Chương 4

Hai người kém nhau mười tuổi, Thương Vãn Thạc nghĩa vô phản cố gánh vác trách nhiệm chăm sóc fan, "Đừng đứng ngốc đó, mau ngồi xuống đi."

Thời Du ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh.

Nam sinh 18 tuổi vừa mới thành niên, làm sao cũng không chịu ngồi yên, chỉ trong chốc lát đôi mắt đã bắt đầu nhìn ngó lung tung.

Thương Vãn Thạc vừa chơi điện thoại, vừa liếc mắt nhìn Thời Du.

Chỉ thấy Thời Du nhìn xung quanh như thể không ai chú ý đến mình, rồi duỗi tay lấy bánh mì do nhà tài trợ cung cấp trên bàn.

Cậu nhét một miếng to vào miệng nhai nhai, ăn ngon đến híp cả mắt lại.

Không lâu sau, Thời Du lại khẽ khàng lấy thêm một cái, nhét vào miệng, hai má phồng lên, vừa nhai vừa động đậy, trông giống hệt một chú chuột hamster đang trữ thức ăn.

Bánh mì này... Có ngon đến thế sao?

Thương Vãn Thạc đã từng ăn thử, ngọt ngấy đến phát ngán.

Nhưng giờ nhìn thiếu niên ăn ngon lành như vậy, chính anh cũng thấy thèm.

Đang ăn, Thời Du chậm rãi quay đầu, ánh mắt chạm phải Thương Vãn Thạc.

Động tác nhai nuốt ngừng lại trong tích tắc, cậu thiếu niên lấy một cái bánh mì đưa cho anh, rụt rè hỏi: "Thương lão sư, thầy ăn không ạ?"

Thương Vãn Thạc nhận lấy bánh mì, cắn một miếng nhỏ rồi chậm rãi đặt xuống.

Quả nhiên vẫn ngọt ngấy như cũ, chắc là do ảo giác.

Đợi hai tiếng đồng hồ, mới thấy ba vị minh tinh còn lại đổ mồ hôi đi trở về.

Đạo diễn mời các nhϊếp ảnh gia Quan Điểu còn lại ra, những bức ảnh đã chụp xong cũng được bày ra trước mặt vài nhϊếp ảnh gia.

"Được rồi, các vị lão sư và những chú chim đã chụp xong ảnh lần đầu tiếp xúc, mời các vị nhϊếp ảnh gia và nhân viên công tác hiện trường bắt đầu bỏ phiếu."

Các nhϊếp ảnh gia bắt đầu chấm điểm bỏ phiếu, Thương Vãn Thạc không chớp mắt nhìn chằm chằm Thời Du. Cậu thiếu niên còn trẻ, trên mặt không giấu được biểu cảm gì.

Ban đầu là vẻ nghiêm túc đứng đắn, khi nhìn thấy một bức ảnh nào đó, trong mắt không kìm được vẻ vui sướиɠ.

Bàn tay trắng nõn lật sang bức ảnh tiếp theo, Thời Du bỗng như nổi giận.

Nhân viên có mặt cũng không đợi lâu, kết quả bỏ phiếu nhanh chóng được thống kê.

Đạo diễn còn giữ một chút bí mật, không công bố kết quả trực tiếp.

Ông ta bảo người đem ảnh triển lãm ra, để các nhϊếp ảnh gia nhận xét trước.

Vừa ngước mắt lên, Thương Vãn Thạc đã nhìn thấy bức ảnh Thẩm Tri chụp.

Diệp Kiểu Nguyệt kêu lên: "Đạo diễn đừng bắt các lão sư nhận xét nữa, tuyên bố Thẩm Tri ca thắng luôn đi!"

Bức ảnh này quả thực là... vô cùng bắt mắt.

Phía sau Thẩm Tri đang mỉm cười rạng rỡ là rất nhiều con bồ nông, tất cả đều đồng loạt há to miệng.

Những cái miệng rộng đó khiến Thương Vãn Thạc cảm thấy sởn gai ốc!

Đạo diễn cười ha hả: "Vẫn phải nhận xét chứ."

Dưới sự hỗ trợ của bức ảnh độc đáo này của Thẩm Tri, chỉ có ảnh của Từ Uy có thể sánh được.

Từ Uy và Diệp Kiểu Nguyệt một nhóm chụp vẹt, Từ Uy quả không hổ danh là người yêu thích Quan Điểu nghiệp dư, chỉ nhìn ảnh thôi đã cảm nhận được vẻ đẹp ý vị.

Người đàn ông tóc ngắn gọn gàng, hơi nghiêng mặt, tình cờ đối diện với một con vẹt đang giương cánh muốn bay. Đường nét gương mặt anh ta cương nghị, kết hợp với màu sắc rực rỡ của con vẹt, tạo nên ấn tượng mạnh mẽ.

Diệp Kiểu Nguyệt tuy không có kỹ thuật nhϊếp ảnh như Từ Uy, nhưng thắng ở chỗ người đẹp chim cũng đẹp.

Thương Vãn Thạc thì có phần không ổn.

Lúc mới chụp không cảm thấy gì... Sao bây giờ nhìn lại thấy mình ngớ ngẩn thế!

Dưới màn ảnh hơi mờ, con bồ nông ngốc nghếch và chính anh trông cũng ngơ ngác chẳng kém.

Các nhϊếp ảnh gia lần lượt bắt đầu nhận xét.

"Tôi thấy bức ảnh này của Thẩm Tri lão sư về mặt kỹ thuật có thể kém hơn Từ Uy lão sư một chút, nhưng tính câu chuyện mạnh mẽ, lại có tính thú vị, hoàn toàn xứng đáng đạt giải nhất."

Một nữ nhϊếp ảnh gia khác phụ họa: "Chương trình này chủ yếu thể hiện sự hài hòa giữa con người và thiên nhiên, ảnh của Thẩm Tri lão sư thể hiện rất tốt điều đó, nên bức ảnh này cũng có phiếu của tôi."

"Tôi thấy điều đáng quý nhất chính là có thể chụp được bức ảnh này, làm cho tất cả bồ nông cùng há miệng thật sự là tình huống quá hiếm có!"

Về cơ bản, mọi người đều không ngớt lời khen ngợi ảnh của Thẩm Tri.

Thẩm Tri khiêm tốn nói: "Cũng là do tôi may mắn, gặp được cảnh tượng như vậy."

Đúng thế.

Thương Vãn Thạc hiếm khi gật đầu tán đồng, có thể làm cho bồ nông đồng loạt há miệng quả thật rất hiếm thấy.

Nhưng...

Anh nghiêm túc đánh giá bức ảnh của Thẩm Tri, đoàn làm chương trình cho thời gian chụp không dài, liệu có thể may mắn đến mức chụp được cảnh tượng này không?

Thẩm Tri được khen đến phấn chấn, "Cảm ơn các vị lão sư đã khích lệ, cũng không uổng công tôi ngồi phơi nắng hơn một tiếng đồng hồ."

Kế tiếp, chỉ còn thiếu niên xinh đẹp ngồi bên cạnh Thương Vãn Thạc im lặng không lên tiếng.

Đối mặt với cậu thiếu niên này, người dẫn chương trình tỏ ra hòa nhã, thân thiện hỏi: "Thời lão sư, thầy cảm thấy ảnh của Thẩm Tri lão sư thế nào?"

Micro được đưa tới tay Thời Du.

Thiếu niên nhíu mày nhìn bức ảnh, khẽ giơ tay đặt micro bên miệng.

"Chẳng ra gì cả."

Cậu đứng dậy, giọng nói trong trẻo mà đanh thép vang khắp căn phòng.

"Bức ảnh này bị nghi ngờ vi phạm quy định, tôi đề nghị hủy bỏ tư cách."

Thương Vãn Thạc: ?

Toàn bộ nhân viên: !!!

Đạo diễn sững sờ một giây rồi phản ứng lại, vội vàng hạ thấp giọng nói với người bên cạnh: "Nhanh lên!! Mau tắt micro của Thời Du đi!"

Thời Du không màng đến ánh mắt xung quanh: "Tại Thủy Điểu thế giới, việc cho bồ nông ăn là điều cấm kỵ. Bức ảnh này có dấu hiệu vi phạm quy định nghiêm trọng, rõ ràng là đã hướng dẫn bồ nông há miệng. Tôi đề nghị tước bỏ tư cách tham gia. Chỉ có như vậy mới công bằng với các giảng viên khác."

"Hơn nữa, xét từ góc độ khách quan, ngay từ đầu đạo diễn đã tuyên bố quy tắc là phải có tính nghệ thuật. Ảnh của Từ Uy lão sư, bất kể là về cấu trúc hay tính câu chuyện đều đạt tiêu chuẩn nghệ thuật cơ bản. Vì vậy, bức ảnh tốt nhất nên là của Từ Uy lão sư."

Thương Vãn Thạc lập tức nhìn ra manh mối. Đúng vậy, ngay từ đầu đạo diễn đã tuyên bố quy tắc là yêu cầu có tính nghệ thuật, còn bức ảnh của Thẩm Tri lại thiên về hướng tìm kiếm sự lạ lẫm.

Lòng anh hơi se lại.

Cứ tưởng đây là chương trình Quan Điểu bình thường yêu quý động vật, nên mới nhận lời mời đến xem những chú chim xinh đẹp. Giờ nhìn lại, anh rất có khả năng bị mời đến làm bù nhìn cho Thẩm Tri...