Hoàn cảnh thật tốt.
Thương Vãn Thạc không kìm được ôm lấy thiên nhiên, hít một hơi thật sâu.
Mùi phân chim thoang thoảng xâm chiếm khứu giác.
Thương Vãn Thạc: ……
Uyết.
Đối mặt máy quay, anh nhanh chóng giữ được biểu cảm lạnh lùng của mình, bước đi trên thảm đỏ do đoàn làm chương trình trải ra.
Cuối thảm đỏ là một ngôi nhà gỗ nhỏ—địa điểm quay chính cho phần dẫn chuyện của chương trình.
Thương Vãn Thạc đẩy cửa bước vào, vô số ánh mắt đổ dồn về phía anh.
Các vị khách mời khác đã đến đủ.
Các ngôi sao ngồi một bên, các nhϊếp ảnh gia chim ngồi một bên.
Từ trái sang phải, ngôi sao đầu tiên là Từ Uy—người vừa giành giải Nam diễn viên xuất sắc. Anh ta vốn là một người yêu thích chim nghiệp dư, nên chắc chắn sẽ tỏa sáng trong chương trình này.
Bên cạnh anh ta là Diệp Kiểu Nguyệt—nữ diễn viên trẻ đang nổi của dòng phim ngôn tình, và kế bên là đối thủ không đội trời chung của cô ấy—Thẩm Tri.
Ha, đoàn làm chương trình thật biết cách, lại đặt hai người họ ngồi cạnh nhau.
Nhìn sang phía đội ngũ nhϊếp ảnh gia chim, nổi bật nhất là một chàng trai trẻ với gương mặt thanh tú giữa những người trung niên.
Làn da cậu ta trắng như lông chim bồ nông, chỉ hơi ửng hồng do nắng gió.
Mái tóc mềm mại dính sát trán, đôi mắt sáng ngời pha trộn giữa ngây thơ và tò mò. Chàng trai chỉ mặc sơ mi trắng đơn giản với quần tây đen, phác họa dáng người cao ráo, eo thon.
Tấm bảng tên trước mặt ghi rõ: Thời Du, 18 tuổi.
Thương Vãn Thạc không kìm được thầm huýt sáo trong lòng.
Trông không tệ.
Nhìn kỹ hơn, ánh mắt Thời Du hướng về phía anh dường như có chút thèm thuồng (?).
Thương Vãn Thạc tưởng mình nhìn nhầm, nhưng khi nhìn lại, Thời Du bỗng mỉm cười ngọt ngào với anh.
Đạo diễn đứng bên cạnh chỉ dẫn Thương Vãn Thạc: "Chào mừng thầy Thương, mời thầy ngồi xuống."
Tiếng vỗ tay lác đác vang lên trong phòng.
Vị trí của anh vừa hay ở giữa Thời Du và Thẩm Tri.
Thương Vãn Thạc bước tới ngồi xuống, quay đầu lại thấy nụ cười e thẹn của Thời Du.
Anh cũng không kìm được mỉm cười chào hỏi cậu thiếu niên.
Ai mà chẳng thích những đứa trẻ xinh đẹp lại hay cười chứ?
Quay sang bên kia là Thẩm Tri đáng ghét.
Chênh lệch quá lớn, Thương Vãn Thạc lập tức sa sầm mặt xuống.
Thẩm Tri chào hỏi, hạ giọng, trong lời nói mang theo ý xấu: "Xin lỗi nhé thầy Thương, fan của tôi không hiểu chuyện, gây phiền phức cho anh rồi."
Anh ta đang nói về chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Hợp đồng của Thương Vãn Thạc với một thương hiệu đồng hồ đã hết hạn và chưa gia hạn, Thẩm Tri đã tiếp quản nó.
Fan của Thẩm Tri lập tức đăng bài chúc mừng tràn ngập hot search, khiến người ngoài cuộc phản cảm. Rồi họ lại đổ hết tội lên Thương Vãn Thạc, khăng khăng cho rằng anh mua dư luận để hãm hại Thẩm Tri.
Họ tràn ngập các quảng trường, chỉnh sửa ảnh, quy mô rất lớn.
Hiện tại trên Weibo, khi tìm kiếm tên Thương Vãn Thạc vẫn còn nhiều bình luận xúc phạm khó coi.
Người này không ngăn chặn trên mạng xã hội, ngược lại còn ngầm xin lỗi một cách mỉa mai?
Thương Vãn Thạc không trả lời trực tiếp, lười biếng đánh giá khuôn mặt Thẩm Tri.
Tê—mặt này... sao lại khác với mấy ngày trước nhỉ?
Thương Vãn Thạc kỳ lạ nói: "Tôi còn tưởng là nhân vật mới nào trong giới, hóa ra là thầy Thẩm. Ba bốn ngày không gặp, suýt nữa không nhận ra!"
Nụ cười khıêυ khí©h của Thẩm Tri dần dần biến mất.
Chết tiệt! Thương Vãn Thạc nhìn ra anh ta vừa mới phẫu thuật thẩm mỹ mấy ngày nay?!
Khi mọi người đã đến đông đủ, đạo diễn lần lượt yêu cầu các vị khách quý tự giới thiệu, đồng thời công bố nhiệm vụ đầu tiên.
"Thưa quý vị, nhiệm vụ chọn cộng sự của chúng ta yêu cầu mọi người chụp một bức ảnh chung với loài chim mục tiêu của mình. Nhân viên hiện trường sẽ bỏ phiếu chọn ra bức ảnh có tính nghệ thuật nhất, người chiến thắng có thể ưu tiên chọn cộng sự cho mình!"
Cuối cùng, đạo diễn nghiêm túc nhắc nhở: "Cần chú ý là trong quá trình quay chụp, cấm xuất hiện các hành vi không văn minh như dụ dỗ chim. Hãy tôn trọng tập tính sinh hoạt của loài chim."
"Được rồi, bây giờ mời các ngôi sao và khách quý xuất phát, còn các nhϊếp ảnh gia chim theo tôi đi nghỉ ngơi một chút."
Nhận thẻ nhiệm vụ, Thương Vãn Thạc và Thẩm Tri đi theo nhân viên chăm sóc lên xe tham quan hướng đến công viên bồ nông.
Xe tham quan uốn lượn dọc theo hồ nước, nhân viên chăm sóc họ Lý cẩn thận giới thiệu về bồ nông cho hai người:
"Bồ nông chủ yếu sống theo đàn, thích bay lượn và bơi lội, lấy cá làm thức ăn chính."
"Có lẽ ấn tượng của mọi người về loài chim này là cái mỏ giống lưới đánh cá, cảm thấy chúng đáng sợ, nhưng bồ nông ở đây rất ngoan ngoãn."
Thương Vãn Thạc định nói gì đó, Thẩm Tri đã chen ngang.
"Cái này tôi biết rõ." Thẩm Tri đắc ý liếc nhìn Thương Vãn Thạc, nói một cách hợm hĩnh: "Túi họng của bồ nông có dung tích gấp ba lần dạ dày, miệng cũng rất rộng, cái gì cũng muốn nếm thử nuốt vào."
Cướp hết lời thoại của anh: )
Thương Vãn Thạc nghe vậy, nhịn rồi lại nhịn, tò mò hỏi Tiểu Lý: "Vậy bồ nông có thể vì tò mò mà ngậm đầu anh vào miệng không?"
Tiểu Lý: "... Khụ, nói vậy thì không đâu."
Ừm—
Thương Vãn Thạc lộ vẻ hiểu ra, "Vậy là có thể."
Tiểu Lý lộ ra một biểu cảm bão táp phong sương: "Không sao đâu, nhân viên chăm sóc bị kẹp cũng không việc gì, miễn là không ăn đồng nghiệp hay quấy rầy chuột lang bên cạnh thì thế giới vẫn hòa bình."
Xe tham quan xuyên qua một khu rừng, tầm nhìn rộng mở thông thoáng. Trên cổng vào công viên bồ nông có tấm biển vẽ hai chú chim mỏ rộng trông rất ngây ngô đáng yêu.
Bước vào công viên bồ nông, trong hồ nước mênh mông, một đàn bồ nông đang vui đùa.
Ba người cùng nhau xuống xe. Tiểu Lý dẫn họ đi thay quần áo và trải qua kiểm tra nghiêm ngặt mới được vào trong.
Anh ta xin lỗi và giải thích với Thương Vãn Thạc và người kia: "Mấy năm trước có vụ trẻ con cho bồ nông uống nước khoáng, nên giờ cấm mang đồ ăn thức uống vào và không được nuôi chim riêng trong vườn."
Thương Vãn Thạc gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Dưới ánh nắng chói chang, anh giương ô lên và nheo mắt nhìn xa xa. Có không ít chim lớn đang bay lượn trên bầu trời thấp.