Mộc Tử Quân: …
“Không phải anh cũng nói.” Cô cố gắng bổ sung: “Anh cũng khá tò mò về bà ngoại mình sao…”
Tống Duy Bồ khoanh tay tựa vào ghế sofa.
“Cũng không tò mò đến mức này.” Anh nói.
?
Mộc Tử Quân cầm danh sách nhân viên, bỗng dưng rơi vào tình trạng lúng túng, tự hỏi “Không phải đã thỏa thuận xong xuôi rồi sao lại đột nhiên đổi ý”. Cô lấy lại điện thoại từ tay Tống Duy Bồ, chọc chọc vào phần giao thông công cộng, ngay lập tức bị hành trình dài đến bốn giờ đi xe, đổi xe và quãng đường đi bộ hơn 5 km đánh bại. Cố gắng nghiên cứu việc gọi taxi, lại phát hiện nơi này hoang vu xa xôi như vậy, phỏng chừng rất khó gọi được Uber.
Càng đừng nói tới tiếng Quảng Đông của cô chỉ gói gọn trong hai từ “hà lố” và “thần kinh”…
… Không phải, chiếc cầu này sao lại như vậy chứ! Muốn dựng thì dựng, muốn sập thì sập!
Ghế sofa bên cạnh nhẹ nhàng chuyển động, ánh mắt của Mộc Tử Quân dõi theo Tống Duy Bồ, phát hiện anh đứng dậy rót một ly nước, bộ dạng thật sự là không đặt sự sụp đổ của cô vào mắt. Trong nháy mắt, cô đã hiểu người mà Do Gia nói là “Đối với ai đều là ngoài mặt” là thế nào.
Mộc Tử Quân vứt cuốn danh sách nhân viên lên bàn trà, kiên nhẫn mở miệng: “Tống Duy Bồ, tôi nghĩ vừa rồi ở trường học, chúng ta không phải đã thỏa thuận rồi sao?”
Tống Duy Bồ nhấc ly nước, ánh mắt anh cũng bất ngờ: “Thỏa thuận gì? Tôi chỉ nói mình tò mò về bà ngoại, cũng chưa nói gì khác.”
Mộc Tử Quân suýt nữa bị anh làm cho tức chết.
“Tôi bận lắm.” Anh nói: “Cửa hàng sách, thư viện, còn phải đi học.”
“Không phải Do Gia nói anh muốn tuyển nhân viên cửa hàng sao?” Mộc Tử Quân cũng đứng dậy: “Cửa hàng sách của anh có người giúp trông coi, không bận đến vậy.”
“Tuyển người?” Anh nói: “Em có biết lương tối thiểu mà luật Úc quy định là bao nhiêu không?”
Sao anh có thể nói ra việc không muốn tiêu tiền thuê người một cách tuân thủ luật pháp quá vậy? Cô bị anh làm nghẹn lần nữa. Sau một lúc lâu trầm mặc, Mộc Tử Quân thở dài một hơi.
Cô biết rồi.
Cuối cùng hai người họ chắc chắn sẽ trở về mối quan hệ tiền bạc trong sạch và vững chắc.
“Vậy hay là anh xem nó như công việc đón sân bay đi?” Cô thành khẩn hỏi: “Đón khách ở sân bay rồi quay lại cũng mất hơn một giờ phải không, chúng ta tính xem từ đây đến trang viên đó mất bao lâu, sau đó——”
Thấy cô phản ứng quá chậm, Tống Duy Bồ đã ngắt lời, giọng điệu mang ý dẫn dắt từng bước.
“Tôi không thiếu tiền như em nghĩ.” Anh nói: “Tôi thiếu thời gian, thiếu người giúp tôi quản lý cửa hàng sách——”
“——Tôi giúp anh quản lý cửa hàng sách là được rồi chứ gì!”
Phòng khách yên tĩnh quá mức, chỉ có âm thanh uống nước của Tống Duy Bồ.
Một chút, lại một chút.
“Tôi không cần tiền lương tối thiểu theo quy định.” Mộc Tử Quân chống hông đứng dậy, từ bỏ hy vọng: “Anh có thể xem tôi như lao động chui— không phải! Xem như tôi làm việc tình nguyện đi!”
“Tôi cũng không xấu xa như vậy.” Tống Duy Bồ nói.
Mộc Tử Quân dừng lại một chút mới hiểu ý anh nói, đột ngột ngẩng đầu lên.
A, nghĩ cả nửa ngày, không phải là cầu sập, mà là muốn thu phí qua đường của cô à??
“Em muốn đi tìm người vào ngày nào?” Thật sự Tống Duy Bồ bắt nhịp rất mượt mà vào cuộc trò chuyện vừa rồi.
“Ngày…” Mộc Tử Quân ngơ ngác nói: “Tôi dự định sớm nhất là thứ sáu tuần này…”