Chương 7

Ngày hôm sau, Thời Du tỉnh dậy từ giấc ngủ mơ màng. Mơ hồ thấy Thương Vãn Thạc ngồi bên cửa sổ nhìn ra phong cảnh bên hồ.

Nghe thấy động tĩnh, anh quay đầu lại, đáy mắt mang theo quầng thâm rõ rệt, cả người như mất đi sức sống.

Thời Du hoảng hốt nói: "Thương giáo sư, thầy không ngủ cả đêm ạ?"

Thương Vãn Thạc đánh giá cậu, đáy mắt chứa đầy oán hận: "Ngủ không được."

Hai người rời giường rửa mặt, Thương Vãn Thạc liền cùng cậu ta đi đến nhà ăn Thủy Điểu thế giới gọi hai bát mì thịt bò, tài chính còn lại 22 tệ.

Thời Du hơi há hốc mồm: "Chúng ta không tiết kiệm tiền sao?"

Thương Vãn Thạc đã nhanh chóng thanh toán, "Yên tâm, vòng tiếp theo sẽ không để cậu bị đói đâu. Tôi đã biết cách kiếm tiền rồi, hiện tại quan trọng nhất là tự hỏi làm sao chụp chim non."

Thời Du nghĩ đến kỹ thuật chụp ảnh kém cỏi của Thương Vãn Thạc: "Quan trọng nhất là phải học cách điều chỉnh tiêu cự trước đã."

Sao lại có người tự chụp mà chụp mờ mịt thế được.

"Hôm qua tôi chỉ sai lầm thôi." Người đàn ông ngượng ngùng nói: "Bình thường kỹ thuật chụp ảnh của tôi vẫn khá tốt mà."

Thời Du vẻ mặt không tin.

"Được rồi, vậy thế này." Thương Vãn Thạc nói: "Kiếm tiền nghe tôi, chụp chim nghe cậu, chúng ta cố gắng tuần này không bị đếm ngược!"

Hai người ăn uống no đủ, cùng đi ra nhà ăn. Từ xa đã nhìn thấy nhóm của Từ Uy và nhóm của Diệp Kiểu Nguyệt vừa mua sắm xong ở siêu thị trở về.

Diệp Kiểu Nguyệt chào hỏi họ, chỉ vào nhà ăn hỏi: "Các anh còn đi ăn căn tin à? Không sợ hết tiền sao?"

Thương Vãn Thạc cười cười, bất đắc dĩ nhún vai: "Đoàn làm chương trình chỉ cho chúng tôi 50 đồng, tiết kiệm cũng vô ích, nên chuẩn bị đi làʍ t̠ìиɦ nguyện viên ở vườn bách thú, ít ra còn được ăn ba bữa."

Lúc này Diệp Kiểu Nguyệt và Từ Uy mới nhận ra hướng suy nghĩ của mình là sai lầm.

Đoàn làm chương trình nói mỗi người có một khoản tài chính khởi đầu, đến cuối tuần ai còn nhiều nhất sẽ nhận được giải thưởng bí mật lớn. Vì thế mọi người đều nghĩ cách tiết kiệm, chứ không nghĩ đến việc đi kiếm tiền.

Từ Uy thử hỏi anh: "Làʍ t̠ìиɦ nguyện viên ở vườn bách thú là làm gì vậy?"

"Không biết nữa." Thương Vãn Thạc thẳng thắn đáp: "Có lẽ là duy trì trật tự hiện trường, ngăn cản hành vi xấu của du khách. Làm dưới nắng thì mệt đấy, nhưng ít ra được ăn ba bữa mỗi ngày."

Nghe đến chuyện được ăn ba bữa, Diệp Kiểu Nguyệt và Từ Uy có vẻ động lòng.

Thương Vãn Thạc tiếp tục nói: "À, nhưng chỉ còn một vị trí trống thôi. Tôi hỏi sáng nay rồi, nên giờ phải chạy nhanh qua đó."

Hai người kia không còn tâm trí nói chuyện phiếm với Thương Vãn Thạc nữa.

Diệp Kiểu Nguyệt vội vàng chào tạm biệt: "Được rồi, Thương lão sư, chúc anh thành công! Tôi đi trước nhé."

Nói xong, cô ấy và nhϊếp ảnh gia của mình nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Từ Uy cũng không nói gì, vội vã theo sau.

Thương Vãn Thạc chậm rãi cười, nói với Thời Du: "Đi thôi, chúng ta quay lại công viên bồ nông."

Thời Du chỉ về phía bóng dáng hai người đang rời đi: "Chúng ta không đi tranh vị trí tình nguyện viên sao?"

"Làʍ t̠ìиɦ nguyện viên có gì hay." Thương Vãn Thạc thản nhiên nói: "Nhiệm vụ chính của chúng ta là chụp chim."

Làʍ t̠ìиɦ nguyện viên cả ngày cũng chỉ kiếm được hai, ba chục, tuy được ăn ba bữa, nhưng sẽ không có thời gian chụp chim.

Anh nói với Thời Du: "Sáng nay tôi quan sát qua cửa sổ, thấy có người đang bắt cá ở hồ trong công viên bồ nông."

Thời Du gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết: "Vườn bách thú hàng năm đều thả cá con xuống hồ, nhưng vì số lượng bồ nông trong vườn không nhiều, nên cá dễ sinh sôi quá mức. Thường thì lúc này có thể xuống nước vớt cá, rồi bán cho nhà ăn để kiếm tiền."

Nói xong, anh ấy chợt phản ứng lại, thậm chí có vẻ nóng lòng muốn thử: "Vậy chúng ta đi bắt cá nhé?"

"Đi!"

Thương Vãn Thạc nhanh chóng mượn miễn phí hai cây xiên bắt cá từ Tiểu Lý. Trên đường mặc áo phao, anh nhìn về phía đàn bồ nông trắng tinh ở xa, đột nhiên hỏi: "Ủa, sao hôm nay không thấy Ngư Ngư nhỉ?"

Thời Du bỗng cứng người.

Tiểu Lý liếc nhìn Thời Du với vẻ mặt hơi kỳ lạ, vội vàng nói: "Ngôi sao bồ nông cũng cần nghỉ ngơi chứ."

Thương Vãn Thạc hơi thất vọng "À" một tiếng, rồi giải thích với Thời Du: "Ngư Ngư là một con bồ nông rất đẹp ở đây, có thời gian cậu nên chụp vài tấm."

"Thật sự rất đẹp ư?" Mặt Thời Du hơi ửng đỏ, "Cảm ơn Thương lão sư."

Thương Vãn Thạc: ?

Cảm ơn anh làm gì, kỳ cục thật.

Thương Vãn Thạc cởϊ áσ chống nắng, đội nón rộng vành cho mình và Thời Du. Anh liếc nhìn thấy PD đang cầm máy quay, hỏi: "Máy này đắt lắm phải không?"

PD gật đầu.

"Vậy đừng theo xuống nước." Thương Vãn Thạc nói: "Giờ hai đứa tôi chỉ có 22 đồng, bán thân cũng không đền nổi cái máy đâu."

Thương Vãn Thạc kiên quyết không cho người của đoàn làm chương trình theo xuống nước, họ đành phải đưa cho anh máy quay cầm tay.

Thời Du đã bước xuống nước, xắn ống quần lên đến đầu gối, để lộ đôi chân thon dài trắng trẻo. Thương Vãn Thạc cũng cầm xiên bắt cá xuống nước.

Đàn bồ nông bên kia dường như chú ý thấy động tĩnh, chậm rãi tụ tập lại.

Thương Vãn Thạc cười nói: "Đàn bồ nông này sao không sợ người thế nhỉ?"

Chỉ thấy một con bồ nông chậm rãi tiến gần hai người. Vẫn chưa hết ám ảnh về vụ Ngư Ngư kẹp, Thương Vãn Thạc không khỏi lùi lại vài bước.

Con bồ nông này dừng lại trước một tảng đá lớn.

Nó nghiêng đầu, gối lên tảng đá, há miệng rộng, thả nửa mỏ vào nước.

Thương Vãn Thạc: "? Nó đang làm gì vậy."

Thời Du cau mày, ngồi xổm xuống khẽ giọng răn dạy: "Trần Khương, tôi sẽ không cho anh ăn cá đâu."

Con bồ nông ngẩng lên, trừng mắt nhìn anh đầy oán trách.

Thời Du mím môi, vẫn đang thương lượng với nó: "Muốn ăn cá thì tự đi bắt, không được ăn bám."

Thương Vãn Thạc chậm hiểu mới nhận ra Thời Du đang đối thoại với con bồ nông.

Nhưng con bồ nông tên "Trần Khương" này thực sự hiểu tiếng người, giả vờ há miệng rộng định cắn Thời Du, bị Thời Du cảnh cáo nhìn một cái rồi chạy đi chỗ khác.

Một lúc sau, Thương Vãn Thạc mới lên tiếng: "Con bồ nông này tên Trần Khương à?"

"Ừ." Thời Du nói: "Nó được mấy người tốt bụng cứu về, họ đặt tên người cho nó, bảo kiếp sau có thể thoát khỏi kiếp súc sinh, đầu thai làm người."

Thương Vãn Thạc buồn bã nói: "Làm người có gì hay, mấy người này thật ác độc..."

Thời Du: ......

Anh còn chưa kịp hỏi Thời Du làm sao quen biết con bồ nông này, thì thấy dưới tảng đá Trần Khương vừa nằm có một tấm lưới đánh cá.

Đám bồ nông kia không phải tụ tập lại vì họ, mà là vì cá trong lưới.

Thương Vãn Thạc: "Đây là cái gì? Thủy Điểu thế giới đặt ở đây để bắt cá à?"

Thời Du nhìn kỹ, sắc mặt bỗng trở nên rất khó coi.

"Không phải, đây là dụng cụ dụ chim không biết ai đặt."

Thời Du bổ sung: "Giới nhϊếp ảnh chim chúng tôi ghét nhất hành vi dụ chim kiểu này. Nó giống như việc rèn luyện khả năng tự lập cho trẻ em vậy, nếu cứ dung túng, chim sẽ không chịu nổi gió táp mưa sa."

"Bồ nông trong công viên được nhân viên chăm sóc cho ăn." Thời Du ngẩng đầu, nhìn các loài chim đang bay trên trời, "Nhưng môi trường ở đây tốt, nên còn có những loài chim di cư tự nhiên khác đến đậu."

Nghe vậy, Thương Vãn Thạc không nhịn được, thấp giọng chửi thề: "Ai mà vô đạo đức vậy, dám làm chuyện này ngay dưới mũi vườn bách thú!"

Anh ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra dụng cụ dụ chim này.

Hiện giờ vẫn chưa đến giờ du khách vào viên, những nhϊếp ảnh gia chim ở ngoài kia không vào được công viên bồ nông. Mà đất dưới tảng đá còn mới, nhìn thế nào cũng như vừa mới đặt không lâu.