Nếu có kẻ nào Lil Kramer ghét hơn Howard Altman thì đó là Steve Hockney, cháu trai của Derek Olsen. Đó là lý do tại sao khi hắn đến mà không báo trước vào sáng thứ Sáu, Lil cảm thấy hoàn toàn bối rối. Lời khuyên của Howie đối với bà và Gus - là sẽ không khôn ngoan nếu bỏ chạy đến Pennsylvania cứ như thể họ có điều gì cần che giấu vậy - thoạt tiên họ đã hoan nghênh với lòng biết ơn. Nhưng bà hoàn toàn ý thức được những mối liên kết rất dễ thay đổi của Olsen giữa cháu trai với trợ lý của lão, Howie, và việc gặp Steve một mình khiến bà hoảng sợ.
Howie đang bị thất sủng với Olsen, bà nghĩ, và Steve sẽ thay thế. Bà vui mừng rằng Gus đã đi lên lầu để thay mấy bộ lọc ở một số máy điều hòa nhiệt độ. Ông ấy đang trong tâm trạng cộc cằn sau khi lau chùi cầu thang giữa tầng hai và tầng ba. Một trong những sinh viên cao đẳng đã đổ bia ra đó suốt cả đêm.
"Lẽ ra chúng phải kéo một cái thùng chứa bia lên". Ông gầm gừ nhiều phút trước khi Hockney đến. "Đổ bia tràn lan khắp nơi suốt cả đêm. Chẳng cần gϊếŧ chúng mà cứ để chính bọn chúng phải đi lau chùi mới phải".
Thật tốt là Gus đã chú ý đến điều đó trước khi Hockney đến đây, bà nghĩ. Hắn có thể biểu diễn một màn trình diễn lớn, kiểm tra các hành lang và cầu thang để cố tìm ra điều gì đó sai sót. Một sinh viên có vẻ mệt mỏi đi vượt qua bà. Suy cho cùng, có lẽ sẽ thật thoải mái khi không bị bận rộn suốt cả ngày, cố làm ra vẻ lịch sự, bà mời Hockney vào trong và hỏi xem hắn có muốn một tách trà không. Hắn ngoác miệng cười tươi với bà trong khi sải bước đi qua mặt bà.
Chắc chắn hắn có vẻ bảnh trai, bà nghĩ, và hắn biết điều đó. Hắn luôn tự mãn về mình, và khi hắn khoảng hai mươi, Olsen đã phải đóng tiền bảo lãnh tại ngoại cho hắn vì một vài vấn đề rắc rối. Hắn suýt phải đi tù. Giờ đây có ánh nhìn xấc láo nào đó ẩn trong đôi mắt hắn. Hắn từ chối tách trà, nhưng ngồi vào cái ghế trường kỷ, tay duỗi dài trên lưng ghế, cặp chân bắt chéo.
"Lil," Hắn bắt đầu "cậu tôi đã được tám mươi ba tuổi vào tháng trước".
"Tôi biết". Bà đáp. "Chúng tôi đã gửi cho ông ấy một tấm thiệp".
"Bà tốt hơn tôi đấy". Steve lại mỉm cười. "Nhưng đã đến lúc tôi cảm thấy mình phải đảm đương nhiều việc quản lý các hoạt động làm ăn của ông ấy. Bà biết ông ấy đấy. Ông sẽ không tỏ vẻ rằng ông biết mình đã già, nhưng tôi có thể thấy ông đang già đi. Tôi cũng biết rằng gần đây Howie Altman đang làm ông ấy bực bội rất nhiều".
"Chúng tôi làm việc thuận thảo với ông ấy". Lil thận trọng nói.
"Hắn đang dọa dẫm các người phải từ bỏ căn hộ này phải không?"
"Tôi nghĩ điều đó đã qua rồi".
"Hắn là kẻ hay thích bắt nạt. Tôi nghĩ cậu tôi sẽ nghe các người nếu các người làm cho ông ấy biết Howie đã và đang khó chịu như thế nào với cả hai người".
"Tại sao tôi lại gây ra rắc rối khi việc ông Olsen nghĩ gì về Howie đâu phải là việc của tôi".
"Bởi vì tôi muốn có sự giúp đỡ của các người, Lil ạ. Dường như bà đã quên rằng tôi có mặt ở đây trong tòa nhà này khi Mack MacKenzie gần như đang kết tội bà về việc ăn cắp cái đồng hồ của cậu ta".
Cặp môi trắng nhợt, Lil lắp bắp: "Cậu ấy đã tìm ra cái đồng hồ đó. Cậu ấy đã xin lỗi rồi mà".
"Có ai nghe thấy cậu ta xin lỗi không?"
"Tôi không biết. Tôi muốn nói là không. Tôi không nghĩ thế".
Hockney duỗi người dài ra trên cái ghế trường kỷ. "Lil, bà đang nói dối về lời xin lỗi. Tôi có thể nói thế. Nhưng đừng lo lắng. Tôi đã chẳng nói với ai về cái đồng hồ của Mack và sẽ chẳng bao giờ làm thế. Chúng ta đâu có thích Howie, phải không Lil? Nhân tiện tôi sẽ nói với cậu Derek rằng tòa nhà này là món nữ trang trên vương miện của ông ấy, nhờ vào cách bà và Gus bảo dưỡng nó".