Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa

Chương 34

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Nói đi.” Chủ tịch nói: “Tóc của biên kịch chúng ta sắp rụng hết rồi, cần mở rộng thêm một ít ý tưởng.”

Mở rộng ý tưởng…

Mộc Tử Quân hít sâu một hơi, trong đầu bất chợt xuất hiện một số hình ảnh đứt đoạn mà ông nội đã kể cho cô.

“Nhưng mà… thiếu gia và vũ nữ, vốn tưởng là tình duyên ngắn ngủi, kết quả thiếu gia vì chuyện làm ăn mà bị người ta trả thù, được vũ nữ cứu giúp, sau đó hai người trốn đi… dưỡng thương cũng dưỡng ra tình cảm…”

“Đúng, đây là thiết lập ban đầu của nhóm sáng tác đặt ra.” Chủ tịch rất kích động, năm ngón tay nắm lại: “Sau đó thì sao?”

Mộc Tử Quân bỗng nhiên nhìn Tống Duy Bồ một cái.

Anh khoanh tay nhìn cô, vẻ mặt cũng có chút đăm chiêu. Cô chậm rãi chuyển ánh mắt trở lại bục giảng, như bị một sức mạnh nào đó thôi thúc, ma xui quỷ khiến mà nói tiếp.

“Thiếu gia nói hắn sẽ cưới cô ấy, thay cô ấy chuộc thân, bảo cô ấy ở Thượng Hải chờ hắn.”

“Cô ấy tin, cũng đợi, nhưng mà thiếu gia lại không quay về. Thượng Hải bắt đầu hỗn loạn, có người cầm quyền chỉ đích danh muốn cô ấy đến phủ khiêu vũ, cô ấy không chịu đi thì bị bắt vào ngục giam, bạn bè đã dùng rất nhiều quan hệ mới cứu được cô ấy ra khỏi đó.”

“Bạn bè đã để cho vũ nữ rời khỏi Thượng Hải, sắp xếp cho cả nhà cô ấy vào một vũ đoàn nước ngoài trở về Châu Âu. Cô ấy vốn không muốn đi, nhưng người đó nói với cô ấy, nếu cô ấy bị bắt trở lại thì tất cả những người tham gia cứu cô ấy ra đều phải bị liên lụy.”

“Vì vậy cuối cùng… cô ấy vẫn rời khỏi Thượng Hải, những người ở lại cũng không còn nghe thấy tin tức của cô ấy nữa.”

Mọi người trong phòng đều im lặng.

Chủ tịch vài lần muốn mở miệng nhưng đều không nghĩ ra phải hỏi cái gì. Trong một mảnh yên tĩnh, ngược lại người mở miệng là Tống Duy Bồ ngồi bên cạnh.

“Tại sao thiếu gia không đến đón cô ấy?”

Mộc Tử Quân quay đầu nhìn về phía anh.

Sương mù dày đặc trên dòng sông dần dần rõ ràng, cô lại thấy được chiếc cầu và bóng dáng của người phụ nữ bên kia bờ một lần nữa.

“Không phải hắn không đến, mà là không đến được.” Mộc Tử Quân nói: “Hắn vì để trở về tìm cô ấy mà mâu thuẫn với người trong nhà. Trước một ngày của kế hoạch trốn về Thượng Hải, nửa đêm tiếng súng vang lên, chiến tranh đã bắt đầu.”



Trong phòng thật lâu không ai nói chuyện.

Mộc Tử Quân có thể nghe thấy trái tim của mình đập vô cùng mạnh, ánh mắt của Tống Duy Bồ khi nhìn cô cũng quá thâm trầm. Một mảnh yên tĩnh, xa xa có một bạn học đang múa bút thành văn đột nhiên gõ mạnh lên bàn một cái, hô lớn: “Tuyệt vời! Tuyệt vời! Tôi có thể viết lại kịch bản rồi!”

Chủ tịch đẩy mắt kính, vẻ mặt cũng toát ra sự kinh ngạc.

“Đây là em… lâm thời nghĩ ra được?” Anh ấy hỏi: “Em thuộc nhóm dịch kịch phụ trách lời thoại? Hay là em cứ đến tổ sáng tác…”

“Không cần.” Mộc Tử Quân quay lại nhìn: “Tôi chỉ là nhớ ra một số chuyện trong nhà, đột nhiên có linh cảm thôi. Cụ thể diễn biến được sắp xếp thế nào… mọi người quyết định là được rồi.”

Cô chỉ vào túi giấy to trong tay: “Sách này các anh còn cần không?”

Chủ tịch nhìn sách, lại nhìn sang Tống Duy Bồ bên cạnh, kiên trì nói: “Cần, vẫn cần.”

“À.” Mộc Tử Quân đưa túi giấy cho anh ấy: “Vậy anh nhớ trả tiền cho anh ấy nhé.”

Chủ tịch nặng nề xoay người: “Đã trả, đã trả rồi, tốn của tôi 250 đô đấy… Vậy hôm nay chúng ta có thể tan họp rồi. Mọi người về đi!”
« Chương TrướcChương Tiếp »