- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Gió Mùa Hạ Năm Ấy
- Chương 15
Gió Mùa Hạ Năm Ấy
Chương 15
Đạo diễn đến chọn diễn viên?
Đóng phim à. Trong lòng cô nghĩ thế.
Nhưng cũng chẳng liên quan gì đến cô nên Thẩm Thính Hạ không đặt sự chú ý của mình vào việc này. Cô nghe những âm thanh sau lưng dần nhỏ đi, tựa như bị biển người hòa tan, sau đó tại một khúc rẽ, chúng hoàn toàn biến mất.
Sáng hôm nay anh nói tổng cộng ba câu.
Buổi sáng ngày khai giảng đầu tiên là chán nhất, cô nằm nhoài trên bàn, khó khăn làm quen với khuôn mặt của những bạn học mới. Lớp học mà cô vất vả làm quen đã trở về như cũ vào giờ phút này.
Trong lớp người thì cười nói, người thì chép bài tập lia lịa, có buồn chán có phấn khích, cũng có những đề tài tán gẫu mãi không xong.
Tiền Khương thấy cô chán chường, bèn đến gần hỏi: “Cậu đau bụng à?”
Cô lắc đầu.
Tiền Khương kêu “ồ” một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lớp 11-1 đã chuyển lên tầng cao hơn, đây là một sự bất ngờ đối với cô. Qua cửa sổ, cô có thể thấy những hàng dây leo lớn ở tòa đối diện, tự như một khung cửa sổ xanh tươi không mở ra được.
Một chiếc máy điều hòa chợt xuất hiện trong tầm mắt.
Đi kèm đó là giọng nói mạnh mẽ của Bốc Duệ Thành: “Móa nó, nặng quá a a a a —”
Chiếc máy điều hòa bị kéo trên mặt đất phát ra tiếng chói tai, nhịp thở cô chậm lại, sau đó thấy Giang Tố cau mày, đưa chân đá Bốc Duệ Thành: “Đừng ảnh hưởng người khác học bài.”
“Học bài cái rắm! Cậu thấy có ai mới ngày đầu tiên đi học mà muốn học không!”
Bốc Duệ Thành vui vẻ nhảy loạn xạ phía trước, thật ra cậu ta vốn không dùng nhiều sức, cô hơi tức giận nghĩ, Giang Tố đã nâng phía dưới, rõ ràng anh mới là người mất nhiều sức hơn.
Bốc Duệ Thành tay chân dài ngoằng, bắp thịt đầy đủ, cô không hài lòng nghĩ thầm sao lại để Giang Tố bê nặng như vậy.
Hai người họ bê máy điều hòa đến góc trước trong phòng học bên phải cô, sau đó, cô khó tin nhận ra rằng — Vừa nãy cô không thấy, trong phòng học đó có người.
Cô hơi nghiêng đầu, trên tấm bảng trước cửa phòng học không viết tên lớp tương ứng, một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi càng lúc càng lớn hơn trong lòng cô, cô tự nhủ không thể nào đâu vô số lần…
Nhưng Giang Tố không từ trong phòng đi ra ngoài lần nào nữa.
Cho đến khi trên bệ cửa sổ trong tầm mắt cô, đột nhiên có một bàn tay đưa ra.
Trắng trẻo, thon dài, thoải mái buông xuống, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ màu đen, màn hình cảm ứng xinh đẹp phản chiếu những tia sáng nhỏ.
Cô nhận ra nó một cách ngờ vực, đến khi người nọ rụt tay về, chưa kịp mất mát quá ba giây, anh lại lấy một chiếc bánh mì nhân mận đào ra tựa như làm ảo thuật, rồi tung hứng nhẹ trong tay.
Giữa một dãy hành lang dài thẳng, đối diện chỉ có một phòng học của họ, tay Giang Tố lộ ra ngoài bệ cửa sổ tựa như muốn người khác tự nguyện mắc câu, chiếc bánh mì ăn sáng đựng trong túi trong suốt bị anh ném lên cao hệt như trái tim cô không có chỗ nào để rơi xuống, ngỡ rằng giây tiếp theo, nó sẽ rơi đập mạnh xuống đất nhưng ngay sau đó, anh đã bắt vào tay một cách gọn ghẽ.
Anh vẫn luôn nhẹ nhàng và thoải mái như thế.
Dễ dàng, thậm chí là không cần biểu hiện hay hành động gì đã có thể tác động đến niềm vui hoặc nỗi buồn của cô cả ngày, có thể là lâu hơn.
Nhưng cô lại cảm thấy vui.
Yêu thầm là một dải mobius dài trong sinh mệnh cô, bản chất là mong đợi rồi bị dập tắt, lại mong đợi, lại bị dập tắt, nhưng ngay sau đó vẫn mong đợi.
Sau đó, cô dùng cả một khoảng thanh xuân của mình để giải mệnh đề không có đáp án này, tự mình kiểm chứng yêu và được yêu, bước đi trong mê cung tuần hoàn vô hạn này chỉ để tìm một lối ra không xác định.
— Trái tim dần nóng lên.
Vì phòng học của anh ở đối diện.
Vì lớp Hỏa tiễn của anh, may mắn lại ở đối diện phòng cô.
Mỗi lần nhìn ra ngoài cửa sổ, cô đều biết anh đang ở ô cửa sổ nào.
Động lực mất đi lại chầm chậm trở lại như trước, có lẽ tốc độ tiến về phía trước của anh rất nhanh, cô nghĩ thế, và cô cũng sẽ như thế, chạy nhanh hơn một chút nữa.
*
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Gió Mùa Hạ Năm Ấy
- Chương 15