Thân xác không thể về với quê hương nhưng hồn thì có thể về (1). Nơi đâu lòng người hướng về, thể xác không thể bị bủa vây (2).
(1) 身不归乡魂可归: là một câu thành ngữ Trung Quốc, thường dùng để diễn đạt rằng dù không thể trở về quê hương vật chất, nhưng tâm hồn và ký ức về quê nhà vẫn có thể tồn tại và tìm về trong lòng người.
(2) 人心所在处,肉身不能困: là một câu thành ngữ Trung Quốc, ý nghĩa là dù thân xác bị hạn chế hay giam cầm, nhưng tâm hồn và ý chí của con người vẫn tự do và không bị ràng buộc. Nó ám chỉ sức mạnh của ý chí và khả năng tự do tinh thần của con người, không bị ảnh hưởng bởi các ràng buộc vật chất.
Lúc lên núi Mộc Tử Quân đã gọi điện trước, vừa đến đã có nhân viên phục vụ đợi họ ngoài cổng. Ba người bước qua ngạch cửa, vừa lúc đối diện với một mảnh rừng long não. Băng qua rừng cây, trong trang viên chia ra hai khu, một dãy là nhà hàng ăn uống, dãy kia là những căn nhà gỗ nhỏ thoạt nhìn như để cung cấp chỗ ở cho khách nghỉ lại.
Mỗi khu vực ăn uống đều độc lập, góc tường trang trí những chiếc bình hoa bằng sứ thanh hoa, trên cột và xà cũng được điêu khắc hoa văn hoa và chim chóc. Nếu không có Tống Duy Bồ ở bên cạnh, Mộc Tử Quân thật sự cảm thấy mình như đã về nước. Điều làm cho cô bất ngờ là bên trong những bình sứ thanh hoa này vậy mà là… đất sét nặng trĩu.
Cô nhìn chằm chằm vào những chiếc bình một lúc thì có một cô gái búi tóc vội vàng đi vào đưa cho họ hai phần thực đơn. Mộc Tử Quân nhận lấy rồi nhìn kỹ, phát hiện bìa thực đơn là một bức ảnh đen trắng —— Một gia đình người Hoa, hai người đàn ông mặc áo vest đứng thẳng, hai người phụ nữ một Trung một Tây, hai đứa trẻ đứng phía trước một cao một thấp, ở giữa là một ông lão râu tóc bạc trắng.
Khuôn mặt của những người đàn ông thuộc ba thế hệ giống nhau một cách vi diệu, Mộc Tử Quân dời mắt, trước tiên thử thăm dò bằng cách hỏi cô gái búi tóc xinh đẹp kia: “Tôi muốn hỏi một chút, vị này có phải là… ông Trần…”
“Ngài nói ông Trần nào?” Cô gái nhìn qua… chớp chớp mắt. Mộc Tử Quân nhận ra tuổi của cô ấy cũng không lớn, nhưng do yếu tố công việc nên cách ăn mặc có phần trưởng thành hơn: “Bốn vị này đều xưng hô là ông Trần.”
… Đúng vậy.
Cô xoay thực đơn, chỉ vào ông lão kia, xác nhận nói: “Đây là ông Trần Nguyên Cương phải không?”
Cô gái nhỏ trả lời mọi câu hỏi của cô một cách toàn diện hơn cô hỏi: “Đúng vậy, người sáng lập nhà hàng chính là ông Trần Nguyên Cương. Hai vị phía sau là các con của ông ấy. Người thừa kế nhà hàng này là con trai và người vợ người Ý của ông ấy. Nhưng năm ngoái, người này ——”
Ngón tay của cô xẹt qua khuôn mặt của hai người cháu trai, một trong số họ rõ ràng là con lai.
“Ông Trần Tiếu Vấn bắt đầu quản lý nhà hàng.”
“Vậy ông Trần Nguyên Cương ——”
“Cơ thể ông ấy không được tốt lắm, chúng tôi cũng rất ít khi nhìn thấy ông ấy.” Cô gái cười nói xong, dường như lúc này mới nhận ra nội dung cô hỏi quá mức chi tiết, vẻ mặt có chút nghi ngờ. Mộc Tử Quân do dự một chút, nhưng lát sau vẫn giải thích đơn giản mục đích mình đến, đối phương nhìn ra cửa sổ, nhớ lại nói: “Hiện tại có lẽ ông Trần không rảnh, người bạn của ông cụ Trần mà ngài vừa nói kia tên…”
“Kim Hồng Mai.” Mộc Tử Quân nói.