Chương 13

Sau khi quay lại Tạ gia, Tạ Vãn Nguyệt nhanh chóng gia nhập đội quân ôn thi đại học.

Phần lớn các anh chị họ nhà các chú, các bác của cô đều đã đi du học, chỉ còn mình cô bị sợi dây hôn nhân trói buộc, không thể đi bất kỳ đâu, đành phải cần cù chăm chỉ đọc sách, thi đại học như những người khác.

Trong lúc cô cố gắng ôn tập, hai nhà Vạn Tạ cũng bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của cô và Vạn Ngọc Sơn.

Bởi vì Vạn lão thái yêu cầu tất cả phải tuân theo đúng lễ nghi,Tạ Vãn Nguyệt vừa về đến nhà được hai ngày, bà ấy liền phái người mai mối đến cầu hôn.

Cuối tháng hai tiểu định, bên kia đưa tới bốn cái rương lớn, bên trong là vải tơ tằm, lụa tích la, lá trà và tiền biếu;

Hôn lễ được quyết định sẽ tổ chức vào đầu tháng ba, ngay sau đó là lễ đại định, hai bên trao thiệp long phụng, Vạn gia lập tức gửi lễ vật đại định đến.

Sau khi xong những việc này, Tạ gia bắt đầu chọn người đi đưa dâu, mặc dù nơi này cách Hàng Châu rất xa nhưng những thủ tục xuất giá không thể bỏ qua được.

Đợi đến ngày thứ hai của tháng tư, buổi sáng Tạ Vãn Nguyệt đến trường để nhận bài thi, lúc về lại thấy có mấy người đến nhà mình.

Thì ra là Vạn gia đưa tới một bộ áo cưới, bộ áo này được Vạn lão thái mặc khi xuất giá năm ấy, lão thái thái hy vọng Tạ Vãn Nguyệt có thể mặc bộ áo cưới này gả tới Vạn gia, ngụ ý truyền thừa.

Tạ Vãn Nguyệt mặc thử, đúng lúc đó, nhà thiết kế váy cưới đi tới vỗ tay cười: “Đúng là duyên phận, tôi còn tưởng phải bỏ ra rất nhiều công sức chỉnh sửa chiếc váy này, không ngờ cô mặc nó đẹp như vậy.”

Lương Mạn cũng cảm thấy vui mừng, Vãn Nguyệt có thể mặc vừa váy cưới của Vạn lão thái thái cho thấy những người khác của Vạn gia cũng công nhận cô. Bà ấy nói Tạ Vãn Nguyệt, “Sau này đừng có ăn uống lung tung, lỡ hôm sau béo lên lại mặc không vừa, không làm tân nương được.”

Tạ Vãn Nguyệt khẽ trả lời, nhưng cô nghĩ đến hình ảnh mình béo lên không mặc vừa váy cưới. Nếu vậy, có lẽ Vạn Ngọc Sơn sẽ cắt thịt cô ra, rồi lại nhét cô vào trong bộ váy cưới này.

Nhà thiết kế giúp cô cởi váy, nói muốn đem đồ về, chỉnh sửa lại thiết kế một chút, thêm một chút yếu tố hiện đại vào.

Tạ Vãn Nguyệt mặc một bộ đồ trắng bên trong, vân vê một góc váy cưới, cô hỏi: “Cái này bao lâu thì hoàn thành?”

Nhà thiết kế trả lời cô: “Ít nhất cũng phải mười tháng, cô nhìn những chỗ này xem, cần thợ thêu tỉ mỉ từng chút một, xong lại còn phải chồng lên thêm một tầng nữa, kiểu dáng đồ cưới như này rất phức tạp, một người phải làm hết tất cả công đoạn, không thể để nhiều người cùng làm được.”

Tạ Vãn Nguyệt về phòng thay quần áo của mình rồi đưa bộ váy trong cho nhà thiết kế, nói: “Một mình tôi không thể tự mặc nó được, thật sự quá phức tạp.”

“Bây giờ có phiên bản áo cưới được đơn giản hoá, kiểu dáng đơn giản, vừa dễ mặc vừa dễ cởi, kiểu dáng bộ đồ này vẫn là dạng ông cha thế kỉ trước nghĩ ra, muốn mặc nó lên người cũng phải nhờ ba bốn người hỗ trợ.” Đôi mắt của nhà thiết kế dần sáng lên, “Tôi thiết kế nhiều năm như vậy, chủ yếu làm váy cưới cho cô dâu, qua tay không đến một ngàn thì cũng phải tám trăm bộ, đây là lần đầu tiên thấy hàng cao cấp như thế, có lẽ cũng là nhờ duyên phận.”

Tạ Vãn Nguyệt thấy cô ấy bị chiếc váy cưới này hấp dẫn, cũng sinh lòng yêu thích nó, cô từng đi theo Thu Mạn, học thêu thùa cũng được một thời gian, có những lúc rảnh rỗi, cô tự mình nghĩ ra một vài hoa văn, bây giờ gặp gỡ vị này, nỗi lòng nghiên cứu thảo luận dâng trào, hai người trò chuyện với nhau vô cùng sôi nổi.

Lương Mạn ngồi trước bàn sách tính toán của hồi môn của Tạ Vãn Nguyệt, con gái Tạ gia khi đi lấy chồng được chia cho một phần cố định, tất cả tài sản của bà và Tạ Chân cũng để cho cô hết, Tạ lão gia tử cũng âm thầm thêm vào đấy một chút, gộp ba phần lại cũng không hề ít, bà lên kế hoạch giúp con gái đầu tư một chút. Phụ nữ chỉ có chồng, sự nghiệp và tiền bạc là bảo vệ bản thân. Đàn ông có thể không có, nhưng sự nghiệp và tiền bạc thì không được thiếu.

Tạ Vãn Nguyệt nói chuyện với nhà thiết kế vẫn chưa thấy thỏa mãn. Buổi trưa ăn cơm cũng thảo luận nghiên cứu, buổi chiều nhà thiết kế phải quay về Hàng Châu, cô mới bị Lương Mạn kéo về phòng, đưa bản kế hoạch liệt kê của hồi môn cho cô xem.

“Con làm gì có nhiều tiền thế này.”

“Từng đấy thì có gì mà nhiều, phụ nữ nhất định phải có sự nghiệp và tiền bạc phòng thân.”

“Con biết rồi, sau này con sẽ kiếm thật thật nhiều tiền.”

“Chỉ cần con khỏe mạnh vui vẻ là được.”

Tạ Vãn Nguyệt cười cười, nói: “Con sẽ cố gắng.” Dứt lời, cô quay lại phòng học giải đề thi.

Lương Mạn đã hẹn gặp một người bạn cũ đi bàn chuyện đầu tư hạng mục.

Ngày xuân ở Tạ trạch nhìn qua thì yên tĩnh nhàn nhã nhưng bên trong lại là sóng ngầm mãnh liệt, Tạ Vãn Nguyệt và Lương Mạn dần bị nhấn chìm trong đó, nỗ lực thoát thân, đồng thời cũng cố gắng học các kỹ năng sinh tồn để có thể sống sót mà không phụ thuộc vào bất kỳ ai, lỡ như một mối quan hệ sụp đổ, hai người bọn họ vẫn có thể toàn thân rút lui.

Sinh ra làm người đã khó, mà sống được một đời khỏe mạnh vui vẻ lại càng khó hơn.

Đảo mắt một cái kì thi đại học đã đến, đêm trước ngày thi, Vạn lão thái thái gọi video trò chuyện với Tạ Vãn Nguyệt, cổ vũ ủng hộ cô, vậy mà Vạn Ngọc Sơn cũng ở đó, dù anh không nói gì cả nhưng ý đồ trong mắt anh lại rất rõ ràng.

Trong lòng Tạ Vãn Nguyệt oán thầm, cô đã đồng ý với anh thì chắc chắn sẽ giữ chữ tín, cho dù anh không tin thì đợi đến khi có điểm, anh cũng có thể giám sát cô điền nguyện vọng cơ mà.

Vạn Ngọc Sơn bên đó đoán được suy nghĩ trong lòng cô, thấy cô căn bản không để ý tới anh, liền đến gần hỏi cô: “Khi nào điền nguyện vọng?”

“Chắc là khoảng hai lăm tháng sáu.”

“Ừ.” Vạn Ngọc Sơn không nói gì thêm, trả lại vị trí cho Vạn lão thái thái, cô thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hiểu ý tứ của anh.

Vạn lão thái thái lại nói thêm vài lời, chúc cô thi cử may mắn rồi cúp điện thoại, Tạ Vãn Nguyệt tựa vào cửa sổ nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài.

Vì địa điểm thi cách xa nhà nên ngay sau khi biết thông tin nơi thi, Lương Mạn lập tức đặt khách sạn, chỉ cách phòng thi mười phút.

Ngày hôm sau, Tạ Vãn Nguyệt tự tin bước vào phòng thi.

Hai ngày thi trôi qua nhanh chóng, sau khi thi xong, Tạ Vãn Nguyệt hòa vào dòng học sinh đi ra khỏi trường, quãng đời cấp ba của cô vậy là kết thúc, qua mấy tháng nữa cô sẽ đến một thành phố khác tiếp tục xây dựng cuộc đời mình.

Trong lúc chờ có điểm, Lương Mạn đưa Tạ Vãn Nguyệt ra ngoài chơi một vòng, khi quay về thì vừa đúng lúc điền nguyện vọng, sau khi Tạ Vãn Nguyệt điền xong, cô chụp ảnh màn hình gửi cho Vạn Ngọc Sơn, Vạn Ngọc Sơn liền gửi lại cho cô một bao lì xì.

Cô không nhận.

Một ngày trôi qua, tiền lì xì tự động hoàn về, Vạn Ngọc Sơn không phản ứng, chắc là không nhìn thấy, hoặc là có thấy, nhưng không thèm để ý đến cô.

Tạ Vãn Nguyệt không so đo, bắt đầu chuẩn bị quá trình nhập học, trường đại học cách Vạn trạch vô cùng xa, cô cần một nơi để ở.

Đầu tháng tám cô nhận được giấy báo nhập học, yêu cầu ngày mùng một tháng chín phải đến trường báo danh, bạn bè biết trường cô học không giống với dự định trước đây của cô thì ghé đến hỏi thăm, cô cười nói: “Những nước cho sinh viên trao đổi của trường này đều là mong muốn của mình, mà giảng viên mấy môn chuyên ngành ở trường này cũng nổi tiếng nhất cả nước, tổng hợp cân nhắc mình đã chọn nơi này.”

“Ồ, cậu bỏ rơi mình à, nếu sớm biết cậu chọn trường khác thì mình cũng đổi lại theo cậu.”

“Chuyên ngành của cậu vẫn nên đi Bắc Kinh thì tốt hơn.”

“Mặc dù bây giờ học chuyên ngành này nhưng tốt nghiệp rồi cũng chưa chắc cũng làm nghề liên quan đến chuyên ngành từng học, cho nên học cái gì cũng như nhau cả, nhưng bạn bè thì phải ở cạnh nhau chứ. Nghĩ đến việc bốn năm sau không thể ở cùng với cậu, thật là đau lòng.”

“Mình có thể đến thăm cậu.”

“Cậu sẽ không đến đâu.”

Nữ sinh chu môi, cô ấy không thèm tin lời này, Tạ Vãn Nguyệt rất kiêu ngạo, trong những nữ sinh ở trường, cô giống như một đoá hồng trắng, rất xinh đẹp nhưng lại đầy gai nhọn, còn rất thần bí.

Làm bạn cùng bàn với cô ba năm, cô ấy mới đổi được chút ưu ái của học bá, có thể ăn cơm với cô, còn biết được trường đại học cô muốn đến, ai mà ngờ cô lại đổi nguyện vọng giữa chừng khiến cô ấy đau lòng, tại sao lúc trước mình không nhìn nguyện vọng của cô một chút chứ?

Các bạn học lục tục nhận được thông báo của các trường đại học khác nhau, tổ chức tiệc chia tay, Tạ Vãn Nguyệt thì không như vậy, cô không công khai bối cảnh gia đình với bên ngoài, từ nhỏ đến lớn cô không có bạn bè, cũng chưa từng qua lại với bạn cùng lớp hay đến nhà nhau chơi.

Đối với những lời mời nhiệt tình của bạn học, cô đều gửi quà nhưng bản thân lại vắng mặt.

Trước khi đi, Tạ gia tổ chức cho cô một buổi tiệc chia tay nho nhỏ, Tạ Vãn Nguyệt nhận được không ít bao lì xì từ trưởng bối, cô đưa hết tiền cho Lương Mạn, mỉm cười nói mình có thể góp vào quỹ đầu tư tài chính.