Tám mươi năm trước, Uyển Thành Trúc xa hoa vung tiền mua lấy một chuỗi vòng tay, thứ ông mua không phải trang sức, mà là một điệu nhảy của Kim Hồng Mai. Đáng tiếc đến kết câu chuyện, người không còn nữa, ngay cả trang sức cũng không giữ được. Tám mươi năm sau, cách núi cao, cách biển lớn, cách năm tháng dài đằng đẵng. Ngày đó khi đặt chân đến Melbourne, Mộc Tử Quân hoàn toàn không hề nghĩ đến sẽ có một người nhặt lấy từng hạt ngọc rải rác khắp nam bán cầu đeo lại trên cổ tay cô. Tống Duy Bồ cũng không ngờ đến, vào ngày vòng tay về với chủ cũ của nó, anh cũng đã chắp vá lại cả đời như cỏ dại bám rễ của bà ngoại mình.