Chương 3 - 3 (2800)

Ánh mặt trời buổi trưa rực rỡ chói lòa, tấm cửa kính lớn của “Phòng khám nha khoa Vị Nam” sạch sẽ, trong suốt. Trần Vị Nam vẫy tay ba lần với Sài Diễm. Thoắt cái, trên cửa kính đã xuất hiện thêm ba vệt máu đỏ, nụ cười trên gương mặt Trần Vị Nam dần dần tắt lịm. Anh quay lại nhìn bệnh nhân đang ôm má, đau đớn đến mức không biết trời đất gì nữa. Trần Vị Nam làm bộ làm tịch vỗ vỗ vai bệnh nhân, “Vừa hay đỡ mất tiền thuốc tê.”

Ai cũng biết những chuyện như nhổ nhầm răng Trần Vị Nam rất hiếm khi phạm phải. Nhưng nhổ răng mà không tiêm thuốc tê, anh đã phạm tới mấy lần. Cách một con đường ngựa xe qua lại như nêm, Sài Diễm chứng kiến cảnh tượng bên Trần Vị Nam đang hỗn loạn như gà bay chó nhảy. Không rõ anh chàng đó lại gây nên lỗi lầm gì, mà đang bị một bà cô trung niên vừa ôm má vừa cầm túi đuổi đánh điên cuồng. Dây thần kinh vận động của Trần Vị Nam đã nhanh nhạy hơn hồi nhỏ rất nhiều, anh trốn đông núp tây, động tác hết sức nhanh nhẹn.

“Nắm lấy áo của hắn đi…” Không rõ từ lúc nào, ánh nắng chiếu phớt qua đôi lông mi Sài Diễm. Cô ngậm móng tay, khóe môi ánh lên nụ cười. Cô nhìn Trần Vị Nam đang khốn đốn khổ sở.

Cô ngắm nhìn chăm chú quá, đến mức không hề nhận ra rằng, có một người đàn ông đứng cách đó không xa đã quan sát cô rất lâu rồi.

“Xin hỏi, ở đây có luật sư Sài Diễm phải không?”

Người đàn ông gọi mấy tiếng, Sài Diễm mới sực tỉnh. Cô không cười nữa, hai chân đứng thẳng lên. Chỉ trong chớp mắt, cô như quay lại thời khắc huy hoàng nhất trong sự nghiệp của mình. Cô cúi đầu mỉm cười rồi hỏi: “Chính là tôi đây, xin hỏi ông là ai?”

“Tôi… tôi muốn tìm luật sư để giúp cho vụ kiện của con trai tôi.” Vừa thoáng nghe thấy thế, Sài Diễm xém chút nữa nhảy cẫng lên, vẫy tay hét lớn một tiếng “yes”. Có trời mới biết, giờ đây, cô chẳng nhận được bất kì một vụ án thương mại nào cho ra hồn, có trời mới biết, cô đã hoang mang đến thế nào khi nghĩ rằng mình thực sự bị đuổi khỏi ngành luật, bị Thẩm Hiểu chê cười.

Tất nhiên, cô không bao giờ thể hiện những suy nghĩ đó ra bên ngoài. Cô thoáng cười, “Chúng ta vào bên trong nói chuyện nhé.”

Văn phòng làm việc của Sài Diễm hiện tại nhỏ hẹp đến mức đáng thương. Chỉ quay ra rót một cốc nước, vừa quay lại, chiếc cốc trên tay cô đã đυ.ng phải tay người đàn ông nọ. Nước dây ra áo của ông ta. Sài Diễm cũng không lấy gì làm ngượng ngùng. Cô nhanh chóng rút giấy ở trên bàn đưa cho người đàn ông, “Ông đắp giấy lên đó, đừng lau! Trên áo ông có vết bùn, phải ngâm nước một lúc nó mới ra.”

“Hả? Ồ ồ, cám ơn luật sư Sài, tôi còn tưởng...”

Tưởng cái gì chứ? Tưởng cô lỡ tay làm đổ nước hay sao?

Thì đúng là cô lỡ tay làm nước đổ ra thật mà!

Sài Diễm cười hì hì ngồi xuống, từ khi bước vào cửa, cô đã quan sát đánh giá khách hàng của mình. Ông ta mặc một bộ áo bông màu nâu đất. Bộ quần áo hơi rộng, mặc không vừa vặn lắm. Ông ta có đôi bàn tay thô ráp, đầu ngón có những vết nứt nẻ lộn xộn, những mạch máu màu hồng nho nhỏ như gân lá bò lên mặt ông ta, càng làm cho khuôn mặt vuông chữ điền gày gò thêm phần đôn hậu. Ông ta thầm nghĩ trong lòng, vị luật sư này trông rất giỏi giang. Còn Sài Diễm từ khi nhìn thấy vị khách hàng ăn mặc như thế, cô đã đoán được có lẽ mình sẽ chẳng thu được bao nhiêu kinh phí từ vụ kiện này. Cô lặng lẽ thở dài.

Chà…

Ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên qua cánh cửa sổ nhỏ hẹp của căn phòng, chiếu lên người đàn ông. Cuối cùng, ông ta cũng lau xong vạt áo, vo tròn tấm giấy thành cục trong tay mình. Ông cau chặt mày, như dồn nén lại biết bao nhiêu buồn đau. Đôi môi khô nứt nẻ của ông hé ra rồi ngậm lại như không biết phải bắt đầu câu chuyện từ đâu.

“Vụ án của con trai ông là gì thế?.” Cầm quyển sổ ghi chép trong tay, Sài Diễm xoay cây bút.

“Là vụ án liên quan đến mạng người.”

Đôi lông mày Sài Diễm khẽ rung. Cô thầm nghĩ, vừa mới mở hàng đã gặp một vụ nghiêm trọng như thế này. Cô lại không có sở trường về án hình sự. Nhưng cô không hề biểu hiện ra mà vẫn mỉm cười: “Ông nói xem chuyện là thế nào.”

“Người bị kiện là con trai tôi. Họ nói nó đã gϊếŧ vợ nó. Con trai tôi đến gà cũng không dám gϊếŧ, nó nhát gan lắm. Nhưng lời tôi nói công an không chịu tin. Họ nói có chứng cứ chứng minh con trai tôi gϊếŧ người. Tôi chỉ là một nông dân, những quy tắc trên thành phố tôi không hiểu lắm. Nghe nói có thể tìm luật sư, tôi đã bán đất dưới quê rồi. Tôi vào thành phố tìm luật sư, nhưng vừa nghe đến vụ án của con trai tôi, ai cũng lắc đầu không nhận…”

“Đợi đã.” Sài Diễm không chờ được, đành ngắt lời người đàn ông. Mồ hôi lạnh chảy dọc xuống theo sống lưng, cô có dự cảm không lành, “Ông tên gì, con trai ông tên gì?”

“Tôi tên Bùi Ái Đảng, con trai tôi là Bùi Tân Dũng.”

Quả nhiên là… một tia “may mắn” cuối cùng cũng không có. Sài Diễm hai tay ôm mặt, rồi gõ gõ mấy lần.

“Luật sư Sài Diễm, cô làm sao vậy?”

“Không sao đâu, tôi chỉ bị đau đầu thôi.” Sài Diễm đặt tay xuống, chợt nhớ ra một chuyện, “Sao ông lại biết chỗ này của tôi?”

“Hôm đó, ở cổng đồn cảnh sát, có một người đàn ông đưa cho tôi danh thϊếp của cô.”

Sài Diễm nhận lấy tấm danh thϊếp trên tay Bùi Ái Đảng, mặt bỗng sa sầm xuống…

Trần Vị Nam đang trốn trong kho, cố ý cúi thấp hẳn người xuống. Mông anh chạm phải thứ gì đó, tiếng "lạch cạch" vang lên. Anh quay lại, thấy hộp thuốc lọ nhập khẩu đã rơi xuống. Lọ thủy tinh mỏng tang trượt ra khỏi hộp đựng, nứt một vết nho nhỏ.

“Ôi, thuốc của tôi.” Trần Vị Nam vò đầu bứt tai. Cái cảm giác muốn hét lên mà không thể hét khiến anh khá là khổ sở. Anh nghĩ rằng đợi bà cô bị đau răng kia đi khỏi, anh sẽ thương tiếc lọ thuốc trị giá 288 đồng đó một cách tử tế.

“Hôm kia tôi còn gọi điện thoại cho bác gái, rõ ràng là bác vẫn còn rất khỏe. Nhưng tôi không hiểu tại sao cái bản mặt của anh lại như chết cha chết mẹ như thế?

Trần Vị Nam “ôi” lên một tiếng rồi ngẩng đầu, nhìn ngước lên thì trông thấy Sài Diễm, người vừa lên tiếng. “Bà ta đi rồi sao?”

“Tôi đã đến đây rồi thì có ai gây chuyện mà không đi khỏi đây chứ?” Sài Diễm nguýt.

“Đại ân đại đức.” Trần Vị Nam bỏ dáng ngồi co quắp lúc nãy, duỗi chân đứng dậy. Mặt anh cũng vô tình xoẹt qua tấm danh thϊếp Sài Diễm đang cầm giơ trước mặt anh. Tấm thϊếp làm bằng chất giấy cứng để lại trên mặt anh một vết ửng đỏ. Anh ta làm bộ làm tịch hỏi như thế để làm gì nhỉ?

Thực ra, sao mà anh không biết đó là thứ gì được chứ?

Sài Diễm vứt tấm thϊếp ra đó, “Giả vờ, anh giả vờ nữa đi, ngoài anh ra, còn ai có thể viết ra cái câu quê mùa cực độ “Luật sư tích cực, tiên tiến, chăm chỉ, trách nhiệm và xuất sắc nhất cả nước” như thế này nữa! Lại còn in trên danh thϊếp của tôi! Lại còn đi phân phát ở cổng đồn công an nữa chứ!”.

“Không phải, không phải anh mà! Á… Á… Sài Diễm à, đã bảo là đánh người thì không đánh vào mặt cơ mà…”

Tiếng rền rĩ từ phòng lưu trữ đằng xa vọng tận trước phòng. Từ khe cửa nhìn lướt xuống đường, tháng hai, hoa mai vàng ở Kỳ Nam nở thật đúng dịp, vàng vọt như khuôn mặt đầy oan ức của Trần Vị Nam lúc này.

Anh ôm lấy quai hàm, “Anh chỉ muốn giúp em tìm thêm mấy khách hàng thôi mà!”

Đã phát tiết hết những khó chịu trong lòng, Sài Diễm bắt chước Trần Vị Nam, ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào tường. Sao cô lại không biết là Trần Vị Nam muốn tốt cho cô, nhưng tốt như thế này thì…

Nhớ tới khuôn mặt có tới ba loại kem dưỡng da của cái tên Bùi Tân Dũng đó, cô liếc xéo Trần Vị Nam một cái, “Sao vừa rồi anh không tránh!” Sài Diễm vẫn chưa nguôi hờn giận, giơ chân đạp Trần Vị Nam một cái.

Biết rằng tiếp nhận vụ án của Bùi Tân Dũng sẽ vấp phải nhiều khó khăn nên Sài Diễm tan làm sớm hơn thường ngày. Cô lái xe đến thư viện thành phố một chuyến, mượn mấy cuốn sách dày cộp rồi ôm về nhà. Cô không ngờ rằng Trì Thu Thành còn về sớm hơn mình. Đứng ở phòng khách, đặt sách xuống, rồi khi ngửi thấy mùi cá thơm phưng phức khắp căn phòng, Sài Diễm hét lớn lên: “Trì Thu Thành, em nhận được một vụ rồi!”

Cô đá bay giày, đến dép lê cũng chẳng kịp thay, chạy như bay vào bếp, “Trì Thu Thành, anh có nghe thấy không vậy? Em nhận được một vụ mới rồi đấy, em không thất nghiệp nữa đâu!”

“Anh biết là em làm được mà!” Trì Thu Thành vẫn thoăn thoắt đôi tay, dùng cái muôi lật con cá đang rán trong nồi, “Sài Diễm à, lúc nào em cũng giỏi giang như vậy mà!” Anh vẫn cắm mặt nấu nướng, không quay người lại. Nhưng giọng điệu nhẹ nhàng của anh khiến Sài Diễm cảm nhận được rằng, anh đang rất tự hào về cô.

Cô khe khẽ dựa trán lên vai anh, không hề nói với anh cô đã nhận một vụ kiện như thế nào. Tay cô đặt trên hông anh. Hình như cô đã sờ trúng chỗ dễ nhột của Trì Thu Thành nên anh khẽ vặn hông, nói: “Sài Diễm, đừng có trêu anh nữa.”

“Em chỉ dựa một lát thôi mà, chỉ một lát thôi.” Sài Diễm cố tình làm nũng.

Cô nghe thấy Trì Thu Thành dường như khẽ thở dài. Âm thanh rất nhỏ. Cô vừa nhận ra thì âm thanh đó đã hòa làm một với tiếng rán cá tí ta tí tách trên bếp.

Sau bữa tối, Sài Diễm về phòng đọc sách.

Trong giới luật sư có mấy từ lóng như “dầu cao Vạn Kim”, “trông mặt mà bắt hình dong”, chính là để chỉ những người “nhận bất cứ loại án nào”. Sài Diễm không phải là “dầu cao Vạn Kim”. Nhưng vì Thẩm Hiểu, cô đã chuẩn bị để trở thành “dầu cao Vạn Kim” rồi.

Quyển sách Luật dày đến đáng sợ. Không biết Sài Diễm đã đọc được bao lâu thì ngủ gà ngủ gật.

Cô mơ một giấc mơ dài miên man. Trong giấc mơ có cô, có cả Trì Thu Thành. Con đường lớn trồng cây ngô đồng của đại học Kỳ Nam cứ đến mùa hè là xanh ngút ngàn tầm mắt. Ve kêu râm ran trên vòm cây. Có chiếc xe đạp đi từ đầu đường bên nọ đến đầu đường bên kia. Tiếng chuông xe đạp hòa lẫn với tiếng cười của cô gái ngồi đằng sau xe. Mùa hạ luôn là mùa khiến con người ta cảm thấy vui vẻ đến từng giọt mồ hôi như thế.

Sài Diễm đang ngồi ở chiếc ghế băng màu trắng ven đường. Đôi giày cao gót đỏ cô đang mang sục vào đám cỏ, màu đỏ màu xanh tách bạch rõ ràng. Cô không thấy vui vẻ gì. Khuôn mặt cô âu sầu nặng trĩu. Cô vừa mới cãi vã một trận với Trần Vị Nam.

Trì Thu Thành lặng lẽ ngồi bên cạnh cô. Ánh nắng như khắc lên đôi lông mày anh. Anh nhìn Sài Diễm ấm áp dịu dàng: “Sài Diễm à, em và Trần Vị Nam đều là những người có cá tính mạnh mẽ. Cậu ấy làm căng lên thì em cũng làm căng lên. Cậu ấy giữ sĩ diện, em còn giữ sĩ diện hơn cả cậu ấy. Anh cảm thấy em và cậu ta không phù hợp đâu.”

Sài Diễm mím miệng, cúi xuống bứt một nhánh cỏ đuôi chó trong đám cỏ dưới chân, “Còn lâu em mới thích anh ta, anh ta và Loan Lộ Lộ mới là một cặp.”

“Em cũng cứng miệng quá nhỉ.” Trì Thu Thành lắc đầu bất lực. “Nếu như em không thích cậu ta, thì em có thể thích anh được không?”

Anh kéo lấy bàn tay cô, ánh mắt thiết tha. Còn Sài Diễm như con thỏ sợ hãi, đứng bật dậy khỏi chiếc ghế băng.

Rõ ràng là cô thấy sự bất lực trên khuôn mặt Trì Thu Thành, “Sài Diễm à, bị một người con gái từ chối những hai lần, anh cũng buồn lắm đấy.”

Cô nhìn chăm chăm vào đôi mắt Trì Thu Thành. Đôi mắt ấy bỗng có tia máu đỏ lên.

“Sài Diễm, Sài Diễm, tỉnh lại đi!” Sài Diễm mở mắt, nhìn thấy Trì Thu Thành đang ở bên cạnh mình.

“Em nằm mơ sao?”

“Vâng.” Sài Diễm gật đầu, “Em mơ thấy ác mộng.”

Cô nhìn lại Trì Thu Thành, mới thấy trên mặt anh có vết bầm. “Sao anh lại bị thương thế này?”

“Lúc huấn luyện ấy mà.”

Sài Diễm “ồ” lên một tiếng rồi mơ mơ màng màng nhớ rằng hôm nay cô cũng đánh Trần Vị Nam một cú, để lại một vết bầm xanh như thế.

...

Mùa xuân năm nay trên thành phố Kỳ Nam bắt đầu với màn mưa lâm thâm rả rích suốt năm ngày.

Đất ngoại ô bị mưa thấm ướt mềm nhũn ra. Người ta dẫm chân xuống rồi đi, trên mặt đất sẽ xuất hiện thêm một cái vũng lõm sâu.

Sài Diễm leo lên sườn đồi được một nửa thì cúi nhìn đống bùn đất bám dưới đế giày mình, cô không khỏi ngước lên nhìn tòa nhà màu đen còn cách cô một đoạn nữa. Còn xa như vậy sao!

“Sài Diễm, sao em cứ rề rà chậm chạp thế? Kiệt sức rồi sao?” Cách đó hơn một trăm mét, Trần Vị Nam mặt đỏ tía tai đang vẫy tay với cô. Sài Diễm không thể chịu nổi chuyện Trần Vị Nam giễu cợt mình. Cô rảo bước chạy nhanh về phía trước, muốn đấm anh.

Trần Vị Nam cũng không né tránh. Đúng lúc Sài Diễm chuẩn bị tóm được anh thì anh lảo đảo chạy thêm hơn trăm mét nữa.

Bản mặt của Trần Vị Nam như đang nói với cô: Đến đây đi, đến đây đi nào!

Sao Trần Vị Nam lại tồi tệ đến thế kia chứ? Sài Diễm mắng thầm. Nhưng cô cũng biết rằng, bản thân mình khi gọi Trần Vị Nam tới đây thì cũng đâu có tử tế gì cho cam! Cứ thế, Sài Diễm vừa ôm một bụng tức, vừa đuổi theo Trần Vị Nam, cuối cùng cô cũng đến được trước cửa tòa nhà màu đen.

Trại Tạm giam số Năm của thành phố Kỳ Nam có cửa lớn màu đen, và tường bao quanh sân.

Làm xong thủ tục đăng ký ở cửa, Sài Diễm đi theo cán bộ trại giam vào một hành lang tối tăm, lạnh lẽo, sâu hun hút. Bỗng có một bàn tay giật nhẹ gấu áo cô. Tim Sài Diễm đập thình thịch trong l*иg ngực. Quay lại, thấy Trần Vị Nam đang nhìn cô với vẻ đáng thương: “Sài Diễm, anh sợ quá”.

“Còn sợ không?”

“Không sợ, không sợ nữa.” Đầu Trần Vị Nam lắc qua lắc lại liên hồi như một cái trống bỏi. Sài Diễm hài lòng rút lại nắm đấm của mình.

Cán bộ trại giam sau khi đưa hai người tới một căn phòng có ghi biển “Phòng thăm phạm nhân” thì quay đi luôn.

Sài Diễm ngồi trên ghế, “ngóng trông” Trần Vị Nam đang ngồi ở đầu bên kia chiếc bàn màu xanh. Rất lâu sau cô mới đỡ trán nói khẽ: “Trần Vị Nam à, chỗ ngồi đó đáng lẽ là của Bùi Tân Dũng mới phải.”

Có đôi lúc thực sự cô không hiểu nổi, Trần Vị Nam đang ngốc thật hay vờ vịt nữa. Chẳng lẽ anh để Bùi Tân Dũng ngồi cùng hàng với cô mà nói chuyện hay sao?

Đúng lúc Trần Vị Nam cười ngờ ngệch đi về phía cô thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân nặng nhọc. Tiếng đồm độp ấy khiến người ta bất giác tưởng tượng ra cảnh cả tảng bụi bay lên sau mỗi bước chân đặt xuống. Cùng với âm thanh ấy, Bùi Tân Dũng bước thấp bước cao đi vào cửa.

Mới chỉ cách có mấy ngày, Bùi Tân Dũng đã chẳng còn dáng vẻ của một anh chàng thư sinh nữa. Đừng nói đến trên mặt chẳng có ba lớp kem dưỡng da, mà đến quần áo trông cũng lếch tha lếch thếch. Nhưng đôi mắt anh ta trông vẫn rất có tinh thần, tràn ngập khát vọng sống. Họ nói rằng, bố anh đã tìm luật sư cho anh.

Nhưng dường như tất cả những hi vọng và khát vọng đều vụt tắt không còn tăm tích khi anh ta nhìn rõ luật sư mà bố anh ta mời đến chính là Sài Diễm.

“Sao lại là cô chứ? Sao bố tôi lại mời cô làm luật sư biện hộ cho tôi được chứ!” Bùi Tân Dũng bị cảnh sát vặn hai cánh tay, mắt trợn tròn lên, anh ta vươn tay ra chỉ vào Sài Diễm.

Nếu điều kiện cho phép, có lẽ gã này còn muốn xông vào đánh mình nữa kìa – Sài Diễm thầm nghĩ.

Sài Diễm vén lọn tóc xoăn màu hạt dẻ trên vai, cằm khẽ hếch lên, giữ nguyên vẻ mặt ngạo mạn, “Nếu không phải vì bố anh đưa ra một cái giá hợp lý, và cũng vừa khéo tôi cũng giống như anh bây giờ, lụn bại rồi, thì anh nghĩ là tôi muốn tiếp nhận vụ án này chắc.”

Bùi Tân Dũng khựng lại, “Cô lụn bại rồi? Ha ha, cô lụn bại rồi ư! Nào mau nói cho tôi nghe xem nào.” Vẻ mặt cười cợt trên nỗi đau của người khác của Bùi Tân Dũng lúc này lại không hề khiến Sài Diễm giận dữ. Thứ cô cần là Bùi Tân Dũng phải ngồi xuống, bình tĩnh nói chuyện với cô, giờ thì cô đã đạt được điều mình muốn.

Đôi mắt Sài Diễm ẩn giấu một nét cười. Cô thầm làm động tác “bingo” trong lòng.

“Tôi đã nộp đơn lên cơ quan có thẩm quyền xin cho anh được bảo lãnh tại ngoại rồi, bây giờ đang chờ được phê duyệt.” Sài Diễm nhìn Bùi Tân Dũng, “Cứ đưa anh ra ngoài trước đã, rồi chúng ta sẽ suy nghĩ xem nên xử lý thế nào.”

“Cô nghĩ tôi mù pháp luật hay sao?” Bùi Tân Dũng cười chế nhạo, “Với tình hình của tôi, nếu mà bảo lãnh được, thì còn phải chờ đến bây giờ hay sao?”

“Anh không làm được, người khác không làm được” Sài Diễm sắp xếp lại tài liệu, “Nhưng nói không chừng, tôi lại làm được đấy.”

Cô đứng dậy nhìn lên khung cửa sổ be bé trên đầu. Ngoài kia là thế giới đẹp đẽ với thảm cỏ xanh rì, có tiếng chim ca, có ánh nắng mặt trời. Nhưng tất cả những thứ tươi đẹp ấy chỉ có ở bên ngoài cửa sổ. Cô hắng giọng: “Có mấy trường hợp có thể bảo lãnh tại ngoại. Loại tội phạm phi bạo lực, chắc chắn là trường hợp của anh không phù hợp rồi, đang có bầu hoặc cho con bú…” Sài Diễm quay đầu lại rồi lập tức lắc đầu nguầy nguậy, “Cái bộ ngực phẳng kia của anh cũng chẳng giống. Trường hợp nữa là anh đã nhận tội, hoặc tội nhẹ, những điều này thì không được rồi.”

“Không được thì cô nói ra làm gì!” Bùi Tân Dũng vẫn còn đỏ mặt tía tai vì câu “ngực phẳng” của Sài Diễm. Anh ta nghĩ chắc chắn Sài Diễm đến đây chỉ để giễu cợt mình mà thôi.

“Còn có một điều khoản nữa, anh có thể dùng được đấy!” Sài Diễm quay người, ngồi xuống ghế rồi gật đầu nói: “Bị bệnh nặng, hiểm nghèo, hoặc không thể tự chủ việc sinh hoạt cá nhân có thể bảo lãnh.”

Bùi Tân Dũng cười khan, anh ta gần như nói rít qua kẽ răng: “Mấy ngày nay… tôi… có… bị gì… phù… hợp… không!”

“Chỗ đó của anh…” Ngồi cách Bùi Tân Dũng một cái bàn, Sài Diễm chỉ tay vào chỗ dưới hông, giữa hai chân anh ta, “Không phải là nó bị bệnh từ lâu rồi sao? Nghe hàng xóm nói lúc vợ anh còn sống hai người đã chẳng ngủ cùng phòng với nhau rồi, bởi vì bệnh anh không hề nhẹ.” Sài Diễm cầm một tờ giấy lên.

“Cô có bệnh thì có!” Mặt Bùi Tân Dũng biến thành màu tía. Anh ta có cận thị đôi chút, đến khi nheo mắt đọc được những chữ trên tờ giấy Sài Diễm đang cầm thì thực sự đã không thể kiềm chế nổi nữa. Anh ta ra sức giãy đạp, có lẽ chỉ chực thoát ra khỏi bàn tay của cảnh sát trại giam là đánh cho Sài Diễm một trận. Nhưng mọi chuyện đâu có dễ dàng như thế.

Thấy tình hình không ổn, cảnh sát trại giam kéo anh ta ra ngoài.

Sài Diễm vẫn tiếp tục nói: “Tuy là bệnh này không chữa khỏi được nhưng cũng may là tạm thời có thể đưa anh ra ngoài. Hơn nữa anh ở lại trong này, nguy cơ lây nhiễm cho người khác càng lớn.”

“Cô... cô...” Bùi Tân Dũng bị kéo ra ngoài, mấy giây sau, ngoài cửa vang lên một tiếng “cộp”.

Sài Diễm nháy mắt với Trần Vị Nam, anh lanh lẹ đi ngay ra cửa. Không lâu sau, cô đã nghe thấy Trần Vị Nam nói: “Luật sư biện hộ của Bùi Tân Dũng cho rằng hắn ta bị bột phát hen suyễn cấp tính. Tôi vừa mới xác minh rồi, đúng là như thế. Bây giờ phải gọi xe cấp cứu ngay, bệnh này mà tái phát sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy. Còn ngây ra đấy làm gì thế, tôi sẽ đưa ra các minh chứng cần thiết, chứng minh rằng bệnh tình của nghi phạm đang tái phát nghiêm trọng.”

“Anh là ai?”

“Tôi đã tốt nghiệp Tiến sĩ tại Đại học Y Kỳ Nam, giờ đang là một bác sĩ nha khoa.”

Sài Diễm ôm trán. Mấy câu đầu tiên quả thực cô cảm thấy Trần Vị Nam nói rất hào hùng oai phong, thế mà đến câu sau, anh ta lại để lòi ra cái “đuôi” là một bác sĩ nha khoa!

Bùi Tân Dũng uống thuốc mà Trần Vị Nam đem theo, rồi được đưa lên xe cấp cứu. Trong chiếc xe màu trắng đang rú còi inh ỏi, anh ta yếu ớt nhấc ngón tay lên chỉ vào tay Sài Diễm.

“Biết rồi biết rồi, anh không có bệnh kín gì cả, nhưng thực sự hàng xóm của anh đã nói như thế đấy. Anh cũng vì thế mà đã từng bị bệnh, vì thế anh phải phát bệnh. Anh phát bệnh rồi tôi mới vớt anh lên được. Có như thế thì vụ án này tôi và anh mới có cơ hội thắng kiện. Dừng lại nhé, anh đừng có thả lỏng.” Sài Diễm ra dấu tạm dừng với Bùi Tân Dũng, “Từ nay cho đến khi thắng được vụ kiện, anh phải luôn giữ được trạng thái yếu ớt như thế, tôi không muốn trở thành một luật sư gian dối đâu.”

Ngồi bên cạnh cô, Trần Vị Nam không khỏi trầm trồ trăm ngàn kiểu lách luật kì quái của giới luật sư, không từ thủ đoạn gì. Anh không hề cảm thấy như thế là hèn hạ đáng xấu hổ. Thậm chí anh thích một Sài Diễm có đầu óc thông minh, lanh lợi, lúc nào cũng lắm mưu nhiều kế như thế.

Do được “cấp cứu kịp thời” nên chẳng bao lâu sau, nhịp thở của Bùi Tân Dũng đã dần ổn định trên giường bệnh. Sài Diễm bắt đầu hỏi anh ta những chuyện hôm vụ án xảy ra.

“Thực sự là tôi không gϊếŧ vợ tôi, tình cảm của chúng tôi rất tốt.” Bùi Tân Dũng thở gấp.

“Một người phụ nữ đáng giá ngàn vàng kết hôn với một người hầu như chẳng có gì, người phụ nữ đó còn lớn hơn anh mười tuổi. Trong con mắt người đời, chuyện hai người ở bên nhau vì tình yêu có vẻ không được tin tưởng lắm.” Sài Diễm xua tay, “Đừng tức giận, những lời này tôi mà không hỏi, thì quan tòa cũng sẽ hỏi như thế. Người làm chứng nói khi phát hiện ra nạn nhân, anh đang ở bên cạnh thi thể. Bùi Tân Dũng, tôi cần nghe sự thật.”

Trông Bùi Tân Dũng có vẻ khá do dự, Sài Diễm ngồi một bên, nhìn lên trần nhà, nói như châm chọc: “Nếu nói thật, tôi nhận tiền của bố anh và tội của anh có thể được miễn giảm, nếu không nói thật, tiền bố anh bán đất mà có tôi vẫn cứ cầm, còn anh cứ ngồi bóc lịch trong tù thôi!”

Sài Diễm, em thật là thẳng thắn! Trần Vị Nam liếc nhìn Sài Diễm.

Cô luôn là người thẳng thắn như thế, Sài Diễm cũng nhìn lại Trần Vị Nam. Đôi mắt cô ngập tràn vẻ tự tin đắc thắng.

Quả nhiên, Bùi Tân Dũng nghiêm mặt lại, tỏ ra bất chấp tất cả, nói một câu: “Được rồi.”

Mười phút sau, Sài Diễm từ phòng bệnh ra, nét mặt vui tươi phấn khởi, lúc đi trên hành lang cô thậm chí còn không kiềm chế nổi mà tung cái túi đang cầm trong tay lên, trúng phải cái bảng hiệu chỉ dẫn đang treo lơ lửng, cái biển rung qua trái lắc qua phải, rồi còn kêu lên mấy tiếng “kẽo kẹt...”.

“Sài Diễm, em còn tìm được phương Bắc không thế?” Giọng Trần Vị Nam nhẹ bẫng, ngón trỏ tay phải đặt ở sau tai ngoáy tròn như con tằm vậy. Anh mừng thầm cho Sài Diễm, nhưng ngoài mặt lại nói lời chua cay với cô.

“Muốn ăn đấm sao?” Sài Diễm lườm Trần Vị Nam một cái nhưng không đấm anh. Tâm trạng của cô lúc này đẹp như ánh nắng tháng Sáu vậy. Cho dù là Trần Vị Nam cũng không thể ảnh hưởng tới cô một chút nào, “Nói xem nào, anh thích đi đâu ăn?”

Để nhờ cậy được Trần Vị Nam đến đây, Sài Diễm phải đãi anh một bữa ăn.

“Nói đi, đi đâu ăn nào?” Cô hỏi lại lần nữa. Khi vui vẻ, cô nói rất nhiều.

“Tùy thôi.” Miệng thì nói vậy, nhưng tay Trần Vị Nam lại chỉ về con phố phía Đông. “Bên đó có một cửa hàng nấu món ăn Tứ Xuyên đấy, cá ở đấy khá là ngon.”

Sài Diễm “hứ” một tiếng, đúng là “tùy” quá mà. Quán đó cô biết, giá cả không hề rẻ chút nào.

Nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý.

“Em sẽ gọi Trì Thu Thành đến, hai người cũng lâu lắm không gặp nhau rồi thì phải. Em và anh ấy sắp làm đám cưới rồi, hai người gặp nhau cũng tốt.”

Không biết cô thực sự không để tâm hay cố tình không để tâm, lúc nói, Sài Diễm bớt hẳn cái tính nói tọac móng heo thường ngày, thậm chí còn hơi thản nhiên. Hình như gió thổi làm rối mái tóc cô, những làn tóc bay bay trong gió.

Cô vén tóc mai, đứng trong sân nghe tiếng tút tút… ở đầu dây bên kia. Trước mặt là thảm cỏ mươn mướt, bầu trời trong xanh, phong cảnh nên thơ mà ngập tràn sức sống. Nhưng chờ mãi cô vẫn chưa thấy Trì Thu Thành nghe máy.

“Lại đi đâu rồi nhỉ?” Cô cau mày, quay đầu lại, “Trần Vị Nam, chúng ta...”

“Đứng yên.”

Chẳng bao lâu sau, mặt Trần Vị Nam ghé sát mặt cô, anh chưa từng ghé sát mặt cô đến vậy. Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, hơi thở của anh phả lên mặt cô, ấm nóng. Sài Diễm hơi thất thần rồi lấy lại bình tĩnh ngay lập tức.

“Trần Vị Nam, anh bị ngứa da à?” Cô không thích một Trần Vị Nam như thế này. Anh ta coi cô là gì chứ? Một người phụ nữ dễ dãi chăng? Hay chỉ là một đối tượng để trêu ghẹo?

Trần Vị Nam ra dấu bảo cô im lặng. Anh rất muốn nói cho cô biết, trên đầu cô có một con nhện đang bò. Nhưng anh không dám lớn tiếng, chỉ khe khẽ gọi rồi khoát tay bảo Sài Diễm đứng im. Mặt Sài Diễm khó coi như bị quét một lớp sơn đen vậy. Nhưng gần như chỉ trong một chớp điện xẹt, cô nắm lấy cổ áo Trần Vị Nam, kéo anh lại gần phía mình.

Chẳng lẽ cảm xúc nơi cô dâng trào đến không tự chủ được mà cưỡng hôn mình chăng? Thoáng chút kinh ngạc, nhưng Trần Vị Nam không khỏi mong chờ.

“Sài Diễm...”

“Anh im miệng đi!” Sài Diễm thầm gắt lên, nhưng không nhìn anh. Cô vội vàng rút điện thoại ra, miệng lẩm bẩm không dứt: “Thẩm Hiểu, lần này không phải là tôi vu vạ cho cô đấy chứ?”

“Tách” một tiếng. Cô vừa chụp một bức ảnh.

Mùa xuân năm nay về trên thành phố Kỳ Nam hơi sớm, khắp nơi trong bệnh viện đều là màu xanh rì của cỏ cây, hình ảnh Thẩm Hiểu và giám đốc công ty đối thủ của Hằng Vinh đang đi cùng nhau đã bị Sài Diễm bắt gặp.

Sài Diễm gần như bật cười thành tiếng.