Chương 20

Thời gian trôi nhanh như vó ngựa, chớp mắt đã là cuối tháng mười.

Hôm nay Vạn Ngọc Sơn đã mất bình tĩnh trong phòng họp, cả đám từ già đến trẻ trố mắt nhìn nhau một hồi lâu, rối rít chán nản, mấy ngày nay mọi người đều phải tăng ca, kết quả lại bị mắng chửi thậm tệ, ai mà vui vẻ cho được.

Vạn Ngọc Sơn nghe thấy hai từ “tăng ca” lại càng thêm bực bội, anh mắng: “Ai bảo mấy người làm thêm giờ? Tăng ca đến mức não nhũn thành bột rồi, cái thứ này mà gọi là sáng tạo sao?! Cốt lõi công việc và thương hiệu đều mơ hồ, mấy thứ thừa thãi thì lại đặt lên hàng đầu.”

“Sáng sớm đã khoe thứ mình cho là mới mẻ này với tôi, muốn thể hiện nỗi vất vả của mấy người cho tôi xem à?”

“Nắm bắt đồ vật bất biến, cái gì gọi là đồ vật bất biến? Tâm lý của người tiêu dùng, đến cả tâm lý của người tiêu dùng còn không nắm được thì làm sao mà kiểm soát được thị trường, dựa vào cái đống quảng cáo phí tiền này sao?”

“Làm lại, sáng ngày mai đưa cho tôi xem, cấm tăng ca, người nào tăng ca thì đuổi hết con mẹ nó đi!” Nói xong, anh phất tay áo rời đi.

Bỏ lại một đám người nhìn nhau, không tăng ca thì phải làm sao đây, ông chủ là thần tiên, nhưng bọn họ có phải đâu.

Vạn Ngọc Hà thấy thế, trấn an nói: “Đừng nản lòng, hôm nay nghỉ ngơi một buổi đi, mọi người về nhà nghỉ ngơi rồi mai lại chiến tiếp.”

“Tổng giám đốc Vạn này, thời hạn chỉ có một ngày thì sao mà làm ra một phương án khiến anh ấy hài lòng được, bây giờ chúng tôi trắng tay rồi, chẳng còn bất kỳ ý tưởng hay nào cả.”

Vạn Ngọc Hà mỉm cười, nói: “Ông chủ từng dùng một tiếng để lập ra một phương án, mọi người đông như vậy, thời hạn một ngày là đủ rồi, huống hồ lúc trước mọi người đều đã có nền tảng vô cùng phong phú. Đi về nghỉ ngơi đi, nếu lát nữa anh ấy mà nhìn thấy mọi người còn ở lại đây, thể nào cũng muốn lôi dao ra, tôi cản không kịp đâu.”

Tất cả mọi người đồng loạt ngậm miệng, “sự tích anh dũng” Vạn Ngọc Sơn từng vung mạnh thanh đao khổng lồ chém Vạn Tứ Thúc, có khi trong đám người bọn họ có người đã nhìn thấy rồi.

Bởi vậy bọn họ không nán lại đó nữa, cầm theo túi xách đi ra khỏi phòng họp.

Những người ở bộ phận khác nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy khó hiểu.

Đây là bị đuổi việc tập thể à?

Vừa rồi trông thấy Vạn Ngọc Sơn nổi giận đùng đùng đi từ bên trong ra đã linh cảm có chuyện không may, quả nhiên là như thế.

Hình như dạo gần đây tâm trạng ông chủ không được tốt lắm.

Có người níu lấy một người khác, hỏi: “Sao vậy?”

“Ông chủ bắt chúng tôi nghỉ một ngày, thay đổi đầu óc.”

“...!”

Mẹ nó, chỉ thị tốt như vậy mà ai cũng mang bộ mặt đau khổ, thật muốn đánh cho bọn họ một trận.

***

Vạn Ngọc Hà quay về văn phòng trên lầu, từ xa đã trông thấy hai người trợ lý tổng giám đốc đang bận bịu xử lý công việc đâu vào đấy, anh ấy bước tới, ném ánh mắt dò hỏi: “Vẫn còn giận à?”

Trợ lý Tiểu Ngọc chắp tay, nhỏ giọng nói: “Hết giận rồi ạ, anh Chu đến.”

Vạn Ngọc Hà lại hỏi: “Tới làm gì?”

“Không biết, dáng vẻ rất chán nản.”

Vạn Ngọc Hà nghĩ thầm, Chu Chí đến chỗ này thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt, người này làm việc dưới trướng Vạn Ngọc Xuyên, bình thường sẽ không chạy quay đây.

Trong mỗi gia tộc đều có một đống chuyện lớn nhỏ, có công khai có mờ ám, chuyện mà Vạn gia không thể giải quyết rõ ràng đều để Vạn Ngọc Xuyên xử lý, không biết lần này đã tra ra được chuyện gì.

Nhưng bản thân mình cây ngay không sợ chết đứng, dù tai hoạ có đến cũng sẽ không ập xuống đầu anh ấy.

Đang định rời đi thì Vạn Ngọc Sơn mở cửa bước ra, nhìn thấy anh ấy, anh hỏi: “Em ở đây làm gì?”

Vạn Ngọc Hà bị anh hỏi thì sững người, bèn trả lời: “Em về phòng làm việc của mình.”

“Sao không về đi?”

“Em không mệt.”

Vạn Ngọc Sơn không lên tiếng mà nhìn chằm chằm vào anh ấy.

“Em đi ngay đây.” Vạn Ngọc Hà quay người đi vào thang máy, anh ấy cũng là tổng giám đốc đó, mất mặt quá đi.

Tiểu Ngọc và những người khác cúi đầu làm việc, làm như không nhìn thấy.

Vạn Ngọc Sơn nói với Tiểu Ngọc: “Lấy cho tôi ly nước.”

“Vâng.” Tiểu Ngọc lập tức hành động, rót nước mang vào phòng.

Chu Chí không động đến tách cà phê trước mặt.

Tiểu Ngọc đặt ly nước xuống rồi cúi đầu đi ra ngoài, ánh mắt của người tên Chu Chí này có độc, chỉ liếc một cái cô đã muốn đi đời. Nghe danh anh ta từ lâu nhưng chưa thấy bao giờ, hôm nay cô ấy mới được gặp, liếc nhìn cũng không dám nhìn tới cái thứ hai, quả thật còn đáng sợ hơn cả Vạn Ngọc Sơn.

Vạn Ngọc Sơn nói: “Ngọc Xuyên nghĩ thế nào?”

Chu Chí nói: “Anh ấy nói cứ im lặng theo dõi, bây giờ không cần phải động thủ, chờ đối phương tự xông vào, đến lúc đó chỉ cần bắt cá trong rọ.”

Vạn Ngọc Sơn nói: “Được.”

“Lúc này cần phải nhổ cỏ tận gốc, Ngọc Xuyên bảo anh không được mềm lòng.”

Vạn Ngọc Sơn nhìn thanh đao treo trên tường, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ừ.”

“Tôi đi đây, trước khi hôn lễ của anh diễn ra, e là sẽ có động tĩnh, nhất định phải đề cao cảnh giác.”

Vạn Ngọc Sơn nói: “Mọi người trong gia tộc đều đã được bảo vệ chu toàn, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

“Còn người ở trường học kia?”

“Không ai biết thân phận của cô ấy, trước kia Tạ gia vẫn luôn bảo vệ rất chu toàn.”

“Cũng phải lộ diện trong hôn lễ.”

“Không lộ, có khăn voan che rồi.”

Chu Chí nghĩ, ý kiến này hay thật.