Chương 3

Trần Tiểu Viện nhìn chằm chằm vào gương mặt của anh: "Vết thương tốt hơn nhiều rồi, trong người anh có khỏe hơn chút nào không?"

Khóe miệng của người đàn ông mặc áo vest trắng có một vết bầm nhạt, trên xương gò má cũng có nhưng không rõ ràng lắm. Anh cau mày, nhìn cô ta một cách không kiên nhẫn: "Làm gì vậy?"

"Tặng hoa cho anh nè " Trần Tiểu Viện huơ bó hoa trong tay: "Tại vì hôm nay là thất tịch mà."

"Đừng tặng cho tôi, mang đi đi." Giọng điệu của anh lạnh như băng, quay lưng lại và không nhìn cô ta.

"Lấy lại cái gì, em tặng cho anh mà." Trần Tiểu Viện vẫn giơ tay: "Hẹn hò với em đi."

Trong lòng anh luống cuống, quên mất khách của mình đang bị gạt sang bên cạnh mà vẫn tiếp tục lau xe: "Không hẹn hò, cô đi đi."

"Ở đây có nhiều người như vậy, anh không cho em chút thể diện nào luôn sao?" Trần Tiểu Viện hơi xoay người: "Dù gì em cũng là con gái, cũng đã chủ động như vậy rồi."

Người đàn ông mặc áo may ô trắng không nói gì.

Trần Tiểu Viện rút tay về, mũi chân phải gõ nhịp nhàng: "Mạch điện ở chỗ em ở có vấn đề rồi, anh qua xem giúp em với."

Người đàn ông mặc áo may ô trắng không nói gì.

"Có trả tiền, quan tâm đến chuyện làm ăn của anh đi." Trần Tiểu Viện lại khẽ nói: "Anh nói đi chứ.”

"Tìm người khác đi."

"Em tìm anh." Trần Tiểu Viện đi đến bên cạnh xe máy, cơ thể dính lên trên tay lái giống như bạch tuộc, mông vểnh lên cao, cong lưng, nhìn anh cười tủm tỉm: "Em chỉ tìm anh thôi."

". . ."

"Không phải anh yêu tiền nhất sao? Có tiền mà không kiếm à?"

". . ."

"Em chỉ tin kỹ thuật của anh, đi với em đi."

Lão Vương nhân lúc đang ngồi xáo bài thì buông câu đùa: "Con gái, kỹ thuật của chú rất tốt, chú còn lấy rẻ nữa, tìm chú nè."

Một đám người cười ha ha.

Lâm Đông yên lặng đứng ở bên cạnh.

Bọn họ cười cái gì vậy?

"Lão Vương, người ta tìm chú, nhưng mà chú có đi nổi không? Lên rồi lại về không được thì…”

"Dao còn chưa cùn đâu! Cậu thì biết cái gì!"

Lâm Đông không nghe được ẩn ý trong lời nói của bọn họ, chỉ thấy Trần Tiểu Viện xua tay, nháy mắt ra hiệu đuổi đám người: "Thôi đi, mấy người nói bậy cái gì đó! Đúng là đáng ghét."

"Ôi, mấy ông già như chúng ta không còn dùng được đâu, không bằng người ta được, tuổi trẻ mà!" Ông cụ híp mắt, nếp nhăn ở khóe miệng sâu như dao khắc, vừa nói miệng vừa nhả khói, giọng khàn khàn giống như bị nghẹn đờm, cảm thán: "Tuổi trẻ tốt thật, làm gì cũng được!”

"Tiểu Tần à, người ta cố ý tới tìm cậu mà, cậu phải đi đi." Lão Lý nói.

Trần Tiểu Viện nói theo: "Đúng đó Thụ, đi với em đi. Hôm nay là ngày vui, anh cũng nên thả lỏng một chút. Trước đó đã làm việc mệt như vậy rồi, vất vả lắm mới không cần làm mà anh cũng không biết nghỉ ngơi hai ngày, giữa trưa nóng thế này còn chạy tới đây phơi nắng, nhìn xem, cả người anh toàn là mồ hôi này, đến đây, để em lau cho anh."

"Không liên quan tới cô." Người đàn ông mặc áo may ô trắng di chuyển đến đuôi xe, tiếp tục lau xe, lặp lại câu nói đã nói nhiều lần: "Cô đi đi, tôi đang bận."

Trần Tiểu Viện di chuyển theo anh: "Thôi đi, anh bận cái gì? Đâu có làm ăn đâu."

Ong ong ong giống như ruồi bọ. . .

Đuổi thế nào cũng không đi.

"Bận hít gió sao?" Trần Tiểu Viện hừ một tiếng: "Đoán chừng hôm nay cũng đi về tay không mà, em mời anh ăn cơm, đi thôi. Thụ à, trời nóng như vậy, ở đây rất ít người qua lại, chưa kể người ta bận đi hẹn hò rồi, đừng đợi ở chỗ này làm gì, anh nhìn xem, trên đường cũng không được bao nhiêu người qua lại, đi với em qua bên phố Trường Tấn chơi đi mà."

"Đang nói chuyện với anh đó." Trần Tiểu Viện không tha, vẫn nói: "Nói chuyện đi."

Người đàn ông mặc áo may ô trắng thật sự không còn kiên nhẫn nữa: "Cô đi lẹ đi, thích đi chơi thì đi chơi đi, đừng ở đây cản tay cản chân nữa, đã nói không đi là không đi, cô có dây dưa đến tối thì tôi cũng không đi."

Lão Vương lại nói chen vào: "Đối với con gái là phải dỗ dành, cậu hung dữ như vậy làm gì chứ."

"Đúng là không phong độ mà." Trần Tiểu Viện bĩu môi.

"Cô có đi hay không!" Người đàn ông mặc áo may ô trắng ném khăn lau vào thùng, nước bẩn bắn lên trên người cô ta.

"A! Anh làm gì vậy hả!" Trần Tiểu Viện lui ra phía sau từng bước, buồn bực phủi nước trên người đi: " Quần áo mới của em!"

Anh cúi người, bắt đầu giặt khăn lau.

"Bận bận bận, anh thì bận cái gì, anh như vậy thì về sau ai còn tìm anh nữa!"

"Tôi." Lâm Đông yên lặng đứng ở bên cạnh xem kịch, hồi lâu sau nói ra một từ như vậy.

Mọi người nghe thấy tiếng nói thì nhìn sang.

Động tác trong tay người đàn ông mặc áo may ô trắng cũng dừng lại, quay đầu nhìn cô, từ từ đứng thẳng dậy.

Một con chim bay qua.

"Quạc…"

"Tôi tìm anh ấy trước." Lâm Đông thản nhiên nói, trong giọng nói không nghe ra bất cứ cảm xúc nào.

Khăn lau trong tay của người đàn ông mặc áo may ô trắng vẫn chưa được vắt khô nên nước nhỏ giọt liên tục.

Trần Tiểu Viện đánh giá cô từ trên xuống dưới một hồi, đột nhiên không còn kiêu ngạo như lúc nãy nữa: "Cô là ai?"

Lâm Đông không trả lời cô ta, cô bước hai bước nhỏ về phía trước, đứng trước mặt người đàn ông mặc áo may ô trắng, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, giọng nói bình thản giống như dòng suối mát trong thung lũng, chảy xuôi một cách yên tĩnh: "Anh ở đây chờ tôi, khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ tìm anh."

Mắt của cô thật sự rất đẹp.

"Không làm à?"

"Có chứ." Người đàn ông mặc áo may ô trắng lấy lại tinh thần, vội vàng đồng ý: "Ok."

Lâm Đông không nói nhiều lời, lập tức rời đi.

"Chờ một chút." Anh quay người, rút một tờ danh thϊếp trong túi ra đưa cho cô: "Trên đây có số điện thoại của tôi."

Lâm Đông nhận lấy, cũng không thèm nhìn một cái, hạ tay xuống: "Ừ."

Người đàn ông mặc áo may ô trắng thuận miệng hỏi: "Ống nước của cô bị hỏng như thế nào?"

"Không biết."

"Bị hỏng ở mức độ nào?"

"Không biết."

"Vậy để tôi đi qua xem trước."

"Ừ."

Trần Tiểu Viện nhìn hai người một hồi, trong lòng hơi hoảng, giọng cũng yếu ớt, nhìn chằm chằm Lâm Đông và hỏi lần nữa: "Cô là ai?"

Ánh mắt Lâm Đông lướt qua cô ta, vẻ mặt đầy kiêu ngạo. Cô vẫn không trả lời Trần Tiểu Viện, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.

Người đàn ông mặc áo may ô trắng đột nhiên buồn cười, dáng vẻ không coi ai ra gì này thật sự rất khıêυ khí©h.

"Cô ta là ai vậy?" Trần Tiểu Viện kích động kéo cánh tay của anh: "Em hỏi anh, cô ta là ai?"

Anh hất tay cô ta ra: "Khách hàng!"

Trần Tiểu Viện đột nhiên phồng miệng, nghẹn lời, không nói câu nào.

"Cô không có chuyện gì nghiêm túc để làm à, ngày nào cũng đi theo sau tôi làm gì vậy?" Người đàn ông mặc áo may ô trắng tiếp tục lau xe.

"Em thích anh."

"Cô hãy quên đi, đã nói với cô rằng tôi không có hứng thú với cô rồi mà."

"Cho nên em phải theo đuổi anh."