Chương 4: Đường môn ở đất thục

8 năm trước...

Đường Môn ở đất Thục nhờ ám khí và độc dược mà hùng cứ võ lâm mấy chục năm trước, danh tiếng lan xa, ngay cả Bạch Hiểu Sinh cũng sùng bái, xếp ám khí Khổng Tước Linh của Đường Mon vào vị trí thứ 5 trong sách ghi chép về binh khí. Nhưng đệ tử Đường Môn rất ít hành tẩu trên giang hồ, người ngoài cũng kiêng dè những cạm bẫy và ám khí trùng trùng nên không dám đến gần. Vì thế tiếng tăm của Đường Môn dần dần biến mất khỏi giang hồ.

Nhưng vài năm gần đây, Đường Môn lại xuất hiện một nhân vật hết sức đặc biệt: Đường Kiệt- chủ nhân trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đường Môn. Tuy mới 18 nhưng Đường Kiệt đã có trí tuệ hơn người. Khả năng hạ và giải độc xuất quỷ nhập thần, thường được người trong giang hồ đánh đồng với Quỷ Y nổi danh 20 năm trước.

Có điều tính cách Đường Kiệt và Quỷ Y khác xa nhau. Quỷ Y tính tình tàn nhẫn, gϊếŧ người nhiều hơn cứu người, ngay cả thê tử cũng không tha. Vậy nên dù mn đều biết Quỷ Y ở Đoạn Hồn Cốc, y thuật cao siêu nhưng không dám đến tìm ông ta chữa trị. Còn Đường Kiệt thì ngược lại. Tính tình ôn hòa, chưa từng gϊếŧ người, bất cứ ai đến Đường Môn xin chữa trị hắn đều không hỏi lai lịch mà tận tâm cứu chữa.

Đêm hôm ấy, Đường Kiệt ngồi trong thư phòng, lật xem những chuyện trong giang hồ được ghi chép lại mấy hôm nay. Hắn bỗng ngẩng lên, nhìn về phía sư phụ Hứa Hạo Sơn đang ngồi đối diện.

"Sư phụ, Kiếm Ma Tề Nghệ bị gϊếŧ rồi ư?"

"Không sai, một kiếm lấy mạng, vết thương nhỏ hẹp, không đổ máu"

"Vết thương nhỏ hẹp, không đổ máu? Nghe giang hồ đồn dại thời thượng cổ có một thanh kiếm được rèn từ sắt đen trên núi băng, cực kì lạnh lẽo, gϊếŧ người không thấy máu, chỉ để lại một vết tím nhạt. Lẽ nào thật sự có một thanh kiếm như thế..."

"Đúng vậy, thanh kiếm nay có thật. 30 năm trước, nó tái xuất giang hồ, Tần Nghĩa Phiến tình cờ có được, đặt là Thanh Phong kiếm. Kiếm Ma biết được liền tìm mọi cách để có được nó. Sau đó Kiếm Ma gϊếŧ chết thê tử của Tần Nghĩa Phiến, Tần Nghĩa Phiến cũng bị trọng thương, Thanh Phong kiếm và Tần Phong- con trai của Tần Nghĩa Phiến không rõ tung tích. Bh, Kiếm Ma bị Thanh Phong kiếm gϊếŧ chết nên người ta đồn Tần Phong quay lại báo thù năm xưa. Có điều, năm nay Tần Phong mới 16 tuổi, dù có bảo kiếm trong tay cũng không địch được quá 10 chiêu của Kiếm Ma, càng không thể gϊếŧ hắn ta"

Đường Kiệt trầm ngâm suy nghĩ. Bỗng ngoài sân vang lên tiếng động như đòi mạng trong mưa rền gió giật.

Đường Kiệt lập tức đặt quyển sách xuống, che ô ra ngoài xem tình hình. Lúc ấy, người hầu đã ra mở cửa, một thiếu thiếu niên đang đứng bên ngoài, trên lưng cõng một thiếu niên khác đang bất tỉnh nhân sự, tay dắt một tiểu cô nương.

Thiếu niên đang định liều lĩnh xông vào thì Vương bá- tổng quản của Đường Môn đã ngăn hắn lại "Đợi đã, cậu có chuyện gì, đến tìm ai?"

Thiếu niên vội cúi người, miệng không ngừng cầu xin "Xin các người hãy cứu anh em của ta. Hắn trúng ám khí cực độc của Đường Môn nên các người chắc chắn có thuốc giải, dúng không?"

Cô nương bên cạnh lập tức quỳ phịch xuống đất "Xin các người hãy cứu Tần đại ca, xin các người..."

Đường Kiệt vứt chiếc ô xuống, bước nhanh tới.

"Hắn trúng độc? Để ta xem!" nói xong Đường Kiệt đưa tay đón lấy người đang bất tỉnh kia. Gương mặt tím đen nhăn nhó vì đau đớn.

Đường Kiệt xé rách vạt áo đẫm máu trước ngực y. Trên ngực có một cây ngâm châm rất nhỏ. Đúng là ám khí Tế Vũ Mê Tung của Đường Môn. Da thịt xung quanh đã thành màu đen, tâm mạch lúc có lúc không.

"Hắn không chỉ trúng Tế Vũ Mê Tung mà còn trúng Đoạn Trường Thảo!" Đường Kiệt thở dài. Đoạn Trường Thảo là 1 trong 3 kịch độc trong thiên hạ, không ai giải được. Tuy hắn từng nghiên cứu loại độc này nhưng chưa thử giải cho người sống nên hắn không nắm chắc được.

"Đoạn Trường Thảo? Độc này có giải được không" chàng thiếu niên hỏi.

"Đoạn Trường Thảo này không có thuốc giải"

"Không đâu...không đâu mà!" thiếu niên đang nói thì hộc máu rồi ngất đi nhưng tay vẫn nắm chặt tay cô nương kia.

"Vũ Minh ca..." tiểu cô nương lay người hắn, khóc "Vũ Minh ca, huynh tỉnh lại đi, đừng bỏ Lam Lăng lại một mình!"

Trên vai thiếu niên ấy có một vết thương rất sâu do kiếm gây ra, may mà không có độc.

Hứa Hạo Sơn từ phía sau Đường Kiệt đi tới, nhìn chàng thiếu niên trúng độc với ánh mắt xót thương nhưng không khỏi khựng lại, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm không có gì bắt mắt trên tay thiếu niên bị trúng độc ấy.

Thấy phản ứng của sư phụ hơi khác thường, Đường Kiệt cũng nhìn kĩ thanh kiếm ấy. Hoa văn trên thanh kiếm là những hình vẽ cổ xưa, thân kiếm tỏa ra ánh sáng màu tím nhạt. Đường Kiệt không khỏi cả kinh "Đây là Thanh Phong kiếm?"

Hứa Hạo Sơn gật đầu với Đường Kiệt rồi nhìn kĩ khuôn mặt của chàng thiếu niên "Diện mạo quả thực hoi giống Tần Nghĩa Phiến, chẳng lẽ hắn là con trai của Tần Nghĩa Phiến?"

"Nếu là hắn thì giá nào con cũng phải thử. Vương bá, người bảo người hầu đỡ họ vào phòng, ta chuẩn bị dược liệu, sẽ qua đó ngay"

"Được!"

Đường Kiệt không có lòng tin là sẽ giải được Đoạn Trường Thảo. Hắn đành liều, được tới đâu hay tới đó. Dùng Thiên Tàn độ dược bí truyền của Đường Môn cũng là một trong 3 loại kỳ độc của thế gian. Tuy là kịch độc nhưng lại có một chất tương sinh tương khắc với Đoạn Trường Thảo.

"Lấy độc trị độc là một phương pháp hay nhưng độc tính của 2 loại độc này quá mạnh e lf vừa uống vào hắn sẽ lập tức đứt hết huyết mạch, trào máu mà chết"

"Sư phụ nói đúng, đây là cách hết sức mạo hiểm nhưng ngoại trừ cách này, con không còn cách nào khác. Con muốn đánh cược một lần, hy vọng hắn có thể chịu được"

Hứa Hạo Sơn nhìn Tần Phong hơi thở mỗi lúc một yếu thì thở dài.

Mưa gió tầm tã cả đêm, đến khi trời sáng mới tạnh hẳn.

Tuy Đường Kiệt đã rất mệt mỏi nhưng khi thấy hơi thở của Tần Phong dần đều đặn hơn thì lòng ngập tràn sự chấn kinh, không giám tin. Tối qua, Tần Phong uống Thiên Tàn xong thì mạch máu phình lên, kinh mạch đập loạn xạ. Đường Kiệt cứ tưởng là y phát độc chết ngay tức khắc, không ngờ y có thể dùng nội lực để chông chọi với 2 loại kịch độc tương sinh tương khắc này, cuối cùng có thể khắc chế được 2 loại kỳ độc, không để chúng xâm nhập vào tâm mạch.

"Đã trúng 2 loại kịch độc mà vẫn có thể sống sót, đúng là kỳ tích!" Hứa Hạo Sơn kinh ngạc.

"Đúng vậy, giờ con tin hắn có thể đánh bại Kiếm Ma rồi"

"Không ngờ hắn trẻ tuổi như thế mà đã có công lực kinh người như vậy. Tương lai chắc chắn sẽ làm nên nghiệp lớn"

"Đúng vậy, có điều không biết trúng 2 loại kịch độc như vậy thì hắn còn có thể tỉnh lại không?"

Đóng cửa lại, Đường Kiệt ra khỏi phòng thì thấy cô nương tối qua vẫn chờ ở cửa. Trên người khoác chiếc áo rộng thùng thình mà Vương quản gia đưa cho nên càng có vẻ gầy gò, mảnh mai. Nếu không nhầm thì nàng tên Lam Lăng.

Lam Lăng thây Đương Kiệt đi ra, liền không màng sự ngăn cản của thị vệ mà chạy tới "Vết thương của Tần đại ca đã được chữa trị chưa? Muội có thể gặp huynh ấy không?"

Đường Kiệt lắc đầu "Độc trong người hắn đã được giải nhưng hắn cần tĩnh dưỡng, không ai được quấy rầy"

"Muội sẽ không quấy rầy huynh ấy, muội chỉ nhìn thôi!"

Đường Kiệt không khỏi mềm lòng "Thế này vậy, muội về tắm rửa, ăn chút gì đã. Ăn xong, ta sẽ dẫn muội đi thăm hắn"

"Được được!" tiểu cô nương không chậm trễ một khắc, lập tức chạy đi tắm rửa. Đường Kiệt quên hỏi xem thiếu niên còn lại đã tỉnh lại chưa. Có điều thấy tiểu cô nương không hỏi gì nhiều, chắc thương thế hắn không đáng ngại.

Đường Kiệt vừa dùng bữa sáng xong thì Lam Lăng cũng tắm rửa, chải chuốt xong.

"Huynh ăn sáng xong chưa? Muội đã đợi huynh cả buổi rồi" Lam Lăng hỏi thẳng vào vấn đề.

Đường Kiệt mỉm cười "Xong rồi đây"

"Vậy chúng ta đi thôi!"

Trên đường đi, Đường Kiệt mới biết cô nương này họ Lam, tên chỉ có một chữ Lăng. Chàng thiếu niên dẫn họ tới đây là Lạc Vũ Minh, bọn họ từ quan ngoại đến Trung Nguyên tìm người thân. Trên đường đi họ gặp phải bọn cường đạo, trong lúc đánh nhau, bọn cường đạo kia đã phóng ám khí. Vì cứu Lam Lăng, Tần Phong dùng thân mình ngăn ám khí nên trúng kịch độc.

Lam Lăng nhẹ nhàng theo Đường Kiệt bước vào phòng. Tần Phong vẫn chưa tỉnh lại. Tuy nhờ có Thiên Ma Hương làm giảm đi một phần đau đớn nhưng chân mày của hắn vẫn nhíu chặt.

Lam Lăng hỏi "Khi nào huynh ấy mới tỉnh lại?"

Đường Kiệt im lặng, có lẽ là ngày mai, cũng có thể cả đời.

"Tần đại ca, rốt cuộc khi nò huynh mới tỉnh lại đây?" Lam Lăng ngồi xuống cạnh Tần Phong "Chẳng phải huynh nói sẽ về Hoa Sơn sao? Chẳng phải huynh có hẹn với người ta sao? Nếu huynh không đi, người ta sẽ thất vọng lắm đó..."

Hoa Sơn?

Người chờ đợi y trên Hoa Sơn có lẽ rất quan trọng với y?

3 ngày sau, Tần Phong vẫn hôn mê chưa tỉnh. Đường Kiệt ngồi tỏng thư phòng, Hứa Hạo Sơn nói "Người ta phái đi Hoa Sơn thám thính đã về rồi. Tần Phong đúng là con trai duy nhất của Tần Nghĩa Phiến, năm nay 16 tuổi"

"Hắn có quan hệ với Hoa Sơn ư?"

"Có. 9 năm trước, trước khi lâm chung, Tần Nghĩa Phiến đã truyền hết chân khí của mình cho hắn, giao phó hắn lại cho chưởng môn Ngụy Chính của phái Hoa Sơn chăm sóc. 2 tháng trước, Tần Phong nghe được tin tức của Kiếm ma-kẻ thù của mình nên tự ý rời khỏi Hoa Sơn, tìm Kiếm Ma để báo thù. Ngụy Chính phái người của Hoa Sơn đi khắp nới tìm hắn..."

"Ồ, ra là thế!" Đường Kiệt gật đầu "Phải rồi, sư phụ đã tra được lai lịch của Lạc Vũ Minh chưa?"

"Ta chỉ tra ra được 1 tháng trước họ vào Trung Nguyên từ Nhạn Môn Quan. ta đã phái nguoif ra quan ngoại thám thính rồi, chưa từng có ai tên Lạc Vũ Minh. Có lẽ đó không phải tên thật của hắn. Nếu con muốn biết nhiều hơn thì ta có thể điều tra từ phía bọn sát thủ..."

"Không cần đâu, con chỉ muốn biết họ có gây bất lợi gì cho Đường Môn không mà thôi. Xem ra họ đến Đường Môn chỉ để xin chữa trị" Đường Kiệt đứng dậy, sửa sang lại bộ y phục, nói "Vậy cứ bảo Vương bá đối đãi với họ bình thương như khách đi!"

"Vậy Tần Phong..."

"Bây giờ con đi khám cho hắn"

***

Tần Phong nhíu chặt mày trong cơn hôn mê.

Thật ra y chỉ đang mơ một giấc mộng dài, y luyến tiếc cảnh tượng trong mộng nên không muốn tỉnh lại.

Y mơ thấy minh về thời thơ ấu, mẫu than nắm tay y, dùng bàn tay ấm áp của mình để sưởi ấm bàn tay bị tuyết làm cho lạnh cóng của y.

"Phong nhi, tay con đã lạnh cứng rồi, đừng tập luyện nữa, vào nhà nghỉ ngơi chút đi!"

Tần phong lắc đầu.

Mẫu thân y than thở "Con còn nhỏ, luyện kiếm có ích gì chứ?"

"Con phải luyện kiếm cho thật giỏi mới bảo vệ được mẫu thân!"

Mẫu thân y bật cười, nụ cười của bà rất đẹp.

Hàng ngày y đều nỗ lực luyện kiếm. Y muốn nhanh trưởng thành để có thể bảo vệ mẫu thân. Nhưng đáng tiếc, cuối cùng y vẫn phải trơ mắt nhìn kẻ khác hại chết mẫu thân mà không đủ sức ngăn cản.

Trong ánh trời chiều còn sót lại, phụ thân y mang thân trọng thương nhưng vẫn cố ra đi. Trước khi đi, ông nói "Phong nhi, ta đi báo thù cho mẹ con, con hãy ở đây đợi ta, báo thù xong ta sẽ về"

Y gật đầu nhưng trong lòng biết rõ phụ thân y sẽ không bh về nữa. Vậy mà ngày nào y cũng ở đó chờ đợi ông. Hy vọng dù mong manh vẫn là hy vọng.

Mãi đến cuối thu 2 năm trước, y mới biết người cha mà y đã chờ đợi suốt 9 năm đã chết ngay trước mộ của mẫu thân sau khi rời khỏi Hoa Sơn không lâu.

Y chưa từng rơi một giọt lệ vì luôn cảm thấy đó là do phụ thân quá yêu mẫu thân, không nỡ để bà ấy một mình dưới suối vàng nên đã đi theo bầu bạn.

Y không còn hy vọng, không còn sự mong đợi, thế giới của y chỉ còn lại sự cô độc.

Chiều tối hôm đó, y ngồi bên vách núi đánh đàn, gảy khúc nhạc mẫu thân y thích nhất. Bỗng y phát hiện có một cô nương đang đứng dưới gốc cây hoa vàng phía sau lưng mình.

Thoạt nhìn, cô nương gần bằng tuổi y. Mái tóc của nàng rất dài, như một dải lụa đen nhánh trải giữa vùng núi non cô quạnh. Y nhìn kĩ dung mạo của nàng, làn da nàng trắng trẻo, nõn nà như sứ, đôi mắt sáng long lanh làm xao động lòng người, đôi môi khẽ mím lại ẩn chứa vẻ đau thương. Y bỗng cảm thấy tim mình nhói lên, rất đau.

Rồi từ khóe mắt nàng, một giọt lệ rơi xuống. Những chiếc lá vàng trên cây, cũng lìa cành buông rơi theo giọt lệ của nàng, trời đất như cũng trở nên ảm đạm vì nỗi buồn của nàng..

Y dừng tay, hỏi "Sao cô nương lại khóc?"

Nàng lắc đầu, nói "Ta cũng không biết, khi nghe tiếng đàn của huynh, ta cảm thấy rất buồn..."

Thì ra là vì y. Y không khỏi cảm thấy áy náy "Vậy để ta đàn cho cô nương nghe một khúc nhạc vui vẻ hơn"

"Không cần, ta thích khúc nhạc này, huynh có thể đàn tiếp không?"

Y lại đàn tiếp. Khi khúc nhạc kết thúc, y ngước lên nhìn cô nương trước mặt, tà váy của nàng đang tung bay nhưng nàng lại không hề nhúc nhích, ánh mắt mang chút lạnh lùng.

Nàng hỏi y "Tên của khúc nhạc này là gì vậy?"

Y lắc đầu "Ta không biết"

"Là ai dạy cho huynh?"

"Mẫu thân của ta. Đây là khúc nhạc mà người thích nhất khi còn sống"

"Bà ấy không nói cho huynh biết nó có tên gì sao?"

"Bà cũng không biết. Bà nói người dạy bà khúc nhạc này bảo nó không có tên"

Mặt trời lặn sau đỉnh Hoa Sơn, đất trời chìm trong bóng tối, nàng rời khỏi đó. Trước khi đi, nàng nói năm sau mình sẽ lại đến nghe đàn...

Năm sau, lúc cây hoa vàng nở rực rỡ nhất, nàng lại đến. Hôm đó trời đổ mưa, đỉnh Hoa Sơn bị bao phủ bởi những áng mây đen u ám. Nàng không nói một lời, chỉ đứng dưới gốc cây ngắm nhìn màn mưa lất phất phía chân trời, ngắm sông núi quạnh quẽ.

Còn y thì lại cứ đứng ngắm nàng.

Một năm không gặp, dung nhan của nàng càng xinh đẹp làm rung động lòng người, nhưng ánh mắt lại lạnh hơn, trông cứ như một bức tượng tinh xảo nhưng không có linh hồn, đã đứng ở đây cả ngàn năm, chờ đợi suốt ngàn năm.

Bầu trời chỉ toàn một mảng u ám, nàng quay người đi. Tần Phong tưởng rằng nàng định rời khỏi đó thì nàng lại lên tiếng "Ta muốn được nghe huynh gảy đàn, khúc nhạc năm ngoái ấy"

Giọng nói trong trẻo, lãnh đạm của nàng mang vẻ ngượng ngập, có lẽ là do không thường xuyên giao tiếp với người khác.

Y gật đầu ngay, không do dự, lấy đàn ra, gảy một khúc tặng nàng.

Đột nhiên, trên bầu trời u ám hiện lên một luồng ánh sáng màu vàng, lóe lên rồi tắt ngay. Nàng nhìn thấy luồng ánh sáng ấy, chần chừ một lúc rồi nói "Ta phải đi đây."

Y dừng gảy đàn, tiếng nhạc im bặt.

Nàng đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu nhìn y một cái. "Vào ngày này năm sau, ta sẽ lại đến"

Khóe môi y nhẹ nhàng cong lên. Đây là nụ cười đầu tiên của y từ sau khi phụ mẫu mất.

Sau đó, nàng cũng mỉm cười. Nụ cười của nàng còn đẹp hơn cả mây trên Hoa Sơn, còn rực rỡ hơn cả mặt trời lặn trên đỉnh Hoa Sơn.

Nhiều lần trong mộng, y đều mơ thấy nụ cười ấy.

Bh chính là lúc cây hoa vàng đang nở rộ, không biết nàng có lên Hoa Sơn ngắm mặt trời lặn hay không? Không nhìn thấy y, không biết nàng có thất vọng hay không?

Giấc mơ có dài đến đâu thì cũng có lúc phải kết thúc. Hiện thực có tàn khốc đến đâu thì cũng phải đối diện.

Tần Phong cố gắng mở mắt. Một luồng ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào mắt khiến y bị chói lòa.

Y nhắm mắt lại, đợi khi thích ứng được với ánh sáng mới mở mắt ra.

"Tần đại ca, huynh tỉnh rồi à?"

Y còn chưa nhìn rõ người bên cạnh mình thì đã nghe tiếng Lam Lăng mừng rỡ reo lên "Tần đại ca, cuối cùng thì huynh cũng tỉnh rồi! Muội cứ tưởng là huynh sẽ không tỉnh lại nữa"

Sau đó, y nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, mặt mày nho nhã, nụ cười mỉm. Đó là một gương mặt khiến người ta cảm thấy rất gần gũi.

Không đợi y lên tiếng hỏi, người lạ mặt đã nói những gì y muốn biết "Tần thiếu hiệp, nơi này là Đường Môn, ta tên là Đường Kiệt. Mấy ngày trước huynh trúng phải ám khí độc môn Tổ Vũ Mê Tung của Đường Môn, bằng hữu Lạc Vũ Minh của huynh đã cõng huynh chạy suốt mấy chục dặm để tìm ta giải độc. Đáng tiếc y thuật của ta vẫn chưa tinh thông nên chỉ có thể giải hơn một nửa độc trong người huynh, bây giờ trong cơ thể huynh vẫn còn một ít độc. Nhưng huynh đừng lo, huynh đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, chỉ cần uống thuốc, hằng ngày điều tức là có thể từ từ loại bỏ chất độc ra khỏi cơ thể"

"Đa tạ ơn tái sinh của Đường công tử, sau này nhất định Tần Phong sẽ báo đáp!"

Đường Kiệt mỉm cười gật đầu "Tần thiếu hiệp không cần khách sáo. Nếu huynh không chê Đường Môn chật hẹp, đơn sơ thì cứ ở lại đây dưỡng thương"

Có lẽ đã nghe giang hồ đồn đại nhiều về tấm lòng nhân đức của Đường Kiệt nên dù đây là lần đầu tiên Tân Phong gặp Đường Kiệt thì ngoại trừ sự cảm kích, y còn cảm thấy hết sức tin tưởng hắn.

Có lẽ là vì cảm kích cùng tin tưởng, cũng có thể là vì tuổi tác xấp xỉ nhau nên trong thời gian Tần Phong dưỡng thương ở Đường Môn, y và Đường Kiệt nhanh chóng kết thân. Cộng thêm Lạc Vũ Minh và Lam Lăng, những người trẻ tuổi này thường cùng nhau luyện võ công, bàn luận những tin tức mới mẻ trong giang hồ, tình cảm ngày một tốt đẹp.

***

Một ngày nọ, Đường Kiệt đang định đến phòng Tần Phong tán gẫu thì đúng lúc gặp Lam Lăng đưa thuốc đến cho y. Tân Phong mời Lam Lăng vào phòng nhưng không hề đóng cửa lại, hình như là sợ khiến những người khác hiểu lầm.

Đêm khuya thanh vắng, tiếng nói chuyện trong phòng dễ dàng lọt vào tại Đường Kiệt.

"Tần đại ca, Vũ Minh ca nói huynh ấy thích muội..." Lam Lăng nói.

"Thế à? Cuối cùng thì huynh ấy cũng thổ lộ rồi sao? Trước nay huynh ấy vẫn không dám nói" Tần Phong mỉm cười, nụ cười dịu dàng, ấm áp.

"Huynh cũng biết à?"

"Huynh ấy đã nói với ta từ lâu rồi" Tần Phong vừa ngửi mùi thuốc đắng vừa cười, nói "Huynh ấy nói đời này ngoại trừ muội sẽ không cưới bất cứ cô nương nào khác, nhưng cứ vừa gặp muội là lại không thể nói nên lời"

"Vậy huynh nói sao?"

"Ta?"

"Huynh vì muội mà không màng đến tính mạng của mình, lẽ nào huynh..."

"Ta cứu muội là vì ta từng hứa với Vũ Minh là sẽ bảo vệ muội" khi Tần Phong nhìn thấy một giọt lệ rơi khỏi khóe mắt Lam Lăng thì nụ cười cứng lại trên môi, cái bát trên tay nghiêng qua, suýt nữa làm đổ thuốc.

Không khí nhất thời trở nên gượng gạo, Tần Phong ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa. Đường Kiệt biết Tần Phong đã nhìn thấy hắn, đang đợi hắn vào để làm dịu bầu không khí. Đường Kiệt lắc đầu, thở dài một tiếng rồi gõ vào cánh cửa được mở một nửa.

Tần Phong nghe thấy tiếng gõ cửa thì lập tức đặt bát thuốc trên tay xuống, ra mở cửa cho Đường Kiệt.

Lam Lăng cũng không tiện nói thêm gì nữa, khẽ nhún người, cúi đầu bước ra ngoài.

Đợi Lam Lăng đi xa, Đường Kiệt mới nói "Có câu này ta định khuyên huynh. Giang hồ có một quy định bất thành văn là "không được đυ.ng đến thê tử của bằng hữu" không biết huynh đã nghe chưa?"

"Chưa, nhưng ta hiểu ý huynh, ta không hề có ý gì với Lam Lăng"

"Huynh không có ý nhưng chưa chắc người khác đã hiểu được ý của huynh"

Tần Phong nhìn bát thuốc trên tay, trầm ngâm không nói.

Đường Kiệt lại giải thích "Tuy thời gian chúng ta quen biết nhau không lâu nhưng ta đã xem hai người là bằng hữu, cho nên mới nói với huynh những lời này"

"Đa tạ huynh!"

Chớp mắt, nửa tháng đã trôi qua. Đường Kiệt đang ngồi đọc sách, muội muội Đường Tâm của hắn bất ngờ đến thư phòng đọc sách với hắn. Hắn khéo léo thăm dò rất lâu mới biết nàng ta cũng có tình ý với Tần Phong, muốn nhờ hắn làm ông mai, thử thăm dò tâm ý của Tần Phong.

Cuối cùng, dưới sự năn nỉ ỉ ôi của tiểu muội, Đường Kiệt đành phải đầu hàng, không còn cách nào khác, đi tìm Tần Phong. Vừa đến cửa phòng của Tần Phong thì thấy Lam Lăng mặt giàn giụa nước mắt, gõ cửa phòng y. Đường Kiệt lắc đầu.

Mấy ngày nay, hắn đã hiếu một chút qua ánh mắt sáng lấp lánh của Đường Tâm, có điều quan hệ giữa Tân Phong và Lam Lăng vốn ám muội, không rõ ràng, cộng thêm những nha hoàn trong Đường phủ, người nào người nấy đều mặt ửng hồng, ngượng ngùng, e thẹn...

Nhìn sao thì hắn cũng cảm thấy mẫu đàn ông như Tần Phong không thích hợp để gửi gắm đời mình.

Một lát sau, Tần Phong mới ra mở cửa. Nhưng y đứng chặn ngoài cửa, không cho Lam Lăng vào trong phòng.

Lam Lăng vừa nhìn thấy y thì hỏi ngay "Sao huynh cứ né tránh muội vậy?"

"Khuya lắm rồi, có gì để ngày mai hẵng nói."

"Không, bây giờ huynh hãy trả lời cho muội biết, nếu Vũ Minh ca không thích muội thì huynh có thích muội không?"

"Vậy nếu không có ta thì muội có thích huynh ấy không?"

"Muội..." Lam Lăng bị hỏi lại nên ngẩn người, một lúc sau thì trấn tĩnh lại "Nhưng bây giờ người muội thích là huynh"

Tần Phong nhìn về phía cái cây đang bị gió thổi xào xạc phía xa xa, ánh mắt bộc lộ vẻ hơi khó xử. Đường Kiệt nhìn theo ánh mắt của y thì thấy Lạc Vũ Minh đang đứng dưới gốc cây, bóng của hắn gần như hòa vào bóng đêm.

Khi Lam Lăng nói "Người muội thích là huynh, muội chưa bao giờ thích huynh ấy" thì hai nắm tay của Lạc Vũ Minh bỗng siết chặt, chân phải cất bước, do dự một chút rồi dừng lại, cuối cùng quay người đi.

Đêm khuya, gió lạnh, trăng tàn, Lạc Vũ Minh cảm thấy người lạnh đến nỗi không gì có thể sưởi ấm được mình. Bóng lưng cô độc dần dần bị bóng đêm nuốt chửng...

Thấy Lạc Vũ Minh đã đi xa, vẻ mặt của Tân Phong càng thể hiện sự khó xử. Y nói "Lam Lăng, muội và huynh ấy nương tựa vào nhau bao nhiêu năm nay. Huynh ấy hiểu muội, trân trọng muội, muội ở bên huynh ấy mới được hạnh phúc"

"Muội chỉ muốn biết nếu huynh ấy không thích muội thì huynh có thích muội không?"

Tần Phong trả lời ngay không chút do dự "Ta chưa từng thích muội, mãi mãi cũng sẽ không thích muội...chuyện này không liên quan gì tới Lạc Vũ Minh"

"Huynh nói dối! Huynh từng khen muội là một cô nương đáng yêu...huynh từng nói là sẽ không bao giờ quên muội..."

"Xin lỗi vì ta đã có những hành vi khiến muội hiểu lầm, nhưng quả thật ta chưa từng có ý nghĩ gì khác với muội"

Mặt Lam Lăng tái mét, nước mắt ào ạt tràn xuống hai má.

Tần Phong nhìn nàng ta, giọng nói vẫn bình thản, kiên định như thường ngày, cho dù là nói với một cô nương đang đau đớn đến nát lòng vì y thì giọng nói vẫn không có thêm chút tình cảm, khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng "Trước đây chưa từng thích, sau này cũng sẽ không"

Lam Lăng ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt từng long lanh như ánh nắng ấy giờ tràn ngập vẻ đau thương khiến ngay cả Đường Kiệt cũng thấy không đành lòng. Thế mà Tần Phong vẫn giữ vẻ lãnh đạm, giữ khoảng cách xa vạn dặm.

Cuối cùng, Lam Lăng lau nước mắt "Mặc kệ huynh có ý gì với muội hay không, muội chỉ biết muội thích huynh, trước đây thích, sau này cũng sẽ thích"

Nói xong, nàng ta không cho Tần Phong có cơ hội cự tuyệt mà quay đầu bỏ chạy.

Đêm ấy, Đường Kiệt không đi tìm Tần Phong nhưng Tân Phong lại đến tìm hẳn để chào từ biệt.

Đường Kiệt không giữ y lại bởi hắn biết y cố tình trốn tránh Lam Lăng, hy vọng có thể tác hợp cho Lạc Vũ Minh và Lam Lăng.

Trước khi đi, Tần Phong nói "Hy vọng lần tới gặp nhau sẽ là ngày Lạc Vũ Minh thành thân!"

Đường Kiệt cũng tưởng là lần hội ngộ tiếp theo sẽ là ngày Lạc Vũ Minh thành thân nhưng không ngờ, chưa tới ngày đó thì bọn họ đã gặp lại nhau.

____________________

22-1-2022

Vô vọng nhất là lúc chẳng biết mình muốn gì, chẳng biết mình cần ai...

Vô vọng nhất còn là khi, biết mình đang rất mong mỏi, nhưng chẳng biết phải tìm kiếm ở đâu...

...đó còn là khi, biết nó ở đâu, nhưng chẳng thể với tay mà chạm đến...