Người dịch: Dương Lam Số chương: 2x Thể loại: hiện đại, tình yêu đời thường Nhân vật chính: Tang Nhu, Joey
Tại cái nơi cả năm chẳng có mấy lần mưa như Bắc Kinh, Tang Nhu cảm thấy nơi này không khác gì một cái xác khô. Có lẽ vì vậy nên cô muốn thoát khỏi nơi này, xuôi theo chuyến tàu hoả về Nam Kinh ẩm thấp. Trên tàu cô vô tình gặp được một chàng trai người Mỹ, Joey, một chàng trai kì lạ.
Cô giải thích cho anh về cái tên của mình, lấy từ Đại nhã, Tang Nhu trong Kinh Thi: “Uyển bỉ tang nhu, kỳ hạ hầu tuần, loát thái kỳ lưu, mạc thử hạ dân. Bất điễn tâm ưu, sưởng huống điền hề. Trác bỉ hạo thiên, ninh bất ngã căng?”(1), như đọc một câu thần chú, lia ngòi bút bắt đầu tất thảy những đổi dời ly hợp cùng bấp bênh vui buồn ngày sau.
Tận mắt thấy cha nhảy xuống sông Tần Hoài tự vẫn vì việc làm ăn thất bại, suốt bốn năm ở trường y, Tang Nhu từng mổ bụng ếch moi nội tạng, từng chạm tay vào xác chết, từng trông thấy những bộ phận cơ thể dị thường, chìm ngập trong những lời nói dối tưởng chừng không bao giờ kết thúc. Mãi đến khi Joey xuất hiện.
Chuyện cũ của Tang Nhu ở Nam Kinh, chuyện cũ của Joey ở nước Mỹ. Anh kể cô nghe về nơi xa, về chiến tranh, bão lũ, bệnh dịch, về những lần phiêu lưu liều lĩnh của anh ở những vùng hẻo lánh.
Anh hùng đã định trước là không thuộc về riêng ai. Cuối cùng họ cũng phải đối mặt với sự chia ly đằng đẵng, chỉ có thể liên lạc với nhau qua những lá thư tay. Nhiệm vụ bất ngờ đột ngột gọi anh tới nơi dầu sôi lửa bỏng, bỏ lại mình cô lạc lõng trên đường phố tha hương, mua một cuốn sách ngoại văn mà cô đọc không hiểu.
Trước giờ Tang Nhu vẫn cho rằng mình sẽ quanh quẩn, tầm thường trong một thành phố nào đó đến già, chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ vượt qua khoảng cách hàng ngàn cây số, từ đông sang tây, chỉ vì tìm kiếm một đáp án trong vận mệnh.
Từ khoảnh khắc đặt chân lên Islamabad ấy, mỗi một người đi về phía cô, mỗi một nơi cô đi đến, đều là lựa chọn đến từ vận mệnh, cũng là quyết định số kiếp đã định sẵn.
Thế giới phút chốc trở nên rộng lớn đến thế, tất cả sông núi trên bản đồ bỗng trở thành chướng ngại vật khổng lồ không thể vượt qua. Lần này, cô đã thật sự đánh mất con đường có thể đi đến bên anh.
Mà đáp án này, cũng đã thay đổi cả cuộc đời cô…
(1) Bài thơ Tang Nhu, phần Đại nhã. Nhã 雅 tức là chính, những bài thơ của nhạc chính đính, chia làm tiểu nhã và đại nhã. Theo khảo cứu, tiểu nhã là những bài thơ về yến ẩm ăn uống, và đại nhã là những bài ca nhạc về triều hội, những lời nhận phúc lộc của thần và trần bày điều giới răn. Bản dịch bài thơ:
Cây dâu mềm mại rậm dần
Dưới tàng bóng mát phủ đầy khắp nơi
Khi cây dâu đến hồi lặt lá
Ẩn bóng cây, dân đã bịnh đau.
Lòng người quân tử ưu sầu
Xót xa bi thảm dài lâu khổ lòng.
Ông Trời kia vô cùng sáng tỏ
Sao không thương, thấu rõ dân ta?
(Lược trích Kinh Thi, Khổng Tử, Tạ Quang Phát dịch, Nhà xuất bản Đà Nẵng 2003)