Đông Phong Hành nhìn thấy nữ tử bạch y đến, trong lòng không hiểu vì sao lại dâng lên một cảm giác lạ lẫm rất thân quen lại có chút an tâm, như thể tin nàng sẽ giải quyết được chuyện này, nhưng chàng có thể xác định đây là lần đầu tiên chàng gặp nữ tử này.
Lúc này Tử Kính lướt mắt qua Đông Phong Hành, cũng đúng lúc chàng đang nhìn nàng, mắt hai người giao nhau sau đó Tử Kính quay đi.
Liệt Dạ thấy Tử Kính, ánh mắt hắn ta càng trở nên hung hãn như muốn xé sát người trước mặt ra, tay không cầm trường kiếm siết lại thật chặt đến mức các khớp tay phát ra lên "răng rắc".
Hắn ta liếʍ khoé môi, vẻ mặt như con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày nhìn thấy con mồi thơm ngon đang ở trước mặt mình: "Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện, đúng lúc lắm, hôm nay thù mới nợ cũ, ta sẽ tính một lần cho xong!"
Tử Kính nhìn bộ dạng Liệt Dạ chật vật như vậy mà vẫn còn mạnh miệng, thì không khỏi bật cười chế nhạo: "Với cái tình trạng hiện tại của ngươi?" Nàng nhìn hắn một vòng từ trên xuống dưới, sau đó lắc đầu, cười càng thêm phần chế nhạo: "Liệt Dạ ơi Liệt Dạ, sao ngươi không nhìn lại mình xem! Xem bản thân ngươi bây giờ thành ra cái gì? Một người phàm còn không đánh lại, muốn đánh với ta, ngươi thậm chí còn không đủ tư cách."
Lời nói này mang đầy ý sỉ nhục, càng làm cho Liệt Dạ tức điên lên, trên người toả ra từng luồng ma khí, khiến nhiệt độ trong phòng càng ngày càng thấp. Hắn ta chấp hai lòng bàn tay lại vào nhau, huy động hết ma khí có trong người tạo thành những cơn gió mạnh bao trùm ma khí lên toàn bộ tẩm cung.
Đông Phong Hành chỉ cảm thấy xung quanh lạnh gắt, trong phòng đóng kín lúc này như có từng cơn gió thổi qua, khiến cho lòng người rét lạnh, nhưng vừa hay cũng áp chế được phần nào ngọn lửa đang cháy rực trong lòng chàng, khiến chàng tỉnh táo thêm.
Tử Kính thở dài lắc đầu, nhìn hắn ta như đứa trẻ không hiểu chuyện: "Ngươi nói xem, cũng năm trăm năm rồi, sao ngươi vẫn chẳng khá lên tí nào hết vậy, vẫn kém cỏi như vậy!"
Nàng giơ tay khẽ phất nhẹ qua một cái, vô số kim quang từ cái phất tay đó bắn ra, chẳng mấy chóc đã thanh tẩy hết ma khí có trong phòng, chỉ dùng cách đơn giản như vậy mà phá.
Thượng thần Cẩm Minh, một trong những vị thượng thần cổ xưa nhất được trời đất tạo ra, cho tới bây giờ được xem là vị thượng thần cổ duy nhất còn tồn tại trong đại hoang này. Ngài mang trên mình khả năng thanh tẩy ô uế, bất kể là ma khí có mịt mù tới đâu cũng sẽ bị đánh tan hết. Người đời hay bảo, ngài đi tới đâu quét sạch dơ bẩn đến đó...
Đông Phong Hành bất ngờ, không ngờ người tới lại mạnh tới vậy, những chuyện còn lại chắc không cần chàng nhúng tay vào nữa rồi nhỉ? Chàng thoáng nhìn qua Triệu Tích Chi đang ôm ngực ngồi rút vào một góc ở đằng kia, trong mắt loé lên sự tính toán.
Liệt Dạ trợn trừng mắt lên nhìn, hắn ta không ngờ, toàn bộ pháp lực mà mình huy động thành đều tan biến theo một cái phất tay đó. Tám trăm năm trước tu luyện không ngừng, không chống đỡ được một nhát kiếm chém ra. Năm trăm năm sau trùng sinh lại không ngừng tu luyện, còn không bằng một cái phất tay. Cuối cùng là do hắn ta yếu hay kẻ này quá mạnh đây?
Không! Hắn ta lắc đầu, siết chặt trường kiếm, không hắn ta không thua, ả ta vừa củng cố phong ấn xong pháp lực đang bị giảm sút, cộng thêm từ trên người ả, hắn ta có thể thấy được ả ta đang bị thương, đây là cơ hội tốt nhất để trả thù. Nghĩ xong, một lần nữa hắn ta huy động ma lực toàn thân, truyền vào thanh kiếm, hướng Tử Kính chém tới: "Ta nhất định phải gϊếŧ người!"
Mũi kiếm bay tới vừa tới gần Tử Kính như chạm phải tấm lá chắn không thể đâm vào tiếp. Tử Kính dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm khẽ động mở cái, tiếng "răng rắc" vang lên, chỉ thấy toàn bộ thân kiếm đều bị linh khí của nàng bẻ gãy thành từng khúc "leng keng" rớt xuống đất.
Một tay cầm quạt để sau lưng, một tay dùng linh khí đánh nát trường kiếm của Liệt Dạ, gương mặt Tử Kính vẫn nhàn nhạt như vậy: "Năm xưa ta không hoàn toàn luyện hoá ngươi là lỗi của ta, bây giờ, ta không thể lập lại lỗi đó một lần nữa!"
Nói thì từ tốn nhưng ra tay thì nhanh như chớp, Liệt Dạ chỉ cảm thấy trước mắt chói sáng, hắn ta còn chưa kịp tránh né đã bị vô số kim quang bao bọc lại, sau cùng trước khi tan biến, hắn ta chỉ có thể dùng ánh mắt tàn bạo nhất của mình nhìn về phía Tử Kính.
Đợi tới khi mọi âm thanh đều lặng đi, Tử Kính mới thu tay lại, không khí trong phòng lúc này đã trở nên thoáng mát trong lành, ngay cả mùi hoa quế ngọt ngấy kèm theo mùi sát chết cũng không còn.
Đông Phong Hành sau khi lần nữa đánh Triệu Tích Chi ngất xỉu, rồi trói nàng ấy lại, lúc này mới đi tới mặt Tử Kính chấp tay cúi chào: "Các hạ là... Thần tiên?" Kỳ thật không cần người trước mặt trả lời, từ những gì được chứng kiến chàng cũng chắc chắn người trước mặt mình thần tiên. Còn vì sao chàng không nghĩ ngài là yêu ma, có lẽ vì từ trên ngài toả ra một cảm giác quá sạch sẽ. Cho dù chàng quá không hiểu về thần tiên- yêu ma, nhưng từ trên người tên đột nhập kia chàng như ngửi thấy mùi hôi thối của người chết, mà mùi của người trước mặt lại khác hoàn toàn. Vậy nên, sau khi kết hợp các điều này lại với nhau, kết luận ngài là Thần tiên là thích hợp nhất.
Tử Kính nghe chàng hỏi lại câu hỏi như ngày lần đầu tiên hai người gặp, thì trong ánh mắt có chút ưu tư nhìn chàng, không trả lời. Hai người cứ thế nhìn nhau, không nói gì cũng không có hành động gì.
Cuối cùng vẫn là Tử Kính phá vỡ bầu không khí này trước, nàng cúi đầu trong lòng khẽ cười, đây chẳng phải là kết quả mà nàng mong muốn nhất sao, sao phải vì nó mà thất vọng chứ!
Tử Kính gật đầu, lãnh đạm nói: "Đúng vậy, thượng thần Cẩm Minh, Thanh Nghiên đài, Cửu Trùng Thiên." Nói xong liền nhạo bán chính mình, chỉ trong vòng mười mấy ngày bản thân đã hai lần giới thiệu mình trước chàng rồi đấy, không biết có thêm lần thứ ba nữa không nhỉ!
Hiển nhiên Đông Phong Hành đã quên chuyện này, chàng cong môi cười với Tử Kính, giọng đầy kính trọng nói: "Lần này đa tạ Thượng thần cứu mạng, không biết Thượng thần có thể ở lại mấy ngày để ta mở tiệc đón tiếp và cảm ơn ngài được không?"
Tử Kính: "Không cần phiền phức vậy, ta phải đi rồi!" Nàng nhìn qua Triệu Tích Chi bị trói lại ở kia, hỏi tiếp: "Ngài định xử trí nàng ấy thế nào?"
Đông Phong Hành theo ánh mắt Tử Kính nhìn qua Triệu Tích Chi, giọng nói không còn ấm áp như lúc nói chuyện với nàng nữa: "Ta sẽ trả ả về cho Nhung Châu!" Dù sao ả ta cũng là công chúa Nhung Châu, cho dù có chém đầu cũng phải để cho Nhung Châu xử trảm.
Tử Kính tất nhiên sẽ không can thiệp vào quyết định của Đông Phong Hành, nàng đi lại gần Triệu Tích Chi chạm vào đầu nàng ấy, lúc này từ trên đầu nàng ấy bóc ra từng sợi chỉ đen, nàng khẽ đọc pháp chú, kim quang màu xanh nhạt loé lên chẳng mấy chốc đã làm những sợi chỉ đen biến mất.
Tuy nàng không can thiệp vào quyết định của Đông Phong Hành, nhưng nàng sẽ rút hết ma khí mà Triệu Tích Chi tu luyện được. Sau khi ma khí bị rút hết đi, có lẽ nàng ấy vẫn sẽ sống một cuộc sống như những người bình thường khác, nhưng vì đã từng tu luyện qua ma khí, nên sau này nhan sắc nàng ấy cũng sẽ nhanh già hơn các nữ tử khác. Đây xem như là bài học nho nhỏ dành cho nàng ấy vì đã bước chân đi vào con đường ma đạo.
Đông Phong Hành đứng bên cạnh không rõ Tử Kính đang làm gì, nhưng chàng cũng không ngăn lại. Dù sao ngày mai chàng cũng sẽ trả nàng ta về Nhung Châu, nàng ta sau đó là chết hay sống, chàng cũng không muốn quan tâm đến nữa.
Tử Kính thu tay lại, quay qua nhìn Đông Phong Hành, thấy sắc mặt của chàng đang không được tốt lắm, trên người còn đang không ngừng đổ rất nhiều mồ hôi, thì có thể đoán ra chàng đang bị trúng cái gì rồi.
Nàng nói: "Ngài bị tên kia đánh bị thương tuy không nặng, sẽ không ảnh hưởng đến xương cốt, nhưng tốt nhất tạm thời không nên hoạt động quá nhiều, nghỉ ngơi nhiều hơn. Còn có..." Tử Kính từ trong người lấy ra một viên đan dược đưa cho Đông Phong Hành, sau đó nói tiếp: "... ngài có thể uống viên đan dược này để giải xuân dược có trong người."
"Cảm ơn Thượng thần!" Đông Phong Hành không hỏi Tử Kính vì sao biết mình bị trúng xuân dược, cũng không nói nhiều đã đưa tay nhận lấy rồi cho luôn vào miệng. Nuốt xong rồi, chàng chớt phát hiện ra một điều, tại sao mình lại tin tưởng vị trước mặt mình nhiều như vậy nhỉ? Thật không sợ đây là thuốc độc sao?
Tử Kính nhìn Đông Phong Hành uống nhanh như vậy cũng bất ngờ không kém chàng, thật sự không sợ đan dược nàng đưa cho chàng là thuốc độc sao?
Sau mấy canh giờ lăn qua lăn lại với Liệt Dạ, cũng đã qua hết một đêm, mặt trời lúc này đang dần lên cao, từng tia ánh sáng đầu tiên chiếu vào trong phòng, trong không khí lơ lửng những hạt nắng thấy rất rõ ràng.
Tử Kính thấy không còn việc của mình nữa, không thể ở lại tiếp, nên chấp tay khẽ chào tạm biệt Đông Phong Hành: "Lần này phải tạm biệt ngài thật rồi!"
Lời vừa dứt, lòng Đông Phong Hành đột nhiên cảm thấy khó chịu. Bỗng nhiên thân ảnh trước mắt chợt loé lên một tia sáng màu xanh nhạt, khi nhìn lại thì đã không thấy người đâu.
Đông Phong Hành: "..." Thần tiên điều xuất hiện và biến mất như vậy sao? Hay chỉ có vị Thượng thần Cẩm Minh này là như vậy nhỉ? Thật là lúc nào cũng nhanh tới mức khiến cho người khác không biết phải làm sao.
Nếu là Đông Phong Hành trước đây chưa bị xoá đi trí nhớ, chàng nhất định sẽ trả lời: "Chỉ có Thượng thần Cẩm Minh là như vậy thôi, chứ người khác không ai làm thế đâu! Lần này chưa xoá hết trí nhờ của mình là may lắm rồi!"