Editor: Đào Sindy
Trần Nhứ bị cảnh tượng trước mắt hù đến cảm xúc sụp đổ.
Cô vừa hô to tên Giang Tư Mạc, vừa dùng sức kéo cánh tay cậu kéo cậu ra khỏi tán cây. Cô khoa trương lắc vai cậu: "Cậu sao rồi, cậu không sao chứ, Giang Tư Mạc."
Giang Tư Mạc hỗn loạn ngồi dậy, hình ảnh núi và cây trước mắt đều lờ mờ, trong đầu tiếng vù vù không ngừng, ý thức cũng có chút mơ hồ không rõ. Cậu đưa tay ấn đầu, nhẹ hừ một tiếng, chửi bậy nói: "... Lỗ tai bị cậu gào đến điếc."
Trần Nhứ lúc này mới khóc hu hu thành tiếng, đẩy vai cậu: "Tớ sắp bị cậu hù chết."
Hai người giúp đỡ lẫn nhau, khó khăn dọc theo dốc ruộng bò lên, mệt đến không còn sức, ngồi yên trên bùn đất trong chốc lát. Rốt cục chống mưa gió lên núi tìm Tạ Nghiêu Đình và Từ Thương Hoa hội hợp.
Sắc mặt Tạ Nghiêu Đình tái xanh, lông mày nhíu lại một chỗ, dưới áo mưa lộ ra ống quần dính đầy bùn. Anh nhìn thấy Giang Tư Mạc như lăn ra từ vũng bùn, và một người khác cũng chật vật không chịu nổi, Trần Nhứ rụt rè không dám nhìn thẳng anh, còn có mặt mũi đầy lo lắng cho Tiểu Mãn, làm sao cũng không nói ra miệng lời trách móc.
Từ Thương Hoa cõng Tiểu Mãn lên: "Có thể xem là đã tìm thấy mấy em, đi mau, đến nhà Tiểu Mãn sửa sang lại rồi xuống núi."
Tạ Nghiêu Đình thở dài, cởϊ áσ mưa ra đưa cho Trần Nhứ: "Đi thôi."
Mưa rơi dần dần yếu, tí tách tí tách bị gió thổi bay. Cây cối và thảm thực vật trong núi đều bình tĩnh trở lại, qua cội rửa, hiện ra màu xanh sẫm sang sáng.
Giang Tư Mạc không nói một lời, có chút còng lưng, ngồi trên ghế trúc nhà chính Tiểu Mãn, tay nhấn mạnh xuống huyệt thái dương. Tạ Nghiêu Đình mẫn cảm phát hiện cậu không thích hợp, đi qua: "Mạc Mạc, ngẩng đầu lên."
Giang Tư Mạc tối tăm, theo bản năng làm theo, hốc mắt có tia máu đỏ.
Tạ Nghiêu Đình giơ tay phải lên, giơ ngón trỏ lắc trái phải, kiểm tra phản ứng con ngươi một hồi. Anh nghiêng mặt qua, thấp giọng hỏi Trần Nhứ: "Vừa mới xảy ra chuyện gì."
Cô thấy nét mặt anh nghiêm nghị, vội vàng lời ít ý nhiều giải thích nói: "Một cây đại thụ bị gió thổi ngã, Giang Tư Mạc vì đẩy tôi ra, bị nhánh cây đập vào."
Lời còn chưa dứt.
Không hề có điềm báo trước, thân thể Giang Tư Mạc mềm nhũn ngã xuống.
Từ Thương Hoa mượn một chiếc xe ba gác kéo, tròng trâu, dùng tốc độ nhanh nhất đưa Giang Tư Mạc đến cổng chính phủ. Dưới núi ngừng có một chiếc Suv, là Lâm Hoè. Anh ta không quen đi xe buýt, lúc đi đã tự lái xe của mình.
Tạ Nghiêu Đình ngồi lên vị trí lái, một tay chuyển động tay lái, từng chút tùng chút lấy xe từ bãi đổ, dưới chân đạp mạnh cần ga, xe như mũi tên bắn lao ra ngoài.
Trần Nhứ run rẩy ngồi ở hàng sau, hai cánh tay nặng nề đan vào, dựa theo yêu cầu của Tạ Nghiêu Đình cố định đầu Giang Tư Mạc. Cậu nhắm hai mắt, đã bất tỉnh nhân sự.
Lâm Hoè ngồi một bên tay lái phụ, nhanh chóng gọi điện thoại.
Trần Nhứ rối mù, không dám mở miệng, cô giương mắt từ kính chiếu hậu nhìn Tạ Nghiêu Đình, như bị lo lắng quanh người anh lây nhiễm, tâm tình cô vô cùng sa sút, co rúm bả vai co lại một góc.
Cô cảm thấy rất lạnh, như sắp cảm đến nơi.
Xe cấp cứu chờ họ ở đường cao tốc.
Ba mẹ Giang Tư Mạc đều là bác sĩ, đã sớm chờ ở cổng.
Tạ Nghiêu Đình vẫn rất tỉnh táo, đơn giản nói rõ tình huống với bác sĩ trưởng, còn có phán đoán sơ bộ của cá nhân anh. Cuối cùng, Trần Nhứ đứng ở một bên rất xa, thấy anh cúc cung xin lỗi với ba mẹ Giang Tư Mạc.
Đêm tĩnh mịch.
Bên ngoài phòng phẫu thuật có một băng ghế kim loại dài, hiện ra ánh sáng màu xám bạc lạnh lùng. Trần Nhứ đứng mệt mỏi, trực tiếp cuộn mình ở góc tường, dựa lưng vào vách tường, ôm đầu gối ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo.
Tạ Nghiêu Đình đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Ánh mắt Trần Nhứ mênh mông, không biết rơi ở nơi nào. Lấy lại tinh thần thấy là anh, môi kéo ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, giọng run đấy: "Cậu ấy... Sẽ không chết chứ?"
Lông mày Tạ Nghiêu Đình nhẹ chau lại, nắm chặt cánh tay cô, ấm giọng nói: "Trên đất quá lạnh, cô đứng lên trước."
Trần Nhứ thuận theo đứng lên, bởi vì chân tê, lại không khống chế ngã ngồi trở về. Tạ Nghiêu Đình đỡ quần áo còn ẩm ướt trên người cô, cô như người chết đuối vớ được tấm gỗ, bắt lấy góc áo anh không chịu buông ra.
Tạ Nghiêu Đình thở dài, thấp giọng an ủi cô: "Sư huynh của tôi —— ba Mạc Mạc, anh ấy là chuyên gia của khoa giải phẫu thần kinh, đã vào phòng phẫu thuật rồi. Trừ anh ấy ra, còn có rất nhiều bác sĩ có kinh nghiệm khác."
Trần Nhứ lo sợ nghi hoặc không chịu nổi, lại hỏi: "Vậy cậu ấy nhất định sẽ không có chuyện gì đúng không?"
Tạ Nghiêu Đình nhìn khóe mắt cô lộ ra cay đắng cùng lo lắng, còn có chút ấm ức không thể nói cũng không thể hình dung được, thực sự không đành lòng, thuận theo cô thấp giọng nói: "Ừm, Mạc Mạc nhất định sẽ không có chuyện gì."
Trần Nhứ tự trách vô cùng, nhấp môi dưới: "Đều tại tôi không tốt. Nếu như không phải tôi nhất định đòi lên núi tìm Tiểu Mãn với cậu ấy. Tôi sẽ không ngã xuống khe, cậu ấy cũng sẽ không vì cứu tôi..."
"Đó là ngoài ý muốn." Anh trầm giọng cắt ngang cô.
Trần Nhứ khống chế không nổi mình, nức nở nói tiếp: "Thế nhưng mà..."
"Nếu như nhất định phải truy cứu trách nhiệm, là tôi dẫn mọi người tham gia hoạt động lần này." Tạ Nghiêu Đình nhìn cô, mỗi chữ mỗi câu nói vô cùng rõ ràng. Sắc mặt của anh rất kém, môi trắng bệch không có chút máu nào, đầu ngón tay nắm chặt cánh tay Trần Nhứ như không có nhiệt độ, hệt như tảng băng dưới sông trong trời ngập tuyết.
Trần Nhứ không lên tiếng nữa.
Dựa theo tính cách Tạ Nghiêu Đình lỗi lầm gì cũng muốn ôm vào mình, chỉ sợ anh đã sớm quy tội cầm đầu cho mình. Cô nói nhiều hơn, cứ như đang cầm một con dao bén đâm vào tim anh, anh mặc lên gông xiềng đạo đức càng nặng, không sử dụng khác.
Mấy giờ dài dằng dặc dày vò chờ đợi, đèn trong phòng phẫu thuật cuối cùng tắt.
Cửa tự động mở ra, mấy người đang chờ vây lại.
Giang Tư Mạc trong hôn mê được đẩy đi bằng xe bốn bánh phẳng đến phòng chăm sóc đặc biệt theo dõi thêm. Trên người cậu đắp mền che kín, đèn huỳnh quang chiếu xuống, lộ ra trắng lạnh. Toàn bộ đầu đều bọc băng gạc lưới, bên tai để túi dưỡng khí trên gối đầu. Cùng cậu bình thường đầy sức sống như hai người.
Trái tim trong l*иg ngực Trần Nhứ như treo lên, bị người ta vứt trên nền đất, hung ác giẫm lên một phát.
Cô đứng bên ngoài, chóp mũi chua chua, hốc mắt thoáng chốc đỏ bừng, nước mắt không khống chế tràn ra.
Giang Tư Mạc vẫn luôn ở trạng thái hôn mê.
Thành tích thi tốt nghiệp trung học đúng hẹn có. Không có gì bất ngờ xảy ra, cậu thi không tệ, đã trở thành Trạng Nguyên khoa tự nhiên Giang Thành năm nay, ở tỉnh cũng đứng đầu. Điểm số thế này, đậu đại học tốt nhất trong nước và chuyên ngành cũng dễ như trở bàn tay.
Ngày kê khai nguyện vọng, Trần Nhứ trở về trường học một chuyến. Trong phòng học ầm ĩ vang trời, các bạn học tốp năm tốp ba lật xem tờ hướng dẫn, thảo luận lẫn nhau trước ngày mai.
Mười hai năm học hành gian khổ, mài thanh kiếm, tài năng đã ra khỏi vỏ, cầu mong người với người.
Vị trí của Giang Tư Mạc trống không, trên bàn học rơi xuống một tầng bụi thật mỏng. Ánh nắng xuyên qua bóng cây ngoài cửa sổ khúc xạ vào, nheo mắt lại có thể nhìn thấy hạt bụi thật nhỏ trong không khí.
Cô Lư than thở, vì học trò cô hài lòng mà bóp cổ tay thở dài.
Trần Nhứ cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt các bạn học chung quanh chất vấn. Dù là vô tình, hay cố ý, cô có chút không chịu nổi.
Trương Việt Tây không có mặt. d:đ/l.q///đ
Cậu ấy đã thi rớt rồi, trong nhà giúp cậu liên hệ đi du học, đang học ngoại ngữ, chuẩn bị nhờ phúc khảo, dự định sáu tháng cuối năm đi Mĩ du học.
Chúc An An ngồi xuống: "Trần Nhứ, cậu định ghi trường nào?"
Nguyện vọng trước mặt Trần Nhứ trống rỗng, thấp giọng đáp: "... Còn chưa nghĩ ra."
Chúc An An thở dài: "Cậu thi tốt như vậy, không gian lựa chọn lớn hơn tớ nhiều. Tớ cao không với tới, thấp không xong đây, theo chuyên ngành lại không chọn được trường, muốn vào trường có tiếng phải tuân thủ nội quy."
Trần Nhứ: "... Điền nguyện vọng, không chỉ nhìn điểm số, vận may cũng rất quan trọng."
Chúc An An lật ra tác phẩm hướng dẫn vĩ đại, vừa lật vừa hỏi: "Cậu định học đại học ở đây à?"
Lịch sử đại học Giang Thành sớm nhất có thể ngược dòng tìm hiểu đến thời kì cuối Thanh triều, là một chỗ tổng hợp 985 trường cao đẳng, xếp hạng rất cao trong nước. Điểm số Trần Nhứ dư xài, chuyên ngành có thể thích gì chọn nấy, cũng coi là lựa chọn tốt.
Trần Nhứ không trả lời.
Cô cầm tờ điền nguyện vọng bỏ vào cặp, một mình cô đơn tiêu sái ra khỏi cửa trường. Sau đó bắt xe buýt đi bệnh viện. Hiện tại quan sát thời gian, trên hành lang phòng bệnh người đến người đi, bệnh nhân nằm quá lâu giơ truyền nước đi tới đi lui, bác sĩ mặc áo choàng trắng đẩy xe trị liệu gào thét qua, hai hộ sĩ nhỏ đứng ở cuối cửa cười trêu ghẹo nhau.
Bánh xe cuộc sống cuồn cuộn hướng về phía trước, kim đồng hồ thời gian không vì chuyện ngoài ý muốn nào mà dừng lại. Tất cả mọi người hoàn toàn như trước đây, ngựa không ngừng vó lao tới tương lai.
Nỗi đau của cô lộ ra cũng không có ý nghĩa.
Giang Tư Mạc vẫn như cũ không tỉnh lại. Cậu đã mở băng gạc, yên tĩnh nằm trên giường bệnh, không có gì khác với ngủ thϊếp đi.
Trần Nhứ nhớ tới ngày ấy, cậu nói, cậu muốn sống một khoảng thời gian ngăn cách.
Một câu thành sấm.
Trần Nhứ chống đầu ở cửa phòng bệnh, xuyên thấu qua cửa pha lê nhìn thấy mẹ Giang Tư Mạc nắm tay cậu, nằm bên giường ngủ thϊếp đi. Những ngày gần đây, bà quá mệt mỏi. Bà bỏ cả làm việc, bỏ ra cơ hội tấn thăng, bỏ luôn bệnh nhân không ngừng tràn vào. Toàn tâm vùi đầu vào chăm sóc Giang Tư Mạc.
Bà không tìm người làm, tự thay thuốc, đo nhiệt độ cơ thể, lau sạch sẽ... Tự thân mà làm, ăn ở đều bên cạnh con trai.
Bà muốn hoàn lại thua thiệt mà hai mươi năm qua con trai thiếu thốn.
Trần Nhứ không gõ cửa đi vào.
Xấu hổ của cô đã bị giấu kín. Chuyện ngoài ý muốn hôm ấy, Tạ Nghiêu Đình cũng không nói ra rõ chi tiết, chỉ nói Giang Tư Mạc vì cứu người mới bị thương. Anh bình tĩnh nhận tất cả chỉ trích của bên ngoài.
Trần Nhứ biết, anh khéo léo che chở, cũng là vì mình.
Trần Nhứ xoay người, phòng bệnh cuối hành lang bên dưới có một loạt ổ điện, một hàng có mấy ấm thuốc, có thuốc Đông y bệnh nhân nằm viện có nhu cầu nấu chín, giờ phút này miệng ấm ừng ực bốc lên khói trắng. Mùi thuốc đắng tràn ra, theo gió thổi tan trong không khí.
Tạ Nghiêu Đình mặc trên người một bộ đồ mềm mại màu xám, đứng ở nơi đó, hình như mới từ chỗ cầu thang đến.
Chuyện cần giải quyết tốt hậu quả rất nhiều, anh vẫn đang bận bịu. Bọn họ đã có vài ngày không gặp mặt rồi. d^đ.l/q!đ
Hai người đứng trong góc quanh cầu thang chốc lát. Ánh nắng tươi sáng rơi ngoài cửa sổ, trong bồn hoa từng cây da^ʍ bụt hoa nở rộ, chất thành một đống, phấn như pháo hoa. Bầu trời hạ càng sâu dần.
Biết rõ là làm khó anh, Trần Nhứ nhẫn nhịn, vẫn nhịn không được, mở miệng hỏi: "Khi nào thì cậu ấy mới tỉnh lại đây."
Tạ Nghiêu Đình mím mím môi, thấp giọng đáp: "... Không rõ."
Đáy mắt Trần Nhứ có sương mù, thở dài, nụ cười trên môi đắng chát khó nén. Cô nói: "Có vẻ tôi giống Thiên Sát Cô Tinh trong tiểu thuyết võ hiệp. Ai gặp phải tôi đều xui xẻo."
Tạ Nghiêu Đình cuộn tròn ngón tay, đốt ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô:
"Đừng nói nhảm."
Trần Nhứ cũng nhịn không được nữa. Cô bước ra một bước, hai tay nắm eo anh, dựa đầu vào ngực anh, cả người khảm thật sâu vào mùi thực vật thân thảo trên người anh.
Tạ Nghiêu Đình cũng có chút động tình.
Anh ôm vai gầy trơ trọi của cô, cúi đầu xuống, khẽ hôn tóc cô.