Lil Kramer đã lo lắng kể từ khoảnh khắc Carolyn MacKenzie gọi điện thoại hôm thứ Hai, yêu cầu có cuộc gặp gỡ, nhưng vào ngày thứ Tư, ngay sau khi Carolyn ra về, bà đi vào trong phòng ngủ, nằm xuống, nhắm mắt và bắt đầu lặng lẽ khóc, lệ tuôn chảy xuống đôi gò má.
Lil có thể nghe thấy Gus nói lời tạm biệt Howard, rồi ông ấy đi vào phòng ngủ, và ngồi xuống bên bà. Vì mệnh lệnh thật nóng nảy của ông chồng muốn biết bà đang gặp vấn đề gì, bà mở mắt ra. "Vấn đề của tôi à? Tôi đã bảo cho ông biết nó là gì rồi, Gus. Tôi đã có mặt tại nhà thờ St. Francis de Sales ở buổi lễ Misa bằng tiếng Latin hôm Chủ nhật tuần rồi. Tôi từng suy nghĩ về việc có nên đi đến đó khi họ bắt đầu nói bằng tiếng Latin từ năm ngoái không. Đừng quên cha tôi là người công giáo, và thỉnh thoảng thường dẫn tôi đến nhà thờ khi tất cả các buổi lễ Misa được tiến hành bằng tiếng Latin".
"Bà chẳng bao giờ bảo cho tôi biết bà đã đi đến đó ngày Chủ nhật". Gus ngắt lời bà.
"Nhưng tại sao tôi lại phải nói với ông chứ? Ông đâu có bận lòng với bất kỳ tôn giáo nào, và tôi đâu cần phải nghe ông huênh hoang rằng tất cả các linh mục đều là những kẻ lạm dụng lòng tin của người khác".
Vẻ mặt của Gus Kramer chợt thay đổi. "Được rồi, được rồi. Bà đã có mặt ở đó. Hy vọng bà đã có lời cầu nguyện cho tôi. Thế thì sao nào?"
"Lúc đó rất đông người. Ông không thể tin đâu. Người ta đứng hai bên lối đi. Ông đã nghe thấy Carolyn MacKenzie vừa bảo với chúng ta điều gì. Mack đã có mặt ở đó. Tôi biết ông không tin tôi, nhưng tại buổi lễ Misa tôi có cảm giác mình đã trông thấy một người nào đó quen thuộc, chỉ trong chốc lát. Nhưng như ông biết, tôi mù dở nếu không đeo mắt kính. Và tôi đã bỏ quên chúng ở nhà khi tôi đổi ví".
"Tôi lặp lại, thế thì sao chứ?"
"Gus, ông không hiểu tôi đang nói gì sao? Mack có mặt ở đó. Giả sử cậu ta thực sự quyết định quay trở lại! Ông biết đấy". Bà kết thúc bằng một tiếng thở dài. "Ông biết rồi mà".
Như bà dự đoán, ngay lập tức Gus nổi khùng lên. "Mẹ kiếp, Lil, gã đó hẳn phải có những lý do riêng của hắn để làm cái trò biến mất dạng ấy chứ. Tôi phát bệnh lên khi thấy bà cứ vò đầu bứt tai vì hắn ta. Dẹp điều đó đi. Ngừng lại đi. Bà kể với em gái hắn là đủ làm hài lòng cô ta rồi. Giờ đây hãy ngậm mồm bà lại. Nhìn tôi đây này". Một cách cục cằn, ông ta chồm lên giường, nâng cằm bà lên để bà không thể tránh đừng nhìn chằm chằm vào ông. "Bà mù dở khi không có cặp kính lão của bà. Bà đang nhảy dựng lên vì lá thư nhỏ được cho là của Mack đã bỏ vào chỗ đồ quyên góp. Bà không trông thấy hắn ở đó. Thế thì hãy quên hết mọi chuyện đi".
Lil không tin bà có đủ can đảm để hỏi chồng tại sao ông lại chắc như thế. "Làm sao ông lại có thể quả quyết rằng Mack không có mặt ở đó?" Bà chất vấn ông với tiếng thì thầm căng thẳng.
"Cứ tin tôi". Mặt Gus tối sầm lại vì cơn tức giận.
Đó là cơn thinh nộ giống như bà đã nhìn thấy cách đây mười năm, lúc bà bảo cho Gus biết bà đã tìm thấy cái gì trong phòng Mack khi dang lau chùi, dọn dẹp. Đó là cơn thịnh nộ khiến bà thất vọng tự hỏi rằng trong ngần ấy năm phải chăng Gus có thể phải chịu trách nhiệm về việc Mack biến mất.
Với một cử chỉ yêu thương vụng về, Gus chà bàn tay chai sạn của ông ta lên trán Lil, rồi với tiếng thở dài nặng nề, ông nói: "Bà biết đấy, Lil. Sau cùng tôi đang bắt đầu suy nghĩ việc chúng ta về hưu và đi đến Pennsylvania. Nếu cô em gái đó của Mack bắt đầu quanh quẩn ở đây, sớm muộn gì cô ta cũng làm cho bà bực mình. Bà sẽ nói quá nhiều".
Lil, người thích sống ở New York, người sợ hãi phải chuyển sang đời sống hưu trí vô công rồi nghề, rên ri: "Tôi muốn đi ngay bây giờ, Gus. Tôi sợ hãi cho chúng ta".