Edit by Trâm
Hàn Tiểu Manh hỏi: “Cô có Alipay* hay không?”
(*)Alipay là một nền tảng thanh toán trực tuyến của bên thứ ba, được thành lập tại Hàng Châu, Trung Quốc.
Ngôn Trăn sửng sốt: “Alipay là cái gì?”
Hàn Tiểu Manh: “……”
Lục Mính: “……”
Ngôn Trăn không cho nợ lại, hai người đành phải chạy đến trung tâm ATM ở thôn, lấy năm năm ngàn tiền mặt đưa cho Ngôn Trăn.
Mấy ngày sau, Hàn Tiểu Manh phát hiện mình quả nhiên thuận lợi trở lại.
Cơm thì ngon, quần áo thì mới, ảnh chụp màu sắc rực rỡ, cảm động muốn rơi nước mắt.
Tìm Ngôn Trăn nói lời cảm ơn: “Trước đó nhìn cô tuổi còn nhỏ, đã hiểu lầm cô là kẻ lừa đảo, thật sự rất xin lỗi.”
Ngôn Trăn nói: “Không có gì, tôi tuổi nhỏ, đích xác không giống người đoán mệnh đứng đắn.”
Hàn Tiểu Manh lấy ra một cọc tiền đưa cho Ngôn Trăn: “Đây là thêm tạ lễ.”
Ngôn Trăn không chịu lấy.
Hàn Tiểu Manh khăng khăng bắt Ngôn Trăn nhận lấy.
Ngôn Trăn nói: “Tôi đã thu của cô năm ngàn, chúng ta đã tính là thanh toán, nếu lại thu tiền của cô, tôi sẽ không được yên ổn.”
Hàn Tiểu Manh suy nghĩ một chút: “Tôi đây dùng tiền đó mua một quẻ của đại sư.”
Ngôn Trăn cười hì hì nói: “Đây nhưng thật ra có thể.”
Cô đem tiền bỏ vào túi, hỏi: “Cô muốn xem cái gì?”
Hàn Tiểu Manh nói: “Sự nghiệp.”
Ngôn Trăn vẽ lên mặt đất một hình Thái Cực bát quái, phía trên thêm vài nét bút, sau đó hỏi: “Bát tự của cô là gì?”
Hàn Tiểu Manh nói ra sinh nhật của bản thân.
Ngôn Trăn nói: “Cô lúc năm tuổi thì nhập học, khi được mười tuổi gia đình gặp biến cố, mười lăm tuổi được người bao nuôi, mười bảy tuổi lang bạt giang hồ, xem như nhận thức sớm, tạo hóa cũng vì vậy mà tới sớm.”
Khi cô nói lời này giống như lầm bầm lầu bầu, hơn nữa trước đó cũng nói qua một lần, nhưng vẫn làm Hàn Tiểu Manh khϊếp sợ không thôi.
Có rất nhiều chuyện bản thân mình đều đã quên, sau khi Ngôn Trăn nhắc nhở, lại nghĩ đến những chuyện đáng sợ phát sinh năm đó.
Hàn Tiểu Manh trầm ổn, truy hỏi: “ Tạo hóa của tôi là khi nào?”
Ngôn Trăn bấm ngón tay một chút, cười nói: “Chính là năm nay.”
Hàn Tiểu Manh nhẹ nhàng thở ra.
Ngôn Trăn lại nhắc nhở: “Tôi lúc trước đã tính ra diễn biến của mệnh số này, vốn là chưa dậy nổi bùn lầy, hiện giờ lại có Tử Vi Tinh hiện lên, như là đập tan trắc trở, có thể nói, cô phát huy tốt diễn xuất là được.”
Nói cách khác, bộ phim này rất có khả năng sẽ hot.
Hàn Tiểu Manh nghe hiểu, vội nói lời cảm ơn: “Cảm ơn đại sư, tôi nếu đỏ, đời này sẽ không quên ân huệ của cô!”
Ngôn Trăn xua tay nói: “Mỗi người đều có một cái duyên, không cần phải vậy.”
Vì thế trong quá trình đóng phim kế tiếp, Hàn Tiểu Manh phát huy ra 200% thực lực.
Vương Đạo sau khi nhìn thì kinh hô đây là kỳ tích: “Thật lợi hại, nữ chính diễn sinh động như vậy, tôi cảm thấy bộ này sẽ giành được giải ảnh hậu về cho cô.”
Hàn Tiểu Manh dĩ vãng sửa lại bộ dáng kêu ngạo.
Đắc ý thu liễm nói: “Còn tốt đi, cũng liền bình thường phát huy.”
Hai ngày sau, đến phiên Ngôn Trăn cùng Hàn Tiểu Manh phối hợp diễn.
Diễn cảnh mẹ con tương ngộ.
Một màn này nhìn như đơn giản, trên thực tế có rất nhiều huyền cơ. Đầu tiên nữ chính nhìn thấy người mẹ nhiều năm không gặp,cảm tình hỏng mất, đại bùng nổ. Sau đó nữ chính lại đi lừa tiền tài của mẹ mình, cứu tế chăn mền cho thôn, ánh mắt diễn yêu cầu phải cao.
Suất diễn của nữ chính càng trở nên cường thế thì người diễn vai mẫu thân cũng không được yếu quá, nếu không bộ phim sẽ thất bại.
Vương Đạo cùng hai người giảng giải hồi lâu thì bắt đầu quay.
Lúc quay, hai người đối diện nhau.
Ánh mắt Ngôn Trăn sâu không thấy đáy, như có muôn vàn điều chất chứa.
Giọng cô nghẹn ngào lại suy yếu hô lên: “Rốt cuộc……”
Hàn Tiểu Manh lập tức nhập diễn, đồng thời cảm giác được nguy cơ, sức lực diễn bùng nổ đến trăm phần trăm.
Cô hô lên tiếng “Mẹ”, biểu cảm trên mặt cũng biến hóa theo.
Khi giọng nói rơi xuống,khuôn mặt cô mang theo do dự cùng trúc trắc, tiếng thứ hai lệ quang trong mắt lập loè, nước mắt lã chã rơi xuống, trong đầu cơ hồ đang cùng nội tâm của chính mình đấu tranh điều gì đó. Khi gọi đến tiếng thứ ba,cảm xúc trên mặt đã bình tĩnh, tựa như sân trượt tuyết sau khi trải qua một cơn bão tuyết, sạch sẽ mà bằng phẳng, hoàn mỹ làm người nhìn không ra điểm xấu.
Vương Đạo nhìn máy quay nói: “Aiz, như vậy là không được.”
Vốn tưởng rằng ánh mắt đầu tiên của Ngôn Trăn đã không tồi, nhưng đem so với ba tiếng gọi mẹ như ẩn như hiện của Hàn Tiểu Manh, lại có chút chênh lệch.
Phó đạo diễn ở một bên cũng lắc đầu nói: “Hàn Tiểu Manh là muốn đánh áp người mới a.”
Nhưng lại ngoài ý muốn của hai người, phía sau màn ảnh giống như bị ngược lại.
Lúc máy quay quay đến ánh mắt của Ngôn Trăn, Vương Đạo trừng lớn mắt.
Hắn đã nhìn thấy gì?!
Là một ánh mắt cực kỳ xuất sắc.
Xung quanh thực yên tĩnh, hết thảy bao quanh ở cặp mắt kia. Cặp mắt đen nhánh kia có khả năng bao dung cả biển sao trời mênh mông, dùng áp lực thống khổ, đem khả năng diễn trước đó của Hàn Tiểu Manh hoàn toàn bùng nổ.
“Tuyệt vời!” Vương Đạo nhịn không được kêu lên.
Máy quay vẫn còn tiếp tục.
Ngôn Trăn diễn rất mẫu thân, tuy rằng kích động hơn thống khổ, lại vẫn phải duy trì hình tượng nên có của một nữ cường nhân, hành vi của cô ấy tuy rằng không hề có hình tượng, nhưng trên khí thế, cô ấy vẫn là một vương giả.
Sau khi cô ấy nhìn thấy nữ nhi của mình, thái dương kích động đến nổi gân xanh, nhưng vẫn không dám làm càn, sợ hãi đây chỉ là một giấc mộng, cô ấy nén xuống cảm tình sắp bùng nổ của mình, nén xuống những đau khổ trong quá khứ.
Vương Đạo nhìn màn ảnh trong nháy mắt, nghĩ tới một bộ phim điện ảnh thực kinh điển trước kia, Ngôn Trăn này, tựa như tù nhân của lão hoàng đế trong bộ phim đó.
Chỉ có người mang thù hận quốc gia, mới có thể diễn ra loại cảm tình này.
Này mẹ nó đã không còn là một bộ nói về tâm lý gia đình, bộ phim này thăng hoa!!
Sau khi quay xong, Vương Đạo hưng phấn gọi Ngôn Trăn cùng Hàn Tiểu Manh đến xem đoạn quay vừa rồi.
Hàn Tiểu Manh đầu tiên là miệng thở hổn hển.
Nhớ đến phần diễn của mình, cảm thấy hẳn sẽ không quá kém, lại thấy bản thân có chút lỗi với Ngôn Trăn.
Rõ ràng nghĩ muốn cùng Ngôn đại sư chung sống hòa thuận, không biết vì sao sức diễn đột nhiên bạo phát.
Nàng tự đắc lại bất an đi tới xem, sau khi xem xong lại trầm mặc.
Vốn tưởng rằng bản thân diễn không tồi.
Nhưng đối lập với kỹ thuật diễn của Ngôn Trăn, đập vào trước mắt là dám đem cô hoàn toàn đánh bại.
Hàn Tiểu Manh âm thầm cảm thán: Quả nhiên là đại sư, không chỉ có tinh thông huyền học mà ngay cả kỹ thuật diễn cũng là tốt nhất.
—— sẽ không phải là lão yêu quái ngàn năm thành tinh đi?
Một đám người xông lên chỗ Ngôn Trăn cùng Hàn Tiểu Manh, sôi nổi dò hỏi, hai người này là làm thế nào hiểu rõ nhân vật?tại sao lại có thể diễn tốt như vậy?
Từ Phượng Mai vừa vặn đi đến, nhìn đến bên này rầm rộ.
Tháo kính râm xuống cùng Vương Đạo nói chuyện phiếm: “Các người sao lại náo nhiệt như thế?”
Vương Đạo hoảng sợ, sau khi nhìn thấy người đến là Từ Phượng Mai, cười cùng cô ta chào hỏi.
“Cũng không có làm sao, nữ chính diễn quả thực thoát thai hoán cốt*.”
(*)thoát thai hoán cốt là câu mang nghĩa tích cực với hàm ý cởi bỏ, thoát khỏi cái cũ, trở thành cái tốt đẹp hơn.
“Nga?” Từ Phượng Mai ánh mắt lập loè.
Vương Đạo cùng người quay phim tính toán xem lại một lần nữa.
Từ Phượng Mai hỏi: “Không ngại tôi cùng xem đi?”
Vương Đạo đương nhiên không ngại.
Trong màn hình, là một đôi mắt đen kịt.
Máy ảnh phát ra, âm thanh khuếch đại truyền ra một câu “Rốt cuộc”.
Nội tâm Từ Phượng Mai đột nhiên chấn động.
Cô ta lập tức ý thức được gì đó, lùi lại vài bước, không muốn xem nữa, vội vàng rời đi.
- -
Bốn ngày sau, Ngôn Trăn diễn xong bộ phim đầu tiên của mình, lãnh năm ngàn tiền lương, ít đến đáng thương.
《 tướng quân lệnh 》ở cách vách cũng đồng thời đóng máy.
Ngôn Trăn hưng phấn đi tìm Triệu Bảo Thương.
Triệu Bảo Thương ngồi ở bậc thang, sau khi nhìn thấy Ngôn Trăn, xụ mặt xuống hỏi: “Cô tới đây làm gì?”
Ngôn Trăn cười nói: “Nhớ cô.”
“Thật là không biết xấu hổ.” Triệu Bảo Thương nói, “Ai kêu cô tới tìm tôi?”
Ngôn Trăn hỏi: “Không phải cô nói sao?”
Triệu Bảo Thương phát giận: “Tôi nói khi nào?”
“Là ngày đó đối diễn ——”
Triệu Bảo Thương cảm thấy đêm đó thật mất mặt, sống chết không chịu thừa nhận.
Thấy Ngôn Trăn muốn nhắc tới chuyện đêm đó, nàng vội vàng nói: “Rõ ràng là cô nói muốn tới tìm tôi.”
Ngôn Trăn: “……”
Tôi có sao?
Triệu Bảo Thương lại nói: “Liền tính cô tới đế đô tôi cũng không rảnh gặp cô, tôi rất bận.” (Editor: Muốn đổi họ Triệu thành họ Lươn:))
Ngôn Trăn nói: “Không quan hệ, chờ cô không bận tôi lại đến tìm cô.”
Tiểu fan này thật biết nghe lời.
Triệu Bảo Thương khóe miệng hơi giương lên, thực mau áp xuống: “Cô thật đúng là tùy hứng, không muốn rời khỏi tôi tới vậy sao?”
Ngôn Trăn chần chờ một lát, gật đầu.
Nói đến sắp tới, cô sẽ có thể rời đi, nhưng thời gian này, đích xác không thể rời đi.
Lúc cô bói quẻ biết được tử kiếp của trưởng công chúa là hai năm sau, không phải hiện tại, như vậy cô có thể yên tâm để trưởng công chúa một mình về đế đô.
Lại lâu một chút thì không được, cô cần thiết phải ở bên người trưởng công chúa, đảm bảo trưởng công chúa được an toàn.
“Thời điểm tôi không ở bên người, cô phải chú ý an toàn.” Ngôn Trăn nghĩ đến Triệu Bảo Thương nhiều lần bị thương, dặn dò nói, “Chờ tôi thi đại học xong sẽ tới tìm cô.”
Ngữ điệu mềm nhẹ trầm thấp.
Triệu Bảo Thương bên tai tức khắc đỏ bừng,đứng lên: “Cô, cô là đang nói cái gì?”
Những lời này nàng chỉ ở trong phim tình yêu cuồn cuộn sấm sét nhìn thấy qua.
Vì sao Ngôn Trăn lại muốn cùng nàng nói những lời này.
Rõ ràng các nàng mới nhận thức không bao lâu a.
Bản thân mình lúc trước đã làm chuyện gì để người này bị ảo giác sao?
Triệu Bảo Thương tức khắc cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề.
Nàng đang muốn sờ tay Ngôn Trăn, làm Ngôn Trăn từ bỏ, đột nhiên nhìn thấy trên cổ tay mình còn có một chuỗi tay màu đỏ.
Triệu Bảo Thương ánh mắt dần ảm đạm, nàng quay đầu đi: “Cô muốn tới chừng nào thì tới.”
Ngôn Trăn vỗ ngực đảm bảo: “Sẽ không làm cô chờ lâu.”
Hai người từ biệt.
Triệu Bảo Thương lên xe rời đi.
Điều hòa trong xe mở rất thấp, nàng sờ mu bàn tay mình có chút phát lạnh.
Chợt nghĩ đến đêm đó, Ngôn Trăn ấm áp sờ tay mình.
Triệu Bảo Thương tức giận đạp một chân ghế dựa, thầm mắng: Xém chút nữa quên mất người này còn ăn đậu hủ của mình, chờ cô tới đế đô, xem tôi như thế nào lấy lại công đạo.
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Bảo Thương: Ngươi ăn qua đậu hủ của ta.
Ngôn Trăn: Ngươi cũng ăn qua đậu hủ của ta, huề nhau.
Triệu Bảo Thương: Ta từng có sao?? Đã quên rồi, ta phải thực tiễn hồi ức một chút.