Từ khi Tạ Vãn Nguyệt có ký ức đã biết mình không còn độc thân.
Chồng của cô họ Vạn, tên là Ngọc Sơn, lớn hơn cô mười hai tuổi, là người Hàng Châu, dựa theo bối phận thì là chú của cô.
Liên hôn gia tộc là trách nhiệm, thân là người gia tộc Tạ, chú tư Tạ Vãn Nguyệt và mợ tư kết hôn với nhau cũng vì lý do như vậy, nói đến tình cảm vợ chồng thì cũng chỉ giống như người uống nước tự biết ấm lạnh.
Người trong gia tộc thế hệ trước của Tạ Vãn Nguyệt đều là con trai, thế hệ này của cô, các bác đều đua nhau sinh thêm con, mãi đến đời Tạ Ích mới có chuyển biến sinh được đứa con gái như cô, về sau trong gia tộc cũng có hai cô gái được sinh ra. Một người năm tuổi, một người mười tuổi, dựa theo quy tắc thuận vị sẽ định Tạ Vãn Nguyệt và nhà họ Vạn làm thông gia.
Tháng giêng hằng năm nhà họ Vạn sẽ phái người tới đây tặng quà cho Tạ Vãn Nguyệt, cho tới nay, tính cả phần từ khi còn là thai nhi tổng cộng Tạ Vãn Nguyệt đã thu được hai mươi phần quà.
Nhà họ Tạ có chút coi trọng hôn sự này nên đã bồi dưỡng Tạ Vãn Nguyệt vô cùng xuất sắc, cầm kỳ thư họa, không gì không biết.
Cơ thể Tạ Ích yếu ớt nhiều bệnh, sống chưa quá ba mươi tuổi đã bỏ Tạ Vãn Nguyệt và người mẹ Lương Mạn lại, vui vẻ sung sướиɠ một mình đi tới một thế giới khác, mặc dù Tạ Vãn Nguyệt mất cha nhưng trong gia tộc cô chưa bao giờ bị bắt nạt vì lý do ấy, cũng là do cô đanh gánh vác trọng trách gia tộc và cũng bởi vì cuộc sống của hai mẹ con còn phải dựa vào gia tộc nên Tạ Vãn Nguyệt không dám lười biếng, luôn luôn cần cù chăm chỉ lớn lên, học tập, chờ đợi ngày lấy chồng.
Sáng ngày hai mươi tám tháng chạp, là ngày nhà họ Tạ tẩy trần.
Người trong tộc ngày cúng ông công ông táo sẽ trở về tổ trạch, các phòng đều quét dọn khiến trạch viên ngày xưa không chút sức sống tràn ngập hơi thở con người.
Trong phòng không có gì để tẩy, tất cả đều sạch sẽ toả ra mùi thơm xà phòng, Lương Mạn, bác gái và các thím đi vào phòng bếp rửa đống bát đĩa tích bụi cả một năm, Tạ Vãn Nguyệt thì cùng các em trai em gái chơi người tuyết.
Các anh chị còn chưa về nhà, chỉ có Tạ Vãn Nguyệt là nhàn rỗi, cô cầm sách luyện tập ngồi ở hành lang, một bên làm đề, một bên làm tổng chỉ huy.
"Chị cả, em muốn uống nước." Tạ Vãn Tinh lạch bạch chạy tới, giòn giã gọi cô.
Tạ Vãn Nguyệt nghe vậy buông sách bài tập xuống, rót nước từ cốc giữ nhiệt bên cạnh, thổi cho đỡ nóng rồi đưa cho cô ấy: "Uống chậm một chút."
Tạ Vãn Tinh "nhấp nhấp" uống xong, đặt cái chén lên sân thượng sau đó lại xoay người đi chơi.
Sắp đến giữa trưa, toàn bộ gia đình người tuyết đã được đắp xong, mặt trời lấp lánh chiếu lên trên tạo thành ánh hào quang rực rỡ, các bạn nhỏ đều rất vui vẻ, bắt đầu viết kịch bản chuẩn bị diễn kịch.
Tạ Vãn Nguyệt sưởi ấm bàn tay đỏ ửng vì lạnh, gọi bọn họ đi ăn trưa, bọn nhỏ không muốn, nhất định phải tiếp tục chơi, không biết là ai hô một tiếng: "Chị hai đến rồi."
Tạ Vãn Dương đi vào trong tiếng hò hét ấy, đứng vững trước mặt gia đình người tuyết.
Vãn Tinh rụt rè gọi cô ấy: "Chị hai."
Tạ Vãn Dương đưa tay sờ sờ mũi người tuyết, các bạn nhỏ nín thở, sợ cô ấy mất hứng nên bọn họ lập tức đẩy ngã dàn người tuyết cực kỳ khó đắp kia xuống.
"Vãn Dương." Tạ Vãn Nguyệt đứng lên chào cô ấy.
Dường như lúc này Tạ Vãn Dương mới nhìn thấy cô, xoay người đi đến bên cô, ngồi xuống sân thượng.
Tạ Vãn Nguyệt để bọn nhỏ nhanh chóng đi ăn trưa, bọn nhỏ không muốn đi, lo lắng cho người tuyết của chúng.
Tạ Vãn Dương hù dọa bọn nhỏ: "Nếu còn không đi thì bây giờ chị sẽ đạp bọn nó."
Bọn nhóc ầm ĩ chạy hết, duy chỉ có Vãn Tinh không chạy, cô ấy thấy trên mặt Tạ Vãn Dương có vết trầy xước, nhất định là bị ai đó bắt nạt, trong mắt cô ấy rưng rưng nước mắt, hỏi: "Chị hai, có phải thím tư nhỏ lại đánh chị đúng không?"
"Đúng vậy, em muốn thay chị báo thù sao?” Tạ Vãn Dương cười lạnh.
"Em muốn đi mách ông nội."
"Quản tốt miệng của em, dám nói nửa chữ ra bên ngoài thì chị đánh chết em."
Vãn Tinh bị cô ấy dọa đến mức không dám nói chuyện nữa, dừng chân một chút, xoay người bỏ chạy, không biết tốt xấu gì nữa.
Tạ Vãn Nguyệt dịu dàng khuyên cô: "Em ấy lo lắng cho em, cần gì phải nói chuyện với em ấy như vậy."
"Có tấm lòng tốt nhưng lại làm chuyện xấu, nói cho ông lão đấy biết thì có thể như thế nào, nhiều lắm là dạy dỗ người kia hai câu, bà ta uất ức muốn trút giận không phải vẫn rơi vào trên người em sao."
Tạ Vãn Nguyệt không nói, năm đó chú tư nɠɵạı ŧìиɧ, thím tư đề nghị ly hôn, chú tư không muốn nên cứ ương ngạnh kéo dài, đến khi thím tư cạn kiệt sức lực, buông tay nhân gian. Thím tư qua đời chưa đến nửa năm thì chú tư đã cưới thím tư nhỏ bây giờ, năm sau đã có thêm một cậu nhóc.
Tuy rằng lúc đó Tạ Vãn Dương còn nhỏ tuổi nhưng vẫn rất thù hận, sau này cô ấy làm khó cha ruột và người mẹ đến sau kia khắp nơi, càng thêm hận đưa em trai mới đến mức muốn gϊếŧ chết cậu mới toại nguyện, mấy năm nay người một nhà bởi vậy mà sống như gà bay chó sủa.
"Chị còn muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học à?" Tạ Vãn Dương nhìn thấy sách bài tập trong tay Vãn Nguyệt, cười lạnh nói.
"Nếu không thì sao?"
"Xuất ngoại, sau đó đừng trở về nữa."
"Em cho rằng chị đi ra ngoài được sao, không phải chị có mỗi một mình."
"Chị cả, chẳng lẽ chị muốn giống như mẹ em sao?”
"Sẽ không."
“Vạn Ngọc Sơn lớn hơn chị nhiều như vậy, anh ta đã là người lớn rồi, chị còn chưa học đại học, anh ta chắc chắn sẽ giống như cha em, chỉ biết tìm phụ nữ ở bên ngoài, hừ, ghê tởm."
Tạ Vãn Nguyệt hơi dùng sức nắm lấy quyển sách luyện tập, nói: "Em hai, lời này của em không được nói với người khác."
"Như thế nào, chị không thích nghe?"
"Bị người khác nghe được sẽ không tốt với em."
Tạ Vãn Dương lại cười lạnh: "Em không sợ.” Cô ấy dựa vào lan can nhìn lên bầu trời: "Một ngày nào đó em sẽ đòi lại tất cả những gì bọn họ nợ mẹ em."
"Em hai, nhịn một chút."
"Chị cả, không lúc nào em không nhịn nhưng em không thể nhịn như chị, rõ ràng biết là hố lửa nhưng từ nhỏ đến lớn vẫn luôn cố gắng nhảy vào trong."
Tạ Vãn Nguyệt khẽ thở dài, cô cảm thấy cô nhóc trước mắt có lệ khí quá nặng, nói tiếp cũng vô ích, đợi cô ấy lớn hơn mấy tuổi nữa hẳn là sẽ tốt hơn một chút. Có điều cô lại không thể ngờ, năm năm sau, sau khi Tạ Vãn Dương hạ mê dược một nhà kia đã một mình cõng theo năm mươi vạn tiền mặt chạy trốn khỏi nhà họ Tạ, từ đó không còn tin tức gì nữa.
Hai chị em trầm mặc trong chốc lát, ông Triệu tới gọi các cô đi ăn cơm, còn nói nhà họ Vạn tới.
Tạ Vãn Nguyệt ngạc nhiên, còn chưa qua đêm giao thừa, người nhà họ Vạn tới làm gì?
Sau khi ăn cơm trưa, Tạ Vãn Nguyệt được Tạ Điện Thần gọi đến thư phòng.
Vãn Nguyệt đi vào, Tạ Điện Thần đang nói chuyện điện thoại với nhà họ Vạn, trên mặt có vui có buồn, Vãn Nguyệt đứng ở một bên chờ.
Tạ Điện Thần nhanh chóng chấm dứt cuộc điện thoại, thông báo cho nhà họ Vạn mục đích lần này đến đây.
Bà cụ nhà họ Vạn năm nay bị bệnh, vẫn mãi chưa thấy tiến triển, vừa đúng ngày họp gia đình đoàn tụ, nhà nhà đều vui mừng, duy chỉ có đại thiếu gia nhà họ Vạn Vạn Ngọc Sơn lẻ loi một mình canh phòng trống đón năm mới, bà cụ cảm thấy mình không còn nhiều thời gian, hy vọng có thể nhìn thấy cháu trai và cháu dâu trưởng cùng nhau đón năm mới trước khi chết cho nên phái người tới đón Tạ Vãn Nguyệt đến Hàng Châu.
Tạ Vãn Nguyệt hỏi: "Ở lại mấy ngày?"
"Qua mười lăm tháng giêng sẽ trở về."
A, trong lòng Tạ Vãn Nguyệt không muốn nhưng cũng không thể nói ra miệng, cô nhìn Tạ Điện Thần một chút, thấy ông ta không còn lời muốn nói nữa, cô lập tức nói: "Vậy cháu quay về sửa sang lại hành lý."
Tạ Điện Thần "Ừ" một tiếng.
Tạ Vãn Nguyệt đi tới cửa rồi dừng lại, quay đầu nhìn: "Ông nội, năm mới vui vẻ, chúc tết ông trước."
Đến khi Tạ Điện Thần nghe thấy muốn đáp lại cô thì cô đã ra cửa.
Đến buổi trưa Lương Mạn biết được tin tức đã khó chịu trong lòng mãi, con gái thông minh lanh lợi lại nhu thuận hiểu chuyện, vẫn luôn là gai thịt trong lòng bà ấy, nhất là sau khi mất chồng, ngoại trừ sự nghiệp, con gái là ánh mặt trời duy nhất trong cuộc sống bà ấy, hôn sự này là do Tạ Ích thượng thượng rồi chấp nhận, bà không muốn thế, bà hy vọng tương lai con gái có thể ở cùng một chỗ với người mình thích nhưng Tạ Ích vẫn kiên trì, bà và ông ấy còn cãi nhau một hồi, sau đó trước khi Tạ Ích tức giận đã nhắc tới hôn sự của Tạ Vãn Nguyệt, mong bà lấy gia tộc làm trọng. Lương Mạn thương tâm không thôi, trong lòng vô cùng không vui nhưng vì tâm nguyện của Tạ Ích, bà ấy cắn răng chấp nhận. Mười mấy năm qua, không lúc nào bà ấy không hối hận, Lương Mạn đã nói với Tạ Điện Thần nhiều lần nhưng bị bác bỏ, bà ấy cũng từng thử mang Tạ Vãn Nguyệt chạy trốn nhưng cũng thất bại, về sau chỉ có thể kỳ vọng Vạn Ngọc Sơn sẽ là người chồng tốt của Tạ Vãn Nguyệt.
Hiện giờ nhà họ Vạn đã phái người đến đón Tạ Vãn Nguyệt, lần này chỉ là bụi bặm lắng xuống thôi, bà ấy không cam lòng cũng không có cách khác. Lương Mạn ngồi trong phòng nửa ngày cuối cùng mới lấy lại tinh thần, sửa sang lại đồ dùng cho Tạ Vãn Nguyệt rồi nhét vào vali hành lý thật lớn, lúc cuối vẫn cảm thấy không thỏa mãn, bà ấy còn muốn mang cho cô quá nhiều thứ thế nhưng không mang đi được.
Tạ Vãn Nguyệt trở về phòng, thấy Lương Mạn sửa sang lại cho cô hai cái vali siêu to khổng lồ nhưng vẫn muốn sắp thêm cái thứ ba, cô vội vàng ngăn lại: "Mẹ, đừng mang theo quá nhiều đồ, mười sáu con về rồi."
Lúc này Lương Mạn mới dừng tay, nhấc rạp nói: "Trong cái vali này là đồ lót, váy và áo len mềm mại, trong vali này là quần và áo khoác, áo vest, người ta nói mùa đông bên kia còn lạnh hơn phương Bắc, mẹ lại xếp cho con một bộ áo lông vũ, con phải chú ý giữ ấm, đừng bị bệnh."
Lần đầu tiên Tạ Vãn Nguyệt cảm nhận được nỗi khổ sở của Lương Mạn, mẹ cô vẫn luôn là một người phụ nữ tự lực cánh sinh, chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ khó khăn nào, từ nhỏ đã dạy cô làm việc làm người, giờ phút này, nỗi thương cảm của cô đang thấm đẫm toàn thân khiến cô có hơi muốn khóc, cô kéo tay Lương Mạn lên, vỗ nhẹ, nói: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con, mẹ phải tự bảo vệ cơ thể."
Lương Mạn lại dặn dò cô: "Nhà họ Vạn là gia đình kiểu cũ, nhiều người, nhiều quy củ, con đến bên kia phải ngoan, thấy cái gì hay nghe thấy cái gì cũng phải nhịn, không được tranh cãi với người khác, biết không?"
"Dạ, con biết." Tạ Vãn Nguyệt lên tiếng.
Lương Mạn còn muốn nói thêm nhưng bác Triệu gõ cửa, nói là ông cụ có quà tặng Tạ Vãn Nguyệt, Lương Mạn đi mở cửa, bác Triệu đưa cho cô một bao lì xì, nói: "Tiền mừng tuổi cuối tháng năm nay."
Tạ Vãn Nguyệt đi tới nói lời cảm ơn, bảo bác ấy gửi lời tới ông nội.
Bác Triệu lại nói: "Hành lý thu dọn xong chưa, phải đi rồi, Minh Nghĩa đang chờ ở bên ngoài."
Tạ Vãn Nguyệt đi chào Lương Mạn, vành mắt Lương Mạn đỏ lên, nói: "Đi đi."
Bác Triệu giúp lấy hai vali ra, Tạ Vãn Nguyệt và Lương Mạn ôm nhau tạm biệt sau đó lên xe.
Dọc đường đi tới sân bay đều giương đèn kết hoa mang bầu không khí của Tết, người khác đều là gia đình đoàn tụ mà cô lại muốn rời xa nhà trong những ngày như vậy.
Sau khi xuống máy bay có xe đến đón, Tạ Vãn Nguyệt được sắp xếp lên chiếc xe thứ hai, xe chạy rất lâu, đến tám giờ tối mới vào nhà lớn nhà họ Vạn.
Cửa xe mở ra, một luồng khí lạnh phả tới trước mặt, trên mặt nhiễm hơi nước băng giá, cô ngẩng đầu nhìn, vậy mà lại có tuyết rơi.
Tần Minh Nghĩa dẫn cô xuống xe, đi vào cửa nhà lớn, Tạ Vãn Nguyệt nhìn thấy một vách tường khổng lồ, phía trên chạm khắc hoa văn phức tạp, một bên là cây cối cao lớn thô to, không biết bao nhiêu năm tuổi, tán cây xòe ra che kín bầu trời, thậm chí còn trải ra bên ngoài, phía sau bức tường là một rừng trúc, lá xanh um tùm đỡ tuyết đọng màu trắng, có vẻ đặc biệt đẹp mắt trong tia hoàng hôn cuối cùng.
Nhà họ Vạn là thiết kế thất tiến viện lạc, Tần Minh Nghĩa mang theo Tạ Vãn Nguyệt đi qua hành lang thật dài tiến vào viện chính. Có người dẫn bọn họ đến căn phòng phía tây, Tần Minh Nghĩa lui ra ngoài, một người nhận áo Tạ Vãn Nguyệt cởi ra, một người bưng nước rửa tay cho cô, một người bưng một cái bàn cơm nhỏ tới.
(Chú thích: thất tiến viện lạc.)
Tạ Vãn Nguyệt im lặng đánh giá xung quanh, tòa nhà này ước chừng có chút cổ, đồ vật bài trí phần lớn đều là phong cách cũ khiến người ta như tiến vào một thời không khác.
Trên bàn cơm nhỏ là ba đĩa thức ăn, một mặn hai chay, cộng thêm một chén cơm nhỏ và một chén canh, khẩu vị Tạ Vãn Nguyệt không tốt, chỉ ăn vài miếng là hạ đũa, rất nhanh đã có người đến dọn bàn cơm nhỏ, trong phòng lại chỉ có một mình cô, mí mắt cô nặng nề, muốn ngủ nhưng lại chưa được sắp xếp nên đành cố gắng chống đỡ.
Lại một lát sau, bên ngoài có một bà vυ" tiến vào, tự xưng họ Thu, tên Mạn, nói do bà cụ đưa tới.
Tạ Vãn Nguyệt đứng dậy, đi theo Thu Mạn vào trong phòng trong. Trong lòng cô không hiểu sao rất khẩn trương, tòa nhà xa lạ và những người xa lạ này khiến cô cực kỳ bất an.
Nội thất bày biện rất đơn giản nhưng khắp nơi lộ ra vẻ tao nhã, Tạ Vãn Nguyệt chỉ đơn giản nhìn lướt qua hai lần sau đó đã bị người trên giường hút ánh mắt.
Người nọ mặc áo dài màu trắng trăng, dựa nửa người vào đầu giường, đầu đầy tơ bạc được dùng một cây trâm cài buộc lên, mặc dù gương mặt bà cụ mang bệnh nhưng khí chất tuyệt nhiên không giống bà lão tám mươi bảy tuổi.
"Nào, đến đây ngồi." Bà cụ vẫy tay với Tạ Vãn Nguyệt, giọng nói nhu hòa.
Tạ Vãn Nguyệt nhu thuận ngồi xuống bên cạnh bà cụ, bà cụ cầm tay phải của cô, cô cũng mặc cho bà cụ vuốt ve trên lưng mình.
"Trên đường có mệt không?"
"Không mệt ạ."
"Ăn có hợp khẩu vị hay không? Đồ ăn cố ý làm theo thói quen của cháu."
"Cám ơn bà nội, cháu cảm thấy rất ngon."
"Sang năm có thể thành hôn rồi."
“...”
"Vẫn không muốn thành hôn sao?"
Tạ Vãn Nguyệt trả lời: "Cháu chưa đủ tuổi kết hôn hợp pháp."
"Vẫn còn là một đứa trẻ." Bà cụ khẽ thở dài: "Vất vả cho cháu."
Tạ Vãn Nguyệt ngoan ngoãn ngồi, cô không biết nên nói gì.
Bà cụ thấy sắc mặt cô mệt mỏi, sai người dẫn cô đi nghỉ ngơi, Tạ Vãn Nguyệt theo người rời khỏi đây.
Đợi cô ra ngoài, Thu Mạn bước tới đưa cho bà cụ Vạn một ly nước, nói: "Trước kia chỉ nhìn ảnh cũng đã thấy rất đẹp, lúc này nhìn tận mắt rồi lại càng thấy đẹp, tính cách lại thông minh nhu thuận, Ngọc Sơn có phúc rồi."
"Hơi nhỏ quá, Ngọc Sơn đã ba mươi hai rồi."
"Sang năm là hai mươi rồi, làm lễ cưới trước, đợi đến tuổi rồi mới đi làm văn kiện pháp lý."
Bà cụ Vạn cười nói: "Bà và tôi nghĩ giống nhau đấy, quay đầu gọi Ngọc Sơn đến một chuyến, thương lượng với nó một chút."
"Tôi nhớ kỹ rồi, lúc này Ngọc Sơn còn đang bận bên ngoài, đoán chừng lại phải về rất muộn, có thể còn uống rượu nữa, không bằng ngài ngủ trước đi, tôi đi thông báo một tiếng với Tố Phương, sáng sớm mai sẽ thương lượng."
Bà cụ Vạn gật đầu đồng ý, lại bảo bà ấy đi lấy Hoàng lịch đến tra ngày lành.
Tạ Vãn Nguyệt bị người dẫn đi vào trong sâu bên trong nhà, lúc này sắc trời đã tối đen, ánh đèn trong hành lang dài mềm mại chiếu lên bông tuyết rơi xuống, trong suốt điểm điểm, thật là đẹp mắt, xuyên qua một hành lang dài đến một sân, vào được phòng đã nhìn thấy hai cái vali siêu to khổng lồ của cô đứng ở góc tường.
Một người từ phòng tắm bước ra, tự giới thiệu là bảo mẫu của Vạn Ngọc Sơn từ nhỏ, họ Từ, tên là Tố Phương.
"Cháu và Ngọc Sơn gọi dì là dì Phương là được, nước tắm đã chuẩn bị xong, cháu đi tắm cho đỡ mệt mỏi."
Tạ Vãn Nguyệt cảm ơn sau đó mở vali ra tìm quần áo sạch sẽ thay, tắm rửa xong cô trở lại phòng chuẩn bị cho cô, mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, tuy rằng đêm còn sớm nhưng cô thật sự không chịu nổi, vừa nằm sấp trên giường đã lập tức ngủ thϊếp đi.
Không biết ngủ bao lâu Tạ Vãn Nguyệt đã lại bị một trận âm thanh ồn ào đánh thức.
Tạ Vãn Nguyệt chú ý nghe, là Vạn Ngọc Sơn trở về, anh uống rượu say, đang dùng đủ loại biện pháp để bay mùi rượu.
Cô có chút khẩn trương không rõ, xoay qua xoay lại hai cái trên giường cuối cùng xốc chăn lên, bước đến cửa, kề tai nghe, bên ngoài ước chừng còn lại ba người đang nói chuyện, một giọng nam thanh lãnh, hơi mang theo khàn khàn say rượu, một giọng nữ hơi già nua, là dì Phương, ngoài ra còn có một giọng nữ ôn nhu đang trấn an Vạn Ngọc Sơn.
Tạ Vãn Nguyệt đứng lề mề một lúc lâu cuối cùng mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ có hai người, người ngồi trên ghế chính là Vạn Ngọc Sơn, khuôn mặt của anh thanh lãnh lạnh lùng, chỉ là phần thanh lãnh này dính một chút ửng hồng, tuấn mỹ lại thêm một loại quyến rũ.
Người đứng là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp mặc váy len màu tím, eo thon buộc một sợi dây lưng tinh tế càng tôn bộ váy trên người, cô ta đang nghiêng người tiến đến bên tai Vạn Ngọc Sơn nói cái gì đó, mái tóc dài xoăn sóng biển che hơn phân nửa khuôn mặt chỉ lộ ra đôi môi đỏ mọng và chóp mũi xinh xắn, trong không khí tràn ngập mùi rượu xen lẫn mùi thơm ngọt ngào, hẳn là mùi nước hoa trên người cô ta.
Vạn Ngọc Sơn cảm thấy bên tai ồn ào, trong lòng không kiên nhẫn, anh đẩy người trước người ra, giọng nói cũng mang theo phiền não: "Canh đã xong chưa?"
Ngoài phòng truyền đến tiếng của Từ Tố Phương: "Được rồi được rồi, đến đây." Tiếng còn chưa dứt, bà ấy đã bưng chén canh tiến vào, bước nhanh đến trước mặt Vạn Ngọc Sơn: "Uống đi."
Vạn Ngọc Sơn mở mắt ra, đưa tay cầm lấy chén, uống xong vài ngụm, lúc liếc mắt lại nhìn thấy một bóng dáng, anh tập trung nhìn, thấy bóng dáng Tạ Vãn Nguyệt xinh đẹp đứng trước cửa tây phòng.
Tạ Vãn Nguyệt chợt đón nhận ánh mắt của anh lập tức cả kinh, ánh mắt của anh như dao.
"Cô ấy là ai?" Vạn Ngọc Sơn hỏi.
Từ Tố Phương trả lời.
"Tại sao cô ấy lại ở đây?" Vạn Ngọc Sơn ném chén trống trong tay lên trên bàn, chén vỡ vụn.
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy một cây kim.
Tạ Vãn Nguyệt có chút hít thở không thông, to gan mở miệng: "Tôi..."
"Cho tôi một cái viện khác!” Vạn Ngọc Sơn đứng lên, không đứng vững, lắc lư một cái, được người phụ nữ bên cạnh đỡ lấy.
"Ngọc Sơn, đêm đã khuya, nghỉ ngơi trước, ngày mai đổi lại." Từ Tố Phương khuyên anh.
Vạn Ngọc Sơn liếc cô một cái, đi thẳng ra ngoài, người phụ nữ kia đi sát theo: "Ngọc Sơn, anh chậm một chút."
Trong lòng Từ Tố Phương lộp bộp, bước vài bước đuổi theo.
"Ai bảo cô ấy tới?" Lửa giận của Vạn Ngọc Sơn càng ngày càng lớn.
"Là bà cụ."
"Hồ nháo! Bà cụ hồ đồ, các người cũng hồ đồ theo, xem lời tôi nói chỉ là cái rắm!"
Tạ Vãn Nguyệt nghe được giọng nói bên ngoài càng ngày càng xa, một ngụm khí nghẹn ở ngực lúc này mới trút ra, sau lưng lạnh lẽo một mảnh, ước chừng mồ hôi đã thấm ướt quần áo, cô buông tay túm góc áo, xoay người trở về phòng, cởϊ áσ ngủ, nhanh chóng thay bộ quần áo sạch sẽ khác, bàn tay lướt qua hai má nhận ra nó giàn giụa nước mắt.