- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Gió Rừng Thông Thổi Qua Thắt Lưng
- Chương 4
Gió Rừng Thông Thổi Qua Thắt Lưng
Chương 4
Tạ Vãn Nguyệt ngủ rất sâu, lúc tỉnh lại đã phát hiện xung quanh không có người nào, cực kỳ yên tĩnh, cô cảm thấy cơ thể vẫn rất mệt mỏi, hơn nữa còn thấy hơi đau đớn, nhất là ở hốc mắt, mí mắt cứ nhảy dựng lên, cô khó khăn ngồi dậy, thấy mu bàn tay dán một băng keo y tế, ở giữa có một chút máu, hình như là truyền dịch.
Ơ, chẳng lẽ mình bị bệnh?
Cửa phòng mở ra, Thu Mạn bưng nước đi vào: "Cô tỉnh rồi, ôi, mau nằm xuống, không thể để cảm lạnh." Nói xong bà ấy bước nhanh tới, kéo tấm chăn trượt xuống đắp lên cho cô: "Cô cũng không biết cô bị sốt nặng đến mức nào đâu, lúc ấy còn ngất đi, gọi cũng không tỉnh."
Tạ Vãn Nguyệt muốn cười lại không cười nổi, cả người như đang ở trong biển lửa, nóng đến hoảng hốt, cô đi lấy nước phát hiện bàn tay bủn rủn vô lực, không bưng nổi cái cốc.
Thu Mạn thấy thế cầm ly nước cho cô uống, một ly nước rất nhanh đã thấy đáy, bà ấy ôn nhu nói: "Cô nằm một chút đi, tôi đi múc cho cô chút cháo."
Tạ Vãn Nguyệt không cảm thấy đói bụng, mí mắt nặng trịch, vẫn muốn ngủ, cô mơ mơ màng màng nằm xuống, loáng thoáng nghe được giọng nam thanh lãnh bên ngoài: "Thế nào, đỡ hơn chút nào chưa?"
Thu Mạn: "Không tốt lắm, vẫn còn đang sốt, sờ một cái là nóng bỏng."
Vạn Ngọc Sơn: "Nếu không tiêm một mũi nữa?"
Thu Mạn: "Bác sĩ Ngải nói, nếu sáng mai không hạ sốt thì mới tiêm thêm."
Bà cụ: "Có lẽ đứa trẻ này bị cháu dọa sợ rồi, thêm cả sự khác biệt lớn về thời tiết ở phía nam và phía bắc nên mới bị bệnh."
Vạn Ngọc Sơn: "Bà, bà đừng đổ oan cho cháu như vậy được không?"
Bà cụ: "Không phải vậy sao? Ném chén trà trước mặt cô bé, ai có thể bình thường được?"
Vạn Ngọc Sơn: "Đó không phải là vì cháu say sao, sau này sẽ không thế."
Bà cụ: "Con bé nhỏ tuổi hơn cháu, cháu phải thương yêu con bé nhiều vào, đừng để con bé bị ức hϊếp, bồi dưỡng tình cảm cho tốt, chờ qua một năm nữa, con bé tròn hai mươi tuổi thì hai người sinh con."
Vạn Ngọc Sơn: "Được, bà, đến lúc đó bà phải giúp cháu chăm sóc con."
Bà cụ: "Làm sao bà có thể chăm sóc được, chờ đến khi các cháu sinh ra thì bà đã chín mươi rồi."
Vạn Ngọc Sơn: "Bà một trăm tuổi cũng không thành vấn đề, nghe lời cháu, bà phải bớt lo lắng và hưởng phúc nhiều hơn."
Bà cụ: "Một trăm tuổi, vậy không phải là yêu tinh già rồi sao."
Vạn Ngọc Sơn: "Nếu bà trở thành yêu tinh già thì chúng cháu chính là một đám yêu tinh nhỏ đi theo bà tu tiên rồi sống hơn ngàn vạn năm."
Bà cụ: "Cháu toàn dỗ bà, nhưng bà cũng không muốn quá tham lam, bà chỉ sống đến khi thấy cháu lập gia đình là thỏa mãn rồi, như vậy có thể giải thích với ông nội cháu. Đừng ngồi với bà nữa, đi, đi xem Vãn Nguyệt đi."
Vạn Ngọc Sơn đứng dậy đi vào phòng trong, người trên giường vẫn ngủ sâu như trước, anh đưa tay sờ sờ trán cô, xúc cảm trơn nhẵn nhưng rất nóng.
Trong giấc ngủ Tạ Vãn Nguyệt bị một luồng hơi lạnh đánh thức, cô nâng mí mắt nặng nề, nhìn thấy Vạn Ngọc Sơn đang ngồi ở bên giường lạnh lùng nhìn cô, Tạ Vãn Nguyệt lập tức hoảng sợ.
Vạn Ngọc Sơn thấy cô tỉnh lại, cầm nhiệt kế ra lệnh cho cô: "Há miệng."
Tạ Vãn Nguyệt há miệng theo lời anh.
Vạn Ngọc Sơn đặt nhiệt kế dưới lưỡi cô: "Ngậm lại đi."
Tạ Vãn Nguyệt lại nghe lời câm miệng.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, trong lòng Tạ Vãn Nguyệt hơi rùng mình, cô quay đầu đi, ngẩn người nhìn màn giường.
Một phút trôi qua chậm như ốc sên bò, tai Tạ Vãn Nguyệt đỏ ửng.
Nhiệt kế phát ra cảnh báo "tích tích", Vạn Ngọc Sơn đưa tay rút ra, nhìn một chút, 38,5°C, vẫn sốt, anh cất nhiệt kế, nói: "Đứng lên, mặc quần áo vào, tôi đưa em đến bệnh viện."
Tạ Vãn Nguyệt muốn nhấc cơ thể song lại không có sức, Vạn Ngọc Sơn dùng một tay chống lưng cô, một tay nâng cô lên, Tạ Vãn Nguyệt nói cảm ơn với anh nhưng lại nhận ra cổ họng khàn khàn như tiếng cát sỏi mài.
Lúc Thu Mạn bưng cháo đi vào đã thấy Tạ Vãn Nguyệt đang khó khăn mang giày, bà ấy vội vàng đi qua: "Cô muốn đi đâu?"
"Tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện."
"Bác sĩ Ngải nói..."
"Đã năm tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa hạ sốt, sốt tiếp là thành ngốc luôn rồi."
Bà cụ nghe được động tĩnh bên trong cũng vào phòng, nói: "Ăn chút gì đó rồi lại đi, không được để bụng đói."
Tạ Vãn Nguyệt không có chút khẩu vị nào nhưng vẫn phải ăn, cô cố gắng bưng bát, ép mình ăn nửa bát cháo.
Ăn xong cô lại cố gắng đứng lên theo Vạn Ngọc Sơn đi ra ngoài. Tạ Vãn Nguyệt ở trong phòng ngủ gần một ngày bay giờ lại đột nhiên đi ra nên bị khí lạnh thấm vào, cô liên tục chịu lạnh, đầu óc càng thêm mơ hồ.
Vạn Ngọc Sơn đi một đoạn rồi quay đầu lại nhìn, thấy Tạ Vãn Nguyệt loạng choạng đi theo phía sau anh, cơ thể nghiêng ngả như có thể ngã bất cứ lúc nào, anh dừng bước, cô vẫn cúi đầu đi về phía trước sau đó đυ.ng thẳng vào trong ngực anh, tiếp theo, cả người cô mềm nhũn trượt xuống, Vạn Ngọc Sơn lại đưa tay ôm ngang người lên, mặt cô gái nhỏ cọ qua mặt anh mang xúc cảm trơn nhẵn nóng bỏng.
Tạ Vãn Nguyệt chỉ đi một chút đã hỏng đến muốn ngất đi, may Vạn Ngọc Sơn không để cho cô tiếp tục đi tiếp nếu không đi thêm một đoạn nữa thì có khi cô đã ngã xuống rồi, cái ôm của anh nhất thời giải cứu cô nhưng cũng tăng thêm gánh nặng cho cô. Tạ Vãn Nguyệt cố hết sức giữ khoảng cách với anh, tránh bản thân vì choáng váng mà tựa vào ngực anh.
"Thả lỏng." Vạn Ngọc Sơn cảm thấy người trong ngực căng thẳng quá mức giống như ôm một khúc gỗ, vừa nhẹ vừa thẳng.
Tạ Vãn Nguyệt thả lỏng, cơ thể mềm nhũn tì xuống lại nghe anh ra lệnh nói: "Tay ôm tôi."
Cô lập tức đặt cánh tay lên vai anh nhưng hoàn toàn không dùng nổi sức níu lấy, cứ mềm nhũn khoác lên như vậy.
Trên đường đi tới gara, người Tạ Vãn Nguyệt vừa lạnh vừa đau, cô nhẫn nhịn hết sức mới không đến mức kêu ra tiếng, cơ thể của cô vẫn luôn rất khỏe mạnh, ít khi sinh bệnh mà lúc này mới đến nhà họ Vạn một ngày đã bệnh thành như vậy, cũng không biết người nhà họ Vạn có cho rằng cơ thể cô quá kém hay không.
Trên đường xe cộ thưa thớt, Vạn Ngọc Sơn lái xe cực nhanh, Tạ Vãn Nguyệt chỉ cảm thấy ngủ một lát đã đến bệnh viện.
Bác sĩ khám bệnh cho cô là một mỹ nữ siêu cấp mị lực, họ Ngải, tên Diệp, giọng nói dịu dàng, hương thơm trên người mang cảm giác rất sạch sẽ, Tạ Vãn Nguyệt rất thích cô ấy, biết được buổi sáng cô ấy đã tới truyền dịch cho mình thì càng thích hơn.
"Cô không cần sợ đâu, tôi chỉ lấy một chút máu thôi."
Đầu ngón tay Tạ Vãn Nguyệt đau nhói, chỉ máu là đã lấy xong, Ngải Diệp đưa mẫu máu cho y tá nhỏ bên cạnh lấy đi xét nghiệm sau đó nói với Tạ Vãn Nguyệt: "Nào, nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi, không cần lo lắng, sẽ khỏi nhanh thôi."
"Buổi sáng chị cũng nói như vậy." Vạn Ngọc Sơn đột nhiên nói.
Ngải Diệp đắp chăn cho Tạ Vãn Nguyệt, ngẩng đầu nhìn anh: "À, em hưng sư hỏi tội à?"
“Ừ." Vạn Ngọc Sơn hào phóng thừa nhận.
"Chị cũng không phải thần y."
"Sốt cao liên tục không hạ chị cũng không chữa khỏi mà còn nói lý."
"Em gấp gáp cái gì, về mặt y học thì khi sốt nhiệt độ cơ thể sẽ tăng lên, một số hoạt động và sinh sản của vi sinh vật gây bệnh sẽ trở nên ít hoạt động hơn, mà hệ thống miễn dịch của cơ thể lại tăng lên, bao gồm cả việc tăng số lượng bạch cầu, tăng cường hoạt động diệt khuẩn của thực bào và bạch cầu trung tính cho nên sốt là một cơ chế bảo vệ có lợi chống lại sự xâm nhập của vi sinh vật gây bệnh, chỉ cần không quá 41° thì nguy cơ tử vong rất nhỏ, huống chi hôm nay cô ấy đã truyền dịch rồi, ít nhất phải đến sáng mai mới có thể sử dụng thuốc khác, không hiểu thì đừng nói năng linh tinh."
Vạn Ngọc Sơn ngồi trên bàn, chân anh quá dài nên hơi cong lên: "Vậy, thần y, khi nào có kết quả?"
"Chờ một giờ nữa, trong khoảng thời gian này bệnh cúm B lây lan tương đối nghiêm trọng, khá giống với triệu chứng của cô ấy."
"Thế, chữa khỏi được không?"
Ngải Diệp lấy điện thoại di động ra, lật một trang tin tức cho anh: "Này, tự xem đi."
Vạn Ngọc Sơn liếc mắt nhìn tiêu đề "Cúm gây ra 106 ca tử vong trên toàn quốc trong hai tháng đầu tiên, gần bằng tổng số của hai năm trước cộng lại.". Anh không tiếp tục nhìn xuống mà liếc mắt nhìn Tạ Vãn Nguyệt lại ngủ thϊếp đi, nói: "Sắp xếp nhập viện đi."
"Cũng không nhất định phải thế, chờ báo cáo huyết dịch ra rồi nói sau." Ngải Diệp sửa sang lại đồ linh tinh trên bàn, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, nói: "Đi ăn cơm trước, quay về là có kết quả, nơi này có người trông rồi."
Vạn Ngọc Sơn đứng dậy theo cô ấy ra cửa, hai người đi tới căng tin bệnh viện, mỗi người đều lấy hai món chay một mặn, tìm một góc rồi ngồi xuống.
Buổi sáng Ngải Diệp mới từ nhà họ Vạn chạy về bệnh viện, tạm thời được điều phối phối hợp một ca phẫu thuật nên vẫn chưa ăn cơm, lúc này cô ấy đói đến mức ngực sắp dán vào lưng. Ngải Diệp ăn mấy miếng như hổ đói mới cảm thấy yên tâm trong lòng, thoải mái uống một ngụm canh, hỏi: "Em thật sự định cưới cô gái nhỏ này sao?"
"Ừ."
"Vậy người kia?"
"Ai?"
"Bạch Mộ Tuyết."
"Ở Mỹ."
Đũa của Ngải Diệp chọc vào khay: "Chị có hỏi ý này không?"
"Chị nhàn rỗi quá à?" Vạn Ngọc Sơn không ăn, quá khó ăn.
"Bây giờ rất nhàn, nói không chừng lát nữa sẽ bận."
"À, vậy đến nói chuyện với Lý Thư Khanh đi."
“…"
"Mợ rất thích cậu ấy."
"Mẹ chị điên rồi."
"Lần này em và chị ở chung một mặt trận."
"Chúng ta đang nói đến chuyện của em, sao phải kéo lên người chị, em thật biết đùa quá đấy."
"Bởi vì em muốn bảo vệ sự riêng tư của em."
"Ha ha." Ngải Diệp cười gượng: "Em còn có sự riêng tư? Chị không cần ra khỏi nhà cũng có thể nghe thấy tin đồn về em, mỗi ngày một chuyện khác nhau."
"Đều là giả thôi, cái này chị cũng tin à."
"Thật là gì?"
"Không nói cho chị biết."
"Chị vẫn là chị em đúng không?"
"Ừ."
Ngải Diệp cảm thấy không thể trò chuyện nữa, trừng mắt nhìn anh một cái, buồn bực ăn cơm, thấy anh không ăn còn gắp thịt trên đĩa anh lại.
"Chị đúng là không kén ăn."
"Đói bụng thì cái gì chả ăn được, bọn chị ở đây một ngày bận đến mức không uống được một ngụm nước, ai còn xem đồ ăn có ngon hay là không ngon đâu, nào giống em chứ, đại thiếu gia."
"Chị là thiên sứ áo trắng vĩ đại, em chỉ là sâu bướm thôi."
"Con sâu bướm kia, em nhiều tiền, có thể tài trợ cho bệnh viện bọn chị một chút không, để bọn chị cải thiện cải thiện bữa ăn trong căng tin, em xem chị lại gầy đi rồi."
"Sao chị không tìm Lý Thư Khanh, cậu ấy cũng có tiền."
"Chị từ chối nói chuyện với em."
Vạn Ngọc Sơn ngồi chờ cô ấy ăn xong, anh tay dài chân dài nên ngồi trên ghế ăn vô cùng không hợp, hơn nữa xung quanh có không ít tiếng chỉ trỏ anh, ầm ĩ đến hoảng hốt, anh thúc giục cô ấy: "Chị ăn nhanh lên."
Ngải Diệp nhìn đồng hồ: "Kết quả còn chưa ra đâu, em gấp gáp lo lắng cái gì?"
Vạn Ngọc Sơn nói: "Em sợ cô ấy chết ở đây thì sẽ không thể nào giải thích với nhà họ Tạ."
Ngải Diệp cảm thấy người này thật sự là không có tình cảm, sống chết ở chỗ anh luôn lạnh như băng, cô ấy cũng không ăn được nữa, buông đũa xuống, nói: "Đi thôi."
Hai người bưng mâm cơm đi ra cửa, trên đường đi có không ít người chào hỏi Ngải Diệp, đại số vẫn nhìn chằm chằm vào Vạn Ngọc Sơn, bác sĩ đẹp trai trong bệnh viện cũng có không ít nhưng người này đẹp trai kiểu cực kỳ có sức hấp dẫn.
Kết quả của báo cáo máu là cúm B, Ngải Diệp nói: "Chị sắp xếp một phòng bệnh để cô ấy ở lại đây một đêm."
Tạ Vãn Nguyệt mơ mơ màng màng cảm giác mình bị người ta ôm lấy, đi một đoạn đường rồi lại xoay hai vòng, cuối cùng vào một gian phòng, người nọ đặt cô lên giường sau đó lại có người cởϊ qυầи áo của cô, cô không chịu cởi, đưa tay ngăn cản nhưng không tránh được, cuối cùng bị cởi ra chỉ còn lại đồ lót bên người, sau đó căn phòng lập tức yên tĩnh, có người nâng lưng cô ngồi dậy cho cô uống nước, cô khát muốn chết, cứ uống liên tục từng ngụm từng ngụm, kế tiếp Tạ Vãn Nguyệt lại bắt đầu nằm mơ, cô mơ thấy mình đi chơi với cha mẹ khi còn bé, cả nhà nằm trên bãi cát phơi nắng, cha mẹ sẽ ôm cô ở giữa rồi hai người thì thầm với nhau, âm thanh truyền vào tai cô giống như nốt nhạc tuyệt nhất trên đời, thoải mái mà lại an tâm, sau đó cảnh tượng trong mộng xảy ra biến hóa, cha mẹ không thấy đâu nữa mà chỉ còn một mình cô nằm trên bãi biển nóng bỏng, mặt trời chói chang, xung quanh người cô đều đau, gọi cha không ai trả lời, gọi mẹ cũng không ai trả lời, cô oa oa khóc nửa ngày, bên tai lại truyền đến một giọng khàn khàn không kiên nhẫn: "Đừng khóc."
Tạ Vãn Nguyệt nhào tới hướng âm thanh này.
Vạn Ngọc Sơn nhanh tay lẹ mắt đón nhận cơ thể lao tới, vẻ không kiên nhẫn càng sâu.
Không biết cô gái nhỏ lấy sức lực ở đâu đột nhiên ôm chặt anh không buông tay, Vạn Ngọc Sơn cũng dùng sức bẻ từng ngón tay của cô ra.
Giấc mộng của Tạ Vãn Nguyệt càng ngày càng bi thương, cô nhớ rõ ràng, trên đời này đã không còn Tạ Ích, chỉ còn mình cô nên phải kiên cường sống sót, cùng mẹ sống thật tốt, cô nín khóc, an an ổn ổn nằm xuống, núi đao núi lửa biển lửa rồi cũng sẽ đi qua, cô có bản lĩnh, không sợ gì cả.
Vạn Ngọc Sơn ngồi ở bên giường, sắc mặt cực kỳ khó coi, tức giận lúc bị đánh thức càng ngày càng nhiều, người khởi xướng lại đang ngủ say, nhiều năm rồi anh chưa từng có tâm trạng phiền não như vậy, đấu với trời thì vui vẻ vô cùng, đấu với ông cụ thì tâm tình tồi tệ.
Sáng sớm hôm sau Ngải Diệp đã tới, vào cửa đã nhìn thấy khuôn mặt bình lặng của Vạn Ngọc Sơn khiến cô ấy cũng không thoải mái theo. Anh quả thực có ma lực này, lúc tâm trạng anh không tốt, mặc cho bạn là ai, mặc cho bạn vui vẻ thế nào, chỉ nhìn Vạn Ngọc Sơn một cái thì lập tức không còn tâm trạng tốt nữa.
Tạ Vãn Nguyệt cũng tỉnh, cô gái nhỏ bị bệnh đau hành hạ đến mất hơi nước, môi khô không ra dạng gì, xem ra chuyện đêm qua đều nói vô ích.
Ngải Diệp rót cho cô một ly nước trước, Tạ Vãn Nguyệt thấy, cảm kích muốn khóc, cầm ly uống vài ngụm đã uống xong, cô ấy lại đo nhiệt độ cơ thể cho cô, vẫn là 38°, cô ấy cho Tạ Vãn Nguyệt uống thuốc rồi lại tiêm cho cô một mũi, quay đầu lại nói với Vạn Ngọc Sơn: "Em bảo dì Từ tới chăm sóc cô ấy đi, em ở đây cô ấy không khỏi nổi."
Mái tóc Vạn Ngọc Sơn rối bời vì ngủ say, mắt nheo lại, lạnh lùng hỏi cô ấy: "Vì sao?"
"Ngài là đại gia, không hầu hạ người ta được, đổi người khác đến đây đi." Ngải Diệp đâm anh một mũi.
"À." Vạn Ngọc Sơn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho người nhà, sai người đưa Từ Tố Phương tới.
Ngải Diệp đến căng tin mua chút cháo cho Tạ Vãn Nguyệt, đáng thương cho cô gái nhỏ, vậy mà phải kết hôn với một người như vậy.
Tạ Vãn Nguyệt ăn một ít cháo, trong lòng có hơi sốt ruột, hôm nay là đêm giao thừa, cô vẫn còn bệnh nhưng mặc kệ như thế nào, buổi chiều vẫn phải trở về nhà họ Vạn, đêm giao thừa không thể ở trong bệnh viện.
Có lẽ là lời thỉnh cầu có tác dụng, cũng có lẽ là cơ thể Tạ Vãn Nguyệt quả thật không tệ, đến giữa trưa nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống 37,5°, coi như là có chuyển biến rất tốt.
Tạ Vãn Nguyệt hỏi có thể xuất viện hay không, Ngải Diệp cười trả lời cô: "Đương nhiên có thể, uống thuốc đúng giờ, uống nhiều nước, kiêng bị lạnh, nên ăn thanh đạm, cách hai giờ đo nhiệt độ cơ thể một lần."
Từ Tố Phương dẫn Tạ Vãn Nguyệt xuống hầm để xe. Buổi sáng Từ Tố Phương vừa tới, Vạn Ngọc Sơn đã rời đi. Từ Tố Phương giải thích là trong nhà có việc chờ anh quyết định, Tạ Vãn Nguyệt hoàn toàn không thèm để ý mà ngược lại cô hy vọng Vạn Ngọc Sơn không cần ở bên cạnh cô.
Trở lại nhà họ Vạn đã là buổi chiều, các viện đều mang tâm trạng vui mừng, thỉnh thoảng bọn nhỏ còn đốt pháo bùm bùm, rất có không khí năm mới.
Tạ Vãn Nguyệt trở về chỗ ở của Vạn Ngọc Sơn, anh không có ở đây. Cô nằm xuống giường nghỉ ngơi bất tri bất giác lại ngủ thϊếp đi, giữa chừng bị Từ Tố Phương đánh thức dậy uống nước, mơ mơ màng màng đi vệ sinh vài lần rồi lại quay về ngủ tiếp, Tạ Vãn Nguyệt ngủ thẳng đến hơn sáu giờ thì Từ Tố Phương lại đánh thức cô, nói là chuẩn bị bữa cơm tất niên.
Tạ Vãn Nguyệt đo nhiệt độ cơ thể, 37°, cuối cùng cũng bình thường, tuy rằng cơ thể vẫn không khỏe sau khi sốt cao nhưng có thể chống đỡ vượt qua đêm nay, tuổi trẻ thật tốt.
Đêm giao thừa ở nhà họ Vạn rất náo nhiệt, các bác các chú và bà cụ, Vạn Ngọc Sơn, Tạ Vãn Nguyệt ngồi ở bàn chính, những người còn lại dựa theo bối phận lần lượt ngồi dưới bàn chính, Tạ Vãn Nguyệt bệnh nặng mới khỏi, khẩu vị không tốt nhưng nhìn những người khác vui vẻ ăn uống, cô cũng rất vui vẻ, không biết Lương Mạn ở xa ngàn dặm có phải cũng giống như cô hay không.
Mặc dù con đường phía trước chưa biết thế nào nhưng có thể tiếp tục sống để xem pháo hoa rực rỡ này đã là ông trời ban cho.
Tạ Vãn Nguyệt, phải nhanh chóng lớn lên.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Gió Rừng Thông Thổi Qua Thắt Lưng
- Chương 4