Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gió Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 39

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Thính Hạ gắng gượng mở mắt, tầm nhìn không rõ ràng.

Mặt tường xoay tròn, ánh đèn nhức mắt, tất cả đồ vật xung quanh đều có những chiếc bóng chồng chéo lên nhau, một thứ gì đó lướt qua trước mặt… Không biết là cái gì, trông như một cục bông.

Khi cô hoàn toàn mở mắt và tỉnh táo lại mới phát hiện đó là tóc Giang Tố.

Anh đang cúi người.

Cô vừa mơ mơ màng màng vừa lấy làm lạ đứng dậy, khăn lụa đắp trên người rơi thẳng xuống đất nhưng cô không phản ứng kịp.

Đến khi Giang Tố để cây cọ lông kia lên bàn.

Trái tim cô như nhảy ra nhưng vì bản tính trời sinh chậm chạp nên vẻ mặt và động tác của cô vẫn không thay đổi.

Advertisement

Giang Tố đi lướt qua trước mặt cô, tự nhiên đưa tay tắt ổ cắm dài của đoàn phim.

“Tan làm rồi.” Anh nói.

Cô dụi dụi mắt.

Sao không có ai báo cho cô biết cả vậy.

Nhưng có lẽ cũng chẳng có ai có nghĩa vụ thông báo chuyện này với cô.

Cô đứng dậy, mới ngủ dậy lúc nào cũng hơi choáng váng nên động tác cô rất chậm, cho đến khi Giang Tố đi ra ngoài khoảng 50 mét, cô mới từ từ lấy lại sức.



Gió đêm ở An Thành se se lạnh, không giống như Giang Thành, ngay cả đầu mùa thu cũng như mùa hè, gió nóng bức oi ả.

Anh đi phía trước, cái bóng bị kéo dài ra, thỉnh thoảng lại quay đầu đáp lời người đại diện. Từ lâu cô đã nghe nói sau sự cố năm 2015 ấy, ekip quản lý của anh đã thay đổi, khoảng mấy năm trước đã hoàn toàn trở thành một ekip cao cấp.

Họ cũng ngày càng chuyên nghiệp hơn.

May mà khách sạn cũng gần đây, cô và Giang Tố ở chung một khách sạn. Anh đẩy cửa đi vào, hình như nhờ cái bóng ngược trước mắt nên anh biết có người ở sau lưng, tiện tay kéo cửa thêm vài giây.

Cô đi vào đại sảnh, chưa kịp nói cảm ơn thì bóng dáng anh đã biến mất ở ngã rẽ.

Cô thôi nhìn, vào thang máy chọn tầng mình ở.

Ngày hôm sau vẫn là một ngày bận rộn.

Cô vui vì bà chủ không đến, nếu không làm công việc này trong kỳ sinh lý thì có thể khó mà chịu đựng nổi.

Bộ phim đã khai máy hai tháng, các phân cảnh không cần vẽ tô tem đã quay xong toàn bộ, chỉ còn lại những nội dung mà cô cần vẽ tay, mà cô lại vẽ rất chi tiết, tổ A quay xong lại đến tổ B, quả thật rất cực khổ.

Khi kể chuyện này với bà chủ, cô ấy mới nói với cô rằng:【Ngày đó chị từ chối họ rồi nhưng họ tha thiết yêu cầu, bảo là em đến cũng được, vì để mời được em nên họ còn tăng giá với chị đó, bảo là thích mấy tấm poster điện ảnh mà em vẽ lúc trước, nói các chi tiết rất tốt. Haiz, buồn muốn khóc, bây giờ giá trị con người em còn cao hơn cả chị.】

Rảnh rỗi trò chuyện đôi câu, bà chủ nhớ lại chủ đề chính:【À đúng rồi, hồi trước có nói với em đấy, giáo sư Carey ở nước ngoài mở lớp hội họa, chị tốn nhiều sức lắm mới giành được một chỗ, sao sao, em có muốn đi học bổ túc không?】

Thật ra hai tháng trước bà chủ đã đề cập chuyện này với cô, chỉ là với số người khi ấy cũng không chắc chắn sẽ giành được suất học, nên bà chủ bảo cô chuẩn bị tâm tư trước.

Năm nay giáo sư Carey đã 70 tuổi, thuở trẻ từng học tập tại Pháp, những bức tranh sơn dầu xuất sắc của bà nổi tiếng trong và ngoài nước, một bức tranh có thể được bán đấu giá với mức giá bảy con số đô la Mỹ. Lần cuối cùng bà mở lớp dạy học là 30 năm trước, một tay bà dẫn dắt ra những nghệ sĩ hàng đầu trong lĩnh vực tranh sơn dầu, sau lớp học lần này, có lẽ bà sẽ không bao giờ đứng lớp nữa.

Một cơ hội tốt như vậy nhưng do dự duy nhất của cô lúc ấy là phải xuất ngoại, trong thời gian ba năm. Ba năm chẳng là gì cả, chỉ là cô chưa từng bước chân ra khỏi quốc gia mình, khó tránh khỏi cảm thấy thấp thỏm.



Bà chủ:【Chị biết em chưa từng qua Anh nên hơi lo lắng, nhưng mà không sao đâu, đó là một học viện mỹ thuật tư thục, các giáo sư rất nghiêm khắc, ăn uống hay nghỉ ngơi đều ở trường, như hồi cấp hai ấy. Mọi người tiếp xúc lâu sẽ quen thân hơn, không cần lo vấn đề nơi sống và ăn uống đâu, ngoài ra còn có hai bạn nữ người Trung Quốc nữa.】

Cô hỏi:【Tổng cộng có ba học sinh Trung Quốc sao?】

Ông chủ:【Đúng vậy, em thấy sao, chị sứt đầu mẻ trán mới giành được suất học này đó, nếu em không đi cũng còn cả tá người đi, nhiều người sẵn sàng trả chị 500 vạn để mua lại suất này lắm đó.】

【Em suy nghĩ kỹ vào đấy, hai tuần sau phải cho chị kết quả, nếu đi chị sẽ đăng ký giúp em, không đi chị gả em nó cho người khác. Trước khi đưa ra quyết định, chị nói cho em biết một chuyện, sau giáo sư Carey chưa chắc thế giới đã có một người thứ hai như bà ấy, với thành tựu và tài năng kia, còn có năng lực giảng dạy, nói thật nếu không phải em bị dị ứng với không khí ở Anh thì rất là ngốc khi mà từ bỏ cơ hội này, học xong về nước như đắp thêm một lớp vàng ấy.】

Bà chủ:【Không được rồi, đau bụng quá đi mất, em suy nghĩ trước đi, chị ngủ đây.】

Dòng tin nhắn đang nhập của bà chủ chớp mắt biến mất, cô cầm điện thoại khẽ thở phào một hơi.

Thật ra cô biết rõ quy luật này, nếu không nằm ngoài dự đoán, cô nhất định phải đi.

Như bà chủ đã nói, một cơ hội tốt như thế nếu cô không đi thì sẽ hối hận suốt đời.

Cô gõ gõ xóa xóa trong khung thoại một hồi, chưa kịp gửi đi thì công việc mới lại đến.

Cô cất điện thoại vào túi, được phó đạo diễn đẩy thẳng đến phòng nghỉ phía trong cùng.

Cô hỏi: “Lần này vẽ cho ai vậy?”

Có phòng nghỉ riêng thì chắc là nhân vật chính nhưng hôm qua cô đã vẽ hoa văn cho các nhân vật chính mình phụ trách rồi, chưa từng đến phòng nghỉ này bao giờ.

Nhân viên bên cạnh trả lời: “Được đạo diễn đích thân mời thì là ai được nữa? Chắc chắn là Giang Tố rồi!”

Cô ngơ ngác hỏi lại: “… Phần vẽ của anh ấy đâu phải do tôi phụ trách?”
« Chương TrướcChương Tiếp »