tiền, nhưng lại là fan của Từ Phượng Mai, cho nên vung một đống tiền, chọn tài nguyên tốt nhất,đầu năm nay liền lên làm ảnh hậu.” Lục Mính cùng Ngôn Trăn bát quái.

Ngôn Trăn không có hứng thú.

“Hơn nữa tôi còn nghe nói Từ Phượng Mai là ân nhân cứu mạng của Triệu Bảo Thương.” Lục Mính trộm nói.

“Rất có ý tứ.” Ngôn Trăn cười nói, “Theo tôi quan sát, Từ Phượng Mai không giống như sẽ cứu người.”

“ Cái này cô cũng có thể nhìn ra?” Lục Mính ngạc nhiên, “Nhưng rất nhiều người đều biết chuyện này.”

Ngôn Trăn lòng hiếu kỳ: “ Được cứu như thế nào?”

Lục Mính nói: “ Một năm trước Triệu Bảo Thương mất tích, là Từ Phượng Mai mạo hiểm từ rừng sâu đem người cứu về. Từ đó về sau, Triệu Bảo Thương đối với Từ Phượng Mai nhất vãng tình thâm, hữu cầu tất ứng.”

Câu chuyện này có chút quen tai.

Ngôn Trăn vắt hết óc hồi lâu nhớ lại, chỉ có thể nhớ được đêm hôm qua mình cứu được một người, cùng với một khuôn mặt cực giống trưởng công chúa kia.

Cô nở nụ cười.

Lục Mính nhìn thấy Ngôn Trăn tươi cười, nhất thời cảm thấy lóa mắt.

Chỉ là một nha đầu ngốc đen tuyền, như thế nào cười rộ lên mơ hồ còn có một loại phá lệ mị lực.

Lục Mính tò mò hỏi: “ Lại suy nghĩ cái gì?Còn cười vui vẻ như vậy.”

Ngôn Trăn đứng đắn nói hươu nói vượn: “Nghĩ đến một lão đồng học.”

Lục Mính sau khi nghe xong lại hứng thú: “Nơi này của các cô còn có trường học? Tôi tới đây nhiều ngày như vậy, một cái cũng chưa từng nhìn thấy.”

“Có, chính là tương đối nhỏ.” Ngôn Trăn chỉ sơn cốc cách đó không xa, “Hơn nữa có chút xa, bên kia có một cái, tiểu học ba ban, sơ trung hai ban.”

Lục Mính hỏi: “Còn cao trung đâu?”

“Cao trung ở mương bên kia dòng sông.” Ngôn Trăn nhìn một lượt vòng quanh bốn phía, không tìm được kiến trúc, lại tùy tiện chỉ một cái cho Lục Mính xem.

Lục Mính hỏi: “Cô như thế nào không đi học?”

“Lão sư dạy cao trung ở khoảng thời gian trước bị bệnh sốt rét, trở về thành phố.”Ngôn Trăn nói,“ Vì vậy chúng tôi không có lão sư.”

Lục Mính cảm thán nói: “Này thật thê thảm a.”

Ngôn Trăn nói: “Đúng vậy, bất quá chỉ cần chờ tôi kiếm được tiền, nơi này sẽ tốt lên.”

Lục Mính vỗ vai Ngôn Trăn: “Đúng là một thiếu nữ có chí khí.”

Cô đem kịch bản bỏ vào túi Ngôn Trăn.

Dặn dò nói: “Nhớ xem nhiều, Vương Đạo tuy rằng nhìn hiền từ, trên thực tế chính là hung thần.”

Ngôn Trăn gật đầu.

“Hơn nữa mấy diễn viên khác cũng đều là ngưu đầu, cô mà diễn không tốt, khẳng định sẽ bị mắng.”

Ngôn Trăn lại gật đầu.

Lục Mính đẩy đẩy Ngôn Trăn: “Tôi chỉ giáo xong rồi, cô đi đi.”

Ngôn Trăn sờ kịch bản: “Tốt, tôi đi đây.”

Ánh nắng chói chang, chiếu vào cơ thể có chút nóng.

Phía sau lưng bị mồ hôi làm ướt sũng một mảng lớn, mồ hôi dầm dề làm người ta thật sự thấy không thoải mái.

Ngôn Trăn hướng về phía nhà mình đi được vài bước, không nghĩ tới lại gặp được Triệu Bảo Thương.

Tác giả có lời muốn nói: Triệu Bảo Thương: Ai! Ai lại ở sau lưng ta!

Ngôn Trăn ( khẩn trương): Trưởng công chúa đừng sợ! Ta không phải người xấu!