Chương 2

6

"Anh Thẩm, cuối cùng anh cũng đến rồi."

Một người anh trong phòng ra hiệu cho Thẩm Thanh Thời tiến vào.

"Giới thiệu một chút, đây là hội trưởng của chúng ta." Thẩm Thanh thời từ từ đi vào dưới ánh mắt của mọi người.

Anh dáng cao chân dài, đứng ở chỗ đó vô cùng bắt mắt.

"Chào mọi người, tôi tên Thẩm Thanh Thời, bởi vì bận cho cuộc thi nên tới hơi muộn, mong được thứ lỗi."

Tôi ngồi trong đám đông nghiêm túc đánh giá dung mạo của Thẩm Thanh Thời.

So với thời cấp ba, anh đã khong còn vẻ non trẻ năm đó nữa, hiện tại khắp người tỏa ra khí chất lạnh lùng như nước.

Có lẽ trong những ngày không gặp nhau, chàng trai ấy đã lặng lẽ thay đổi.

Trong phút chốc, tôi nhìn đến nỗi thất thần, và khi tôi nhận ra điều đó, anh ấy đã bước đến gần tôi và ngồi xuống ngay bên cạnh.

Tôi vô thức kéo chiếc ghế và dịch ra ngoài.

Thẩm Thanh Thời nhìn khoảng cách mà tôi tạo ra, sắc mặt trở nên khó coi.

"Anh đè vào đôi cánh vô hình của em rồi à?"

"Hả?"

"Vậy em dịch ra ngoài làm gì?"

"Ò, tránh gây hiểu lầm."

Nghe tới đó, sắc mặt Thẩm Thanh Thời bỗng nhiên lạnh đi.

Tôi bĩu môi, tại sao trước đây tôi không nhận ra người này thích tức giận đến vậy?

Khi Thẩm Thanh Thời xuất hiện, anh ấy đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Có người hỏi dò: " Anh Thẩm, anh cũng kể cho mọi người nghe về chuyện mà anh khó lòng buông xuống của anh thời cấp ba đi."

Thẩm Thanh Thời cụp mắt xuống, như thể đang suy nghĩ gì đó:

"Năm cấp ba tôi có thích một em ở khóa dưới, nghĩ đủ mọi cách để cô ấy có được phương thức liên lạc của tôi, ngày ngàng giảng đề cho cô ấy."

Tim tôi đập loạn nhịp, mắt tôi loạng choạng hoảng hốt.

Điều này nghe không giống như đang nói Hạ Kiều, mà đúng hơn là...

"Woa! Tình yêu thuần khiết!"

"Chiến thần tình yêu thuần khiết đã lên tiếng trả lời."

Một câu nói ngắn gọn đã khơi dậy sự tò mò của mọi người.

"Nghe nói Thẩm tiền bối đã có bạn gái rồi đúng không?"

Thẩm Thanh Thời gật đầu, trả lời: "Phải."

Một câu nói rõ ràng rất đơn giản nhưng lại khiến nỗi ước vừa trỗi dậy trong tôi bỗng tan thành mây khói.

Lời nói của Hạ Kiều lại văng vẳng bên tai.

"Hạ Thư, cậu khôang khỏe sao, sao sắc mặt lại trắng bệch như vậy?"

Tô Mộc Dương chú ý đến sự khác thường của tôi, muốn đưa tay ra sờ xem trán tôi có nóng hay không.

Nhưng bàn tay của cậu ấy còn chưa kịp với tới đã bị Thẩm Thanh Thời gạt đi.

"Anh Thẩm anh làm gì thế?"

Thẩm Thanh Thởi không thèm để ý tới cậu ta, anh quay người qua thấp giọng hỏi: "Em khó chịu chỗ nào, lại hạ đường huyết sao?"

Tôi không muốn để cho mọi người thấy tôi thất lễ, nói: "Xin, mọi người cứ nói chuyện đi, tôi có hơi không được khỏe, về nghỉ ngơi lát đây."

"Anh đưa em về."

"Tôi đưa cậu về."

Hai giọng nói đồng thời vang lên, Thẩm Thanh Thời và Tô Mộc Dườn nhìn nhau, hai ánh mắt va chạm, đều thể hiện ý không ai chịu nhường ai.

Tôi quay đầu đi không nhìn Thẩm Thanh Thời nữa, nói: "Tô Mộc Dương, cậu đưa tôi về nhé."

"Được."

Thẩm Thanh Thời đột nhiên vượt lên trước cậu ta một bước, đứng chặn trước mặt tôi:

"Này em trai, cô ấy có người yêu rồi, mong cậu giữ khoảng cách."

7

Trong căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Mọi người nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ vẻ không thể tin nổi.

Đương nhiên, người không thể tin nổi nhất chính là tôi.

Rõ ràng đang nói tiếng Trung, sao mà tôi nghe lại chẳng hiểu gì cả.

Tôi trở thành bạn gái của anh từ khi nào thế?

Giữa ánh mắt đang hít drama của mọi người, tôi bị Thẩm Thanh Thời kéo ra khỏi phòng trong sự ngỡ ngàng.

Làn gió đêm mùa thu mát mẻ thổi qua con đường nhỏ rợp bóng cây trong khuôn viên trường, tôi lạnh đến nỗi rùng mình.

Tôi nhìn cổ tay mình bị Thẩm Thanh Thời nắm chặt, trầm giọng nói:

"Anh Thẩm, anh bỏ tay em ra được chưa?"

Nghe lời này, Thẩm Thanh Thời càng siết chặt tay tôi hơn, trong đôi mắt đen láy đó dâng trào lên cảm xúc khó tả.

"Hạ Thư, em nhanh chóng muốn xóa bỏ mối quan hệ với anh đến vậy sao?"

"Đúng thế thì sao?" Nghe câu nói đó xong tôi liền bật cười.

Anh đã có bạn gái rồi, tôi dựa vào cái gì mà còn phải vội vã đi theo sau anh ấy?

Tôi ra sức vùng vẫy, nhưng do chênh lệch về sức mạnh, tôi chỉ có thể liên tục lùi lại, cho đến lưng tôi chạm vào bức tường lạnh ngắt.

Trong ánh mắt Thẩm Thanh Thời hiện lên một tia đau khổ, khóe mắt dưới gọng kính vàng hơi ửng đỏ:

"Thế nên ngày nào em cũng tìm anh để thảo luận về mấy đề toán đó, liều mạng thi đỗ Thanh Hoa là vì cái tên Tô Mộc Dương kia?"

"Người mà em luôn thích... là Tô Mộc Dương?"

Nhìn thấy vẻ bàng hoàng của tôi, anh hít thật sâu, khó nhọc nói:

"Hạ Thư, những lời vừa nãy em nói anh đều nghe cả rồi, vậy nên từ trước đến nay anh vẫn luôn chỉ là công cụ để giúp em theo đuổi Tô Mộc Dương sao?"

Lúc này, cái người vẫn luôn cao quý đó dường như bị ai lấy mất đi sự kiêu ngạo của bản thân:

"Thư Thư..."

"Trong lòng em, anh là gì?"

8

"Anh có bạn gái rồi, quản em thích ai làm gì?"

"Thẩm Thanh Thời, rõ ràng là anh đã đồng ý với em, nếu em thi đỗ Thanh Hoa thì chúng ta sẽ ở bên nhau, thế nhưng ai lại nuốt lời yêu người khác, giờ còn đến làm phiền em làm gì? Muốn bắt cá hai tay à?"

Đêm giao thừa năm lớp 12, tôi gửi cho anh một câu chúc mừng năm mới, ngay sau đó anh gọi điện thoại tới, cười nói muốn đón giao thừa cùng tôi.

Những lời mà tôi đã chuẩn bị từ trước cứ lặp đi lặp đi lặp lại trong đầu tôi cả nghìn lần, cuối cùng tôi cũng lấy hết cam đảm để nói ra điều đã cất giấu trong lòng bấy lâu nay.

"Nếu em có thể thi đỗ Thanh Hoa, vậy anh làm bạn trai em nhé."

Lời này nói ra, hô hấp của thôi vô thức chậm lại.

Khi kim giờ đúng lúc chỉ vào số 12, anh cười rồi nói: "Được."

Pháo hoa bay lên không trung bên ngoài cửa sổ, đèn hoa rực rỡ sáng cả một vùng trời, lời nói của anh in sâu trong lòng tôi.

Tôi cứ tưởng rằng cuối cùng mình cũng hái được sao trên trời rồi, kết quả hoá ra cũng chỉ là 'hoa trong gương, trăng dưới nước', chạm nhẹ một cái liền tan biến.

Bóng cây đung đưa, những ánh sáng lốm đốm chiếu lên gương mặt anh, đôi lông mày đẹp đẽ tinh xảo ấy thoáng hiện lên một tia kinh ngạc:

"Hạ Thư, anh vẫn luôn nhớ lời hứa này, bạn gái mà anh nói chính là em, trước giờ chưa từng có ai khác."

Tôi cười chế giễu: "Luôn miệng nói thích em nhưng lại viết thư tình cho Hạ Kiều?"

Thẩm Thanh Thời cau mày, nói: "Hạ Kiều? Mẹ của cô ấy là trợ lí của bố anh, lúc nhỏ bọn anh từng gặp nhau rồi, nhưng mà chỉ được xem như là có quen biết, anh chẳng có bất kì quan hệ nào với cô ấy cả."

"Anh chỉ viết duy nhất một bức thư tình, lúc quay về trường cũ anh đã để nó trên bàn học của em."

Tai tôi ù đi, trong đầu như nổ tung.

Bức thư đã từng như dao đâm vào tim tôi đó và viết cho tôi sao?

"Vậy là... vậy là... anh và nó chưa từng yêu nhau?"

"Anh bảo đảm trước giờ chưa từng có chuyện đó."

"Hạ Thư, từ trước tới giờ người anh thích chỉ có mình em."

Tôi ngây ngóc ngước lên nhìn anh, ánh trăng sáng ngời đọng lại nơi đáy mắt của anh, vừa rực rỡ, vừa trong veo.

Sợi dây cung đang được kéo căng lên trong lòng đứt 'phựt' một tiếng.

9

Vầng trăng trên ngọn cây rực sáng chiếu xuống, người trong lòng đứng ngay cạnh bên. Đây là viễn cảnh mà tôi từng ảo tưởng vô số lần, hôm nay không ngờ lại biến thành sự thật.

Anh bỗng nhiên nắm nhẹ tay tôi, ngón tay lành lạnh xuyên qua từng kẽ tay, vành tai anh khẽ ửng hồng.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Giờ chúng ta được tính là hẹn hò rồi đúng không?"

"Đương nhiên." Anh dứt khoát trả lời.

"Đã nói là thi đỗ Thanh Hoa thì chúng ta yêu nhau, nói đúng hơn thì, em sớm đã là người yêu của anh rồi."

Ngưng lại một chút, anh thở dài rồi nói tiếp:

"Haizz, không dễ gì mới đợi được em thi đại học xong, kết quả bạn gái không nói tiếng nào đã lặng lẽ biến mất."

"Em xin lỗi." Tôi cúi đầu nhận sai.

Không phải là không nghĩ tới việc tìm hắn hỏi cho rõ, nhưng khi tôi mở khung chat đó ra, tôi lại do dự.

Giây phút đó, tôi nhận thức rõ được mình đang nhút nhát.

Trong tiềm thức của bản thân, tôi luôn cảm thấy người tài giỏi như Thẩm Thanh Thời sẽ không thể nào thích tôi.

Hoặc là nói, anh không nên thích tôi.

Tôi cẩn thận từng li từng tí duy trì lòng tự trọng hèn nhát của mình, sợ rằng khi hỏi ra kết quả lại chẳng giữ được chút phẩm giá cuối cùng còn xót lại.

Thẩm Thanh Thời cúi người xuống, nhẹ nhàng kéo tôi vào trong lòng.

"Thực ra, dù cho em có không thi đỗ Thanh Hoa, anh vẫn thích em, lúc đó nói như vậy là muốn cho em động lực thôi, là do anh biểu đạt lòng mình với em không đúng cách, mới khiến em lo được lo mất... xin lỗi em."

Tôi ôm lại anh, nghe thấy nhịp tim của hai người dần dần trở nên nhanh hơn, hòn đá đè nặng trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống.

Cho đến khi quay về kí túc xá, cả người tôi vẫn như đang ngâm trong hũ mật ong.

Tiếc rằng tâm trạng tốt chẳng duy trì được bao lâu liền bị cuộc điện thoại của Hạ Kiều cắt đứt.

Tôi vừa nghe một cái nó liền không ngừng mắng chửi:

"Hạ Thư, chị đúng là hẹp hòi, không phải tôi chỉ lừa chị thôi sao, chị còn đi tố cáo tôi với Thẩm Thanh Thời?"

Tôi cười: "Rõ ràng cô biết tôi thích Thẩm Thanh Thời, lại còn giở trò lừa dối tôi, cô dựa vào gì mà trách tôi?"

"Dựa vào gì sao?" Hạ Kiều ngưng một lát rồi nói tiếp: "Dựa vào việc chị nợ tôi."

"Đừng có mà quên chuyện 11 năm trước, cả đời này chị đều nợ tôi."

Tay cầm điện thoại vô thức siết chặt, trái tim tôi bỗng nhiên đau quặn thắt.

"Hạ Thư, nếu như chị không muốn tôi nói ra chuyện năm đó, thì mau chia tay với Thẩm Thanh Thời đi."

10

Những lời của Hạ Kiều cứ luôn lởn vởn trong tâm trí tôi,

Mấy ngày sau đó tôi luôn như người trên mây, trong lòng lo lắng bất an.

Ngày lễ Trung thu là sinh nhật tôi, bố tôi lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho đứa con gái này của ông ấy, ngược lại thì Hạ Kiều năm nào cũng được tổ chức, còn tôi chỉ khi thi đạt hạng nhất, giữ được thể diện cho ông ấy thì mới đủ tư cách để có bữa tiệc này.

Thật là châm biếm.

Thứ mà nó muốn đều có thể dễ dàng có được, còn tôi dốc hết toàn lực thì mới có thể chạm tới.

Buổi tiệc sinh nhật rất long trọng, ngay cả mẹ tôi, người mà đã ra nước ngaoif làm việc sau khi li hôn cũng đặc biệt trở về.

Trong bữa tối, mọi người bắt đầu khen tới tấp: "Tiểu Thư giỏi quá, trước kia con học tập chẳng có thành tích gì, mọi người đều không ngờ rằng con ưu tú như vậy."

"Đúng đó, tiểu Thư, con đúng là bỗng nhiên khiến mọi người kinh ngạc."

"..."

Mọi người xung quanh mỗi người một câu khen tôi, Hạ Kiều đảo mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người tôi.

Ngay sau đó, hai hàng nước mắt trong veo của nói rơi xuống:

"Hạ Thư, em biết chị xuất sắc, nhưng chị không thể làm loại chuyện đó được."

"Kiều Kiều, con sao thế?"

Người lớn trong họ quan tâm vây quanh nó, Hạ Kiều ngồi ở giữa khóc lóc thổn thức kể lể"

"Hạ Thư, chị ấy... cướp bạn trai của con."

Trong nháy mắt, cả nhà trở nên ồn ào.

Những ánh mắt khinh thường nhìn về phía tôi, tôi cảm thấy mình như đang ngồi trên đống lửa.

"Cô nói bậy, anh ấy vốn dĩ là bạn trai của tôi."

Nghe xong, Hạ Kiều khóc càng ghê hơn:

"Ý của chị là tôi vu oan cho chị?"

"Đúng đấy, tiểu Thư, Kiều Kiều là đứa ngoan như thế sao có thể vu oan cho con chứ?"

So về sự minh bạch thì cái đứa từ nhỏ đến lớn không có cảm giác tồn tại như tôi đương nhiên lời nói không thể có trọng lượng bằng Hạ Kiều.

Cộng thêm việc mẹ kế tôi làm việc ở Thẩm thị, từ trước tới nay bà ta luôn là đối tượng được họ hàng trong nhà nịnh nọt, trong phút chốc tôi liền biến thành mục tiêu công kích của mọi người.

Hạ Kiều xắn ống quần lên, lộ ra một vết sẹo trông rất đáng sợ, vết sẹo nằm trên bắp đùi, dài khoảng 12cm.

"Đây là vết rách do lúc còn nhỏ Hạ Thư đẩy ngã con gây nên, chính vì vết sẹo này mà con mất đi tư cách trở thành học trò của bậc thầy dạy nhảy Tần Cần, từ bỏ việc thi vào trường nghệ thuật và phải vào trường cao đẳng... mà kẻ gây nên tất cả những chuyện này lại được hưởng mọi sự vinh quang khi đỗ vào Thanh Hoa! Chị ta cả đời này đều nợ con."

11

Vết sẹo này đúng là do bị tôi đẩy ngã, chính vì chuyện này mà bao nhiêu năm qua tôi nhịn nó đủ điều, nhưng nó luôn cảm thấy cái này có thể là điểm yếu để đem ra uy hϊếp tôi.

Tôi đứng dậy, từng bước từng bước tiến lại gần nó.

"Mười một năm trước, cô đưa tôi đến bờ sông ở quê chơi, nhân lúc tôi cúi xuống nghịch nước, cô ấn đầu tôi xuống sông, tôi ra sức vùng vẫy nên mới đẩy cô ra, nếu không phải lúc đó tôi cố gắng hết sức thì đã ch.ết đuối ở bờ sông rồi."

Lúc ấy tôi mới 7 tuổi, không biết rằng cái đứa em gái chỉ nhỏ hơn tôi hai tháng này là kết quả nɠɵạı ŧìиɧ của bố, chỉ biết nó bị cục đá cứa vào chân, má.u tươi chảy xuống mặt đất.

Tôi không quan tâm bản thân mình suýt nữa nghẹt thở mà ch.ết, vội vàng chạy về nhà gọi người lớn.

Sau chuyện đó, chân Hạ Kiều để lại một vết sẹo vĩnh viễn không thể biến mất.

Mỗi lần người lớn hỏi nguyên nhân, nó đều không nói nửa lời.

Mỗi năm hè đến, khi tôi nhìn thấy bản thân mình có thể mặc những chiếc váy xinh đẹp mà nó chỉ có thể mặc quần dài, trong lòng sẽ sinh ra cảm giác áy náy.

Tôi từng câu từng chữ nói: "Một đoạn thời gian trước đây, tôi đã ghé thăm câu lạc bộ khiêu vũ của cô Tần Cần, cô ấy nói lúc thi tuyển chọn mọi người đều thống nhất mặc đồng phục thể dục, cô ấy vốn dĩ chẳng hề biết chân của thí sinh có sẹo hay không, đây rõ ràng là do cô thi trượt nên lấy cớ, hôm nay lại đinh đổ lỗi cho tôi. Hơn nữa, đây là do cô tự làm tự chịu."

Hạ Kiều nhìn tôi chằm chằm, dùng âm lượng chỉ đủ để hai chúng tôi nghe thấy, nói: "Hạ Thư, những lời mà chị nói đều không có chứng cứ."

Nói xong, nó càng khóc ghê hơn, nước mắt lã chã rơi xuống, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt, tôi nhìn mà còn xót.

"Hạ Thư, ăn nói phải có ăn cứ, chị không lấy ra được bằng chứng thì chính là đang vu oan cho tôi, sao chị có thể nói dối trước mặt bao nhiêu người lớn trong gia đình thế chứ, Thẩm Thanh Thời rõ ràng là bạn trai của tôi."

"Tiểu Thư, sao con có thể làm ra chuyện như vậy chứ?"

"Mặt mũi của nhà họ Hạ sắp bị mày làm cho mất hết rồi."

"Đúng là vô đạo đức."

Người lớn trong họ ở một bên chỉ chỉ trỏ trỏ, lời nói ra như dao tẩm thuốc độc, rõ ràng mới vừa rồi còn hết lời khen ngợi tôi, giờ đã có thể nói ra mấy câu độc ác như vậy rồi.

"Rầm."

Mẹ tôi nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên đứng dậy, hất đổ cả cái bàn.

Một bàn đầy thức ăn lộn xộn dưới đất, cả căn phòng của khách sãn thành một mớ hỗn độn.

"Đứa con gái tôi sinh ra tôi tự mình hiểu rõ, nó không phải loại người như vậy! Đám các người bất chấp đạo lí, chỉ nghe mấy lời nói vô nghĩa mà ở đây sỉ nhục con gái tôi, các người mới là một đám vô đạo đức."

"Cho vào l*иg heo nhúng xuống nước?" Mẹ tôi chế giễu lại, nói: "Cái loại tiểu tam không biết xấu xổ như cô mới nên nhúng đó."

"Hôm nay tôi đứng ở đây, xem ai dám nói một câu con gái tôi sai."

Mẹ tôi thẳng lưng, đối mặt với người trong cả căn phòng, không hề mất đi khí thế.

Ông nội ngồi ở ghế chính giữa đột nhiên nói:

"Hạ Thư, nhà họ Hạ không có loại cháu gái không biết liêm sỉ như mày."

Tôi chầm chậm nhìn về phía người ông nội mà từ nhỏ đến lến chưa từng thân thiện với tôi, chỉ thấy ông làm rơi đũa, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng tràn trề.

Lời nói của những ngườ thân nhất mới có thể làm tổn thương mình nhất.

"Con nói rồi con không hề."

"Mày còn dám cãi lại!"

Ông nội, người chưa bao giờ cho phép người khác hoài nghi mình giơ tay tát tôi một cái thật mạnh.

Cơn đau nằm trong dự liệu không xuất hiện, tôi bị một lực mạnh kéo ra đằng sau.

Người con trai có dáng người thẳng tắp đứng chặn trước người tôi, thay tôi chịu cái tát đó.