Sau bữa tiệc trưa với Aaron Klein, Elliott Wallace quay về văn phòng và chợt nhận ra mình đang nghĩ về Charles MacKenzie Sr. và tình bạn mà họ đã có với nhau tại Việt Nam. Charley tham gia trong chương trình đào tạo nhân viên dự bị của quân đội và ở cấp bậc thiếu úy khi họ gặp nhau. Elliott đã kể cho Charley nghe rằng ông chào đời tại nước Anh, nhưng có cha mẹ là người Mỹ và trải qua hầu hết thời niên thiếu tại Luân Đôn. Ông đã dọn về New York với mẹ khi được mười chín tuổi. Sau đó ông đăng ký nhập ngũ, và bốn năm sau được phong cấp sĩ quan, sát cánh với Charley ở một số trận đánh khốc liệt nhất của cuộc chiến.
Ta và Charley ưa thích nhau ngay từ ngày đầu tiên, Elliott nghĩ. Charley là người có tính tranh đua nhiều nhất mà ta từng gặp, và có lẽ là người tham vọng nhất. Anh ấy đã hoạch định sẽ đi học trường luật ngay khi giải ngũ. Anh thề sẽ trở thành một luật sư tiếng tăm và sẽ là một triệu phú. Thực sự anh rất hài lòng vì đã trưởng thành trong một gia đình chẳng có nổi lấy hai đồng năm xu để cọ xát với nhau. Anh thường chọc ghẹo thân thế của ta. "Thế còn tên vị quản gia là gì, Eli?" anh thường hỏi. "Đó là Bertie, hay Chauncey hay Jeeves?"
Trong khi dựa lưng vào cái ghế da, Elliott mỉm cười hồi tưởng. Ta bảo Charley rằng người quản gia là William, và ông ấy đã ra đi khi ta lên mười ba. Ta bảo anh ấy rằng cha ta, cầu Chúa cho ông yên nghỉ đời đời, là người có học thức nhất, nhưng cũng là một doanh nhân tồi nhất trong lịch sử thế giới văn minh này. Đó là lý do tại sao mẹ đã từ bỏ tất cả và đem ta về nhà từ nước Anh.
Charley lúc đó chẳng tin, nhưng ta thề với anh rằng theo cách riêng, ta cũng đầy tham vọng chẳng kém anh. Anh muốn trở nên giàu có vì anh chẳng biết cái thế giới giàu có ấy. Ta là một trong những người đã từng có rồi không có và nay lại muốn có tất cả những điều đó. Khi Charley ở trường luật, ta đi học cao đẳng rồi lấy bằng MBA.
Cả hai chúng ta đều thành công về mặt tài chính, nhưng cuộc sống riêng lại khác biệt nhau. Charley gặp Olivia và họ đã có cuộc hôn nhân tuyệt vời. Lạy Chúa, ta cảm thấy mình mới giống như một kẻ đứng bên ngoài làm sao khi chứng kiến cách họ nhìn nhau! Họ đã có hai mươi ba năm sống tốt đẹp, hạnh phúc bên nhau, cho đến khi Mack biến mất, và sau đó họ chẳng có lấy một ngày sống mà không tràn ngập sự lo lắng về cậu ta. Rồi sau đó là biến cố 11/9 và Charley ra đi. Cuộc hôn nhân của ta với Norma chẳng bao giờ thuận lợi, công bằng cho cô ấy. Đó là điều Công nương Diana đã nói với người phỏng vấn - rằng dường như có ba người trong cuộc hôn nhân giữa bà với Thái tử xứ Wales? Vâng, cuộc hôn nhân giữa Norma và ta cũng theo kiểu cách đó, chỉ kém phần say đắm, quyến rũ thôi.
Nhăn mặt với ký ức, Elliott cầm cây bút và bắt đầu viết nguệch ngoạc lên xấp giấy. Dĩ nhiên Norma không biết điều đó, nhưng cái cách mà ta cảm thấy về Olivia luôn tồn tại giữa ta và cô ấy. Và vì cuộc hôn nhân của ta giờ đây là một ký ức đã xa, sau ngần ấy năm, có lẽ ta và Olivia có thể cùng nhau hoạch định cho tương lai. Cô ấy đã nhận ra rằng không thể cứ sống cuộc đời quanh Mack mãi nữa, và ta có thể nhìn thấy cảm xúc của cô ấy về ta đã thay đổi. Trong mắt cô ấy, ta có ý nghĩa nhiều hơn mức chỉ là người bạn tốt của Charley và cố vấn ủy thác của gia đình. Cô ấy đã từng tâm sự rằng Carolyn cần được thong thả và không phải lo lắng về mẹ nữa. Cô ấy cũng đang có kế hoạch bán căn hộ Sutton Place.
Elliott đứng lên, đi về phía cái kệ sách bằng gỗ gụ, bên dưới có cái tủ lạnh và mở cửa tủ ra. Khi với tay lấy chai nước, ông tự hỏi không biết có sớm quá không khi đề nghị với Olivia rằng căn hộ chung cư cao cấp loại penthouse trên đại lộ Số Năm, xuôi xuống phía dưới Bảo tàng Metropolitan, có lẽ là một nơi chốn tuyệt vời để sống trong đó.
Căn hộ cao cấp penthouse của ta, ông suy nghĩ với nụ cười. Thậm chí cách đây hai mươi lăm năm, lúc mua nó sau khi ly dị với Norma, ta đã mơ rằng sẽ mua nó cho Olivia.
Chuông điện thoại reo vang, rồi giọng nói kiểu Anh dứt khoát của cô thư ký riêng vang lên trong máy điện thoại nội bộ. "Bà MacKenzie đang gọi, thưa ông".
Elliott chạy nhanh về bàn giấy và nhấc ống nghe.
"Elliott, Liv đây. June Crabtree hẹn sẽ đến dùng cơm tối, nhưng vào phút cuối bà ấy không đến được. Tôi biết Carolyn sẽ đi gặp người bạn của nó, Jackie. Ông có muốn đưa một bà đi dùng cơm tối không?"
"Tôi sẽ rất hài lòng. Bà nghĩ thế nào về việc uống một chút ở chỗ tôi, rồi sau đó đi đến Le Cirque?"
"Tuyệt vời. Gặp ông sau nhé".
Khi gác ông nghe, Elliott nhận ra rằng có giọt mồ hôi nhỏ trên trán ông. Ta chẳng bao giờ muốn bất kỳ điều gì nhiều hơn thế trong đời ta, ông nghĩ. Chẳng có chuyện gì có thể làm hỏng mọi thứ mà ta lại quá sợ hãi có thể có một điều gì đó như vậy. Rồi ông thư giãn và cười phá lên khi nghĩ cha ông sẽ phản ứng ra sao đối với lối suy nghĩ tiêu cực như thế.
Như người bà con yêu quý Franklin đã nói, ông suy nghĩ, điều duy nhất chúng ta phải sợ là chính bản thân sự sợ hãi.