Chương 22

Mấy ngày nay có thể nói là khoảng thời gian u tối nhất cuộc đời Tạ Vãn Nguyệt, giữa ban ngày ban mặt, cô lại bị người khác chuốc mê, chờ đến khi tỉnh lại thì thì phát hiện tay chân mình đã bị trói, trên miệng dán băng dính, đang nằm trong một chiếc xe.

Cô nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ xe, thấy sắc trời tối đen, thỉnh thoảng có vài ánh đèn lập loè, hẳn là cách nội thành rất xa.

Sau đó cô lại nhìn về phía trước, đằng trước chỉ có hai người ngồi, một người lái xe, một người khác ngồi ở ghế phụ bên cạnh tài xế đang cầm điện thoại chơi game, có thể nghe được tiếng chém gϊếŧ vọng ra từ trong điện thoại.

Cô nép vào ghế ô tô, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, nghĩ xem tại sao đột nhiên mình lại ở đây. Đột nhiên bụng dưới xuất hiện cảm giác đau nhức, thôi xong, dì cả sắp đến rồi, nhưng cô lại không có băng vệ sinh…

Vốn tính toán hai hôm nay sẽ có kinh, cô định quay về Vạn gia để Từ Tố Phương nấu nước đường đỏ với gừng cho mình uống, nhưng ngàn tính vạn tính, lại không tính ra được mình sẽ bị bắt cóc.

Bọn chúng bắt cóc cô vì tiền sao?

Chiếc xe đi tiếp khoảng nửa giờ vẫn không ngừng lại, hai người kia không hề trao đổi gì, người đàn ông chơi game không còn chơi nữa, gã nghiêng người trên ghế ngủ thϊếp đi, tiếng ngáy nối tiếp hết tiếng này đến tiếng khác.

Tạ Vãn Nguyệt hơi mất kiên nhẫn, nhưng cô không dám lên tiếng, còn chưa biết được bao nhiêu, cô không thể rơi vào thế hạ phong được.

Lại nhịn thêm một lúc lâu, đến khi ý thức cô dần trở nên mơ màng, tốc độ xe bắt đầu chậm lại, cô nghe thấy tiếng người đàn ông chơi game mở miệng: “Là chỗ này sao?”

Tài xế nói: “Tao có nên thả chậm tốc độ để quan sát không nhỉ, trời tối quá, nhìn không rõ. Chuyến lần này là lần đầu tiên đấy, chưa đi qua chỗ này bao giờ. Không giống những tuyến đường khác chỉ cần nhìn địa hình là có thể đi thẳng.”

Người đàn ông chơi game nói: “Tín hiệu ở cái nơi tồi tàn này yếu quá, không xem hướng dẫn chỉ đường được.”

Tài xế nói: “Thứ đó là dành cho dân mù đường như mày dùng, còn tao chưa dùng bao giờ, dựa vào trực giác và ánh mắt của tao, chỗ nào cũng đi được hết. Đây, chính là chỗ này, đi dọc theo đường nhỏ, mười phút nữa sẽ đến nơi.”

Người đàn ông chơi game nói: “Chuyến này chắc cũng phải đến hai mươi.”

Tài xế nói: “Xem tin nhắn trong nhóm đi, có thể đó, cũng không biết phía bên kia mặt mũi thế nào. Xem người chúng ta bắt được này, chậc chậc, quá đẹp, da trắng mịn màng, đến chạm vào cũng sợ để lại vết.”

Người đàn ông chơi game cười thô bỉ: “4 ngày nữa mới xuất cảng, còn nguyên một ngày để chơi nó, thời gian còn dài mà.”

Tài xế cười hô hố: “Con hàng tốt như thế, không nỡ bán ra ngoài.”

Người đàn ông chơi game nói: “Chơi chút thì được, bên bán nói “con cá” này nhất định phải bán đi, tuyệt đối không được để lại trong nước.”

“Chậc chậc, chắc phải hận thù ghê lắm.”

“Không hận đến thế thì sao tao với mày có món hời này được?”

“Hehehe.” Tên tài xế lại cười rộ lên, giọng điệu tràn đầy hưng phấn.

Tạ Vãn Nguyệt biết bọn họ đang nói đến mình, chỉ là cô không ngờ lúc mình hôn mê đã bị kẻ khác bán đi.

Trong lúc hai tên kia thì thầm to nhỏ thì chiếc xe cũng dừng lại, Tạ Vãn Nguyệt nghe thấy bên ngoài có tiếng chó sủa. Sau đó tiếng kim loại va vào nhau vang lên, chiếc xe lại khởi động, di chuyển chậm chạp khoảng 10 mét rồi dừng lại, tắt máy, cô vội vàng nhắm mắt lại.

Hai người kia xuống xe, tên cầm điện thoại mở cửa sau vác Tạ Vãn Nguyệt lên vai.

Tạ Vãn Nguyệt trộm mở mắt ra nhìn, xung quanh đều tối đen như mực, chỉ có vài ánh đèn sáng lờ mờ, bọn họ đi đến một cái sân lớn, tên cầm điện thoại đi thêm mấy chục bước, bọn họ đi vào trong một căn phòng, bên trong phòng đã có người chờ sẵn: “Tốc độ của bọn bây hơi chậm đấy.”

“Mẹ nó, ông đây khổ sở cả một đường mà mày còn sỉ nhục tao à?”

“Đưa vào trong trước đi, trói tay chân lại, trói chặt quá sẽ què đấy, bán không được giá tốt đâu.”

“Được thôi, đi đường không ngừng lại lần nào, chưa được ăn uống gì.”

“Ở trên bếp đấy, tự đi lấy đi.”

Người cầm điện thoại chơi game vác Tạ Vãn Nguyệt đến một căn phòng nhỏ, ném cô lên giường rồi cởi dây trói cho cô, miệng lẩm bẩm: “Dùng bao nhiêu thuốc mê vậy? Đã đi cả một ngày mà người chưa tỉnh, vẫn còn hôn mê.”

Tên tài xế nói: “Nghe nói là loại mới nhất, hiệu quả cực tốt. Đi thôi, đi ăn gì đó trước, tao đói đến mức ngực dán vào lưng rồi, ăn xong rồi chơi sau.”

Tên cầm điện thoại tiện tay sờ lên mặt Tạ Vãn Nguyệt mấy cái: “Thật sự rất kí©h thí©ɧ nha, người đẹp, chờ anh, chút nữa anh sẽ quay lại với em.”

Đợi hai người kia đi ra ngoài, Tạ Vãn Nguyệt mới ngồi dậy nhìn xung quanh một vòng. Căn phòng này không có cửa sổ, trên tường chỉ có một cái song sắt, một bên là cửa sắt, đồ đạc trong phòng cũng rất đơn giản, có một cái bàn, một cái ghế và một cái giường đơn. Cô đi đến bên cạnh bàn, mở ngăn kéo ra, bên trong sạch sẽ không có thứ gì cả.

Cửa sắt bị khoá ngoài, không phá được, lúc vừa mới đi vào cô đã thấy một dãy phòng, tất cả đều giống với căn phòng cô đang ở. Theo những gì cô nghe được, có lẽ không hề ít người bị bán vào đây giống cô, đứng như vậy một lúc lâu cũng không thấy bên ngoài có động tĩnh gì.

Trong lúc cô đang lo lắng, đột nhiên nghe thấy tiếng người đi đến bên này, sau đó có âm thanh cửa sắt bị mở ra, tiếp đến là tiếng kêu thảm thiết của một cô gái, tràn đầy hoảng sợ tuyệt vọng, kèm theo đó là tiếng khóc cố đè nén, thấu tận tâm can.

Tạ Vãn Nguyệt lùi về đằng sau ngồi phịch xuống giường, bụng ngày càng đau, trong lòng cũng càng thêm hoảng sợ.

Cô muốn khóc nhưng lại không dám khóc thành tiếng, đưa tay lên lau đi, trên tay cô toàn là nước mắt.