Chương 31: Đôi môi run rẩy tựa như chạm vào một mảnh băng tuyết

Chỉ vì một câu đánh giá “Cũng được”, cả người Thường Tiểu Thu trở nên sáng bừng lấp lánh, cậu ta ôm chặt kiếm trong ngực hận không thể liên tục nhai nuốt dư vị mấy chữ này. Uất ức vì mẹ kế ám sát, áp lực vì vết thương ở chân dường như đều bị một câu nói thổi bay sạch, kích động tràn lên ngực rồi xông cho hốc mắt nóng lên, cứ thế òa khóc hu hu.

Thường Tiêu Hán nói lời cảm tạ xong liền đẩy xe đi xa, Liễu Huyền An cũng xoay người trở về, Lương Thú đứng chờ y dưới một gốc đại thụ treo đầy dây tơ hồng.

“Vì sao phải nói dối?”

“Cũng không tính nói dối.”

Chân Liễu Huyền An giẫm lên lá khô kêu sàn sạt: “Gần đây Thường Tiểu Thu vì trong nhà liên tục xảy ra chuyện mà ủ ê mờ mịt, Vương gia là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa trong lòng cậu ta, một lời hay có tác dụng hơn mười chén thuốc bổ.”

Dám cả gan dùng đến danh hào Vương gia, ngoại trừ mấy bà mẹ ở vùng biên quan nửa đêm lấy ra dỗ con nín khóc thì không ai dám làm. Liễu nhị công tử xem như người duy nhất, ngay cả Cao Lâm muốn giả dạng chủ soái thị uy đánh lui địch còn phải chạy về hỏi trước một tiếng. Nhưng bản thân Liễu Huyền An lại không cảm thấy mình vừa làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, rất tự nhiên dùng cái tên Kiêu Vương điện hạ như một món dược liệu, cần lúc nào là lấy lúc đó.

Lương Thú không so đo, nhưng kỳ thật hắn rất ít khi khen ngợi người khác, đặc biệt là loại thiếu gia nhà giàu được nuông chiều từ bé như Thường Tiểu Thu, đừng nói “cũng được”, cho dù là tiêu chuẩn đứng thẳng lưng “làm người” trong quân doanh, cậu ta cũng còn kém xa vạn dặm.

Hai người đi bộ sang thành nam.

Bên này không náo nhiệt như thành đông, đèn đóm lưa thưa lác đác, chỉ có một cái giếng cổ lớn. Có điều Lương Thú đến không phải để ngắm cảnh, chỉ cần tùy tiện đi dạo quanh cũng đủ thả lỏng dây thần kinh căng chặt.

Liễu Huyền An đặt chân lên một khoảng đất trống, mở miệng: “Ta luôn cảm thấy chỗ này nên có một tòa bạch tháp cao chín tầng.”

“Để gần thế giới kia hơn một chút?”

“Không phải, để ngắm núi non đồng hoa ở phía xa.”

Còn thế giới khác kia của y, sau mười ngày bị cưỡng chế phong ấn, bây giờ đã từ biển cả sóng trào biến về thành một đầm nước tĩnh lặng, nhưng y vẫn không dám đi thăm dò quá sâu, tránh cho gió lốc lại nổi lên tra tấn tủy não đau đến chết đi sống lại.

“Ngươi nên ở lại thế giới này lâu hơn chút nữa.” Lương Thú nói, “Học theo người ta rủ bạn rủ bè cùng đi xem đồng hoa, đích thân lên núi ngắm cảnh, đừng cứ mãi ngắm nhìn từ xa.”

Liễu Huyền An buồn rầu: “Nhưng ta không có bằng hữu.”

Những lời này nếu nói ra từ miệng người khác, ai nghe xong cũng đều hô to thật thảm, nhưng bản thân Liễu nhị công tử lại không thấy mình thảm, y chỉ trần thuật sự thật, mà Lương Thú cũng không cảm thấy y thê thảm. Sau đó Liễu Huyền An đã bổ sung rất nhanh: “Đáng tiếc, bây giờ tuy Vương gia tới rồi, nhưng hoa đã tàn từ lâu.”

Khóe môi Lương Thú cong lên: “Bằng hữu?”

Liễu Huyền An “ừ” một tiếng không hề áp lực, y chưa từng kết giao bằng hữu, nhưng nếu có thể cùng nhau uống rượu, cùng du thành, cùng tán gẫu, chắc không đến mức xem nhau như người xa lạ, ít nhiều phải có chút giao tình thân mật. Có giao tình, thế chẳng phải là bằng hữu rồi sao?

Lương Thú vươn tay đặt sau cổ y: “Hình như bổn vương chưa nói đồng ý.”

Liễu Huyền An rụt cổ trốn tránh: “Thì Vương gia cứ tiếp tục không đồng ý đi.” Dù sao ta đơn phương đồng ý là được.

Đây có lẽ cũng là bản lĩnh độc nhất vô nhị của Liễu nhị công tử, ở trong ba ngàn thế giới y luôn kết giao với người khác như vậy, nhìn trúng lập tức sắp xếp nơi ăn chốn ở, chưa từng trưng cầu ý kiến bất kỳ vị tiên hiền thượng cổ nào.

Cho nên rất là đúng lý hợp tình.

Lương Thú cười lắc đầu, cảm thấy Liễu Huyền An thật sự thú vị, trên người y tập hợp quá nhiều tính cách đặc biệt, không hề giống với 6987 vạn 3500 người còn lại trên đất Đại Diễm, ngây thơ độc nhất mà lại thông minh bậc nhất, siêu phàm độc nhất mà cũng dại khờ bậc nhất, cùng với dung mạo tuyệt thế vô song, cho dù đang ngồi xổm lười biếng dưới trản đèn l*иg đỏ đung đưa như ma kéo, ánh mắt vẫn được chiếu đến long lanh như tiên nhân hạ phàm.

Hoa trên núi đã tàn đúng là một chuyện tiếc nuối, mỹ nhân vẫn nên đứng ở nơi trăm hoa khoe sắc.

Ở điểm này, Kiêu Vương điện hạ lại có giác ngộ phong nhã hiếm thấy của bậc hậu duệ quyền quý, con cháu thế gia.

Thành nam tuy không có phong cảnh gì, Lương Thú vẫn kiên nhẫn đứng nghe Liễu Huyền An mô tả nửa ngày về tòa bạch tháp chín tầng, mãi đến khi toàn thành đều đi ngủ mới cùng sóng vai nhau về nhà.

Phòng cho khách trong nhà thủy tạ rất nhỏ, giường không rộng nhưng được trải chăn đệm mềm mại thoải mái, mùi huân hương cũng nhạt. Bên ngoài phòng, gió thu thổi qua rừng trúc xào xạc. tựa như khúc hát ru dịu dàng trấn an tinh thần căng thẳng của tướng quân trải trăm ngàn trận chiến.

Trong mộng, huyết tinh ngập trời tan đi hóa thành một đồng tuyết thuần trắng, rồi đột nhiên băng tan xuân tới. Lương Thú đi dạo một mình trên tòa đảo nhỏ nở đầy hoa, đi xuyên qua đường mòn, xuyên qua rừng sâu, hắn nghe thấy một tiếng đàn róc rách như tiếng nước chảy. Đi về hướng phát ra tiếng động, hắn bắt gặp một vị bạch y công tử ngồi bên dòng suối, hai chân trần ngâm dưới nước, trên đầu gối đặt một cây cổ cầm.

……

Lương Thú miệng khô lưỡi khô giật mình tỉnh lại, hắn nhìn lên nóc giường khắc hoa, tim đập thình thịch, qua một lúc lâu mới hồi thần trở lại. Tuy đã quên mất mặt người trong mộng, lại nhớ rõ ràng trên hầu kết đối phương có hạt nốt ruồi nhỏ xíu như hạt mè, trượt lên xuống theo từng tiếng thở d.ốc, đỏ tươi mị hoặc tương phản với làn da trắng như tuyết. Hắn cũng nhớ rõ đôi tay kia bị bản thân ngang ngược giữ chặt, yếu ớt như lưu ly không có bao nhiêu độ ấm, lúc cúi xuống, đôi môi run rẩy tựa như chạm vào một mảnh băng tuyết.

Trình độ hoang đường của cơn mộng xuân này có thể sánh ngang với hình ảnh thủ lĩnh Lang tộc mặc đồ nữ nhảy múa. Lương Thú phải dùng đến phép so sánh đau mắt kinh dị nhường ấy mới mạnh mẽ kết thúc được ảo ảnh kiều diễm ái muội trong đầu. Hắn ngồi dậy vốc nước lạnh rửa mặt, đẩy cửa ra ngoài.

Lúc này vừa đến giờ mẹo, chỉ có tôi tớ và các đệ tử có giờ học sớm mới rời giường. Nhà thủy tạ không có bếp riêng, số người làm gia tăng đột xuất trong viện cũng bị Liễu Huyền An đuổi đi sạch cho nên xung quanh vẫn yên tĩnh như cũ. Không biết trùng hợp thế nào, trên chiếc bàn thấp đặt ngoài rừng trúc thật sự đặt một cây huyền cầm. Lương Thú nóng cả mắt, định bụng ra cửa dạo một chút, cửa phòng phía sau đã mở ra.

“Vương gia.”

Lương Thú dừng bước xoay người.

Liễu Huyền An thức dậy vội vàng nên chỉ mặc áo ngủ, bên ngoài khoác thêm một tấm áo mỏng, suối tóc đen như mực tùy ý buộc lỏng sau đầu, đuôi mắt mang theo cơn buồn ngủ chưa tiêu tán, ngáp dài nói: “Ta nghe bên ngoài có tiếng động.”

Lương Thú dời mắt khỏi mảng trắng như tuyết trên vạt áo y: “Không ngủ được, định ra ngoài một chút.”

“Thế Vương gia chờ một lát.” Liễu Huyền An nói, “Ta đi thay quần áo.”

Lúc nói lời này y vẫn mệt đến không mở nổi mắt, quay vào trong còn nhũn chân suýt thì va đầu vào cửa, đang mở tủ lục lọi thuận tay tìm đại vài thứ tròng lên người, cổ tay đã bị người ta nắm lấy.

“Trời còn sớm, ngủ thêm một lát đi.” Lương Thú nói, “Ta ngồi chơi trong viện là được.”

Liễu Huyền An lập tức quay về giường, y thật sự chưa tỉnh ngủ, vừa rồi không biết là thần thánh phương nào tương trợ mới nghe được tiếng mở cửa rất nhỏ bên phòng cách vách, liền nửa mơ nửa tỉnh chạy vội ra.

Lương Thú cũng không lập tức rời đi, hắn nhìn quanh đánh giá một vòng. Căn phòng này giống hệt chủ nhân của nó, đơn giản đến sơ sài, kệ tủ cũ, bàn ghế cũ, chiếc giường cũng có vẻ đã nhiều tuổi, chỉ có thảm trải dưới sàn là mềm mại dày dặn, nhìn là biết giá cả xa xỉ —— Đâu còn cách nào khác, ai bảo Liễu nhị công tử hay quen thói bạ đâu ngủ đấy.

Màn giường bị gió thổi tung thành một khe hở, Lương Thú nâng mắt nhìn, tư thế ngủ của tiên ngủ thật sự không tính là tiên. Nhưng cái này kỳ thật do y cố tình luyện, bởi vì ngày còn nhỏ đọc trong sách thấy các hiền giả phần đông đều tùy tính bừa bãi, cho nên Tiểu Liễu công tử cũng liều mạng xoay ngang xoay dọc để mình trông bừa bãi hơn một ít. Tướng ngủ cứ thế buông thả đến tận bây giờ, thành ra chăn cũng không đắp được tử tế trọn đêm.

Đôi bàn chân trong mộng ngâm dưới nước, ngoài hiện thực càng thêm trắng nõn tinh tế, cổ chân quấn một vòng tơ hồng ánh kim. Đó là do Liễu phu nhân lo lắng con trai cả ngày ăn nói khùng điên, sợ vạn nhất đến ngày nào đó y điên thật nên cố ý lên miếu cầu một sơi dây giữ hồn. Liễu trang chủ vốn khịt mũi coi thường, kết quả bị phu nhân chỉ vào mũi mắng một thôi một hồi, nói chàng chỉ cho phép mình đoạt người từ tay Diêm Vương, lại không cho ta cướp hồn từ chỗ tiểu quỷ hay sao?

Cho nên sợi dây vẫn yên vị ở đó từ nhỏ tới lớn, có giữ được hồn không thì khó nói, nhưng quấn hồn Kiêu Vương điện hạ thì một phát ăn ngay. Hắn xoay người rời khỏi phòng ngủ, thật sự không hiểu chỉ ở trong nhà thủy tạ có một đêm mà bản thân lấy đâu ra dục niệm xuâ.n tình ào ạt kia, hay là từ trong xương cốt hắn mắc cùng một bệnh với nhị tỷ, nhìn thấy mỹ nhân lập tức phát tác dụ.c vọng?

Sở dĩ ở trong cung chưa phát bệnh, tám phần là vì người đẹp không đủ đẹp.

Kiêu Vương điện hạ đứng trong sân viện, tự chẩn đoán luôn chứng bệnh nan y cho chính mình.

Sắc trời dần sáng.

A Ninh sai người kê bàn ngoài sân vội vàng bày biện bữa sáng, mà lúc này Liễu Huyền An cũng duỗi eo lười tỉnh ngủ lần thứ hai. Y không biết bản thân vừa dùng tư thái khó miêu tả đi một chuyến vào mộng xuân của người khác cho nên vẫn vô cùng thản nhiên, rửa mặt chải đầu xong liền ngồi xuống bên cạnh Lương Thú, bừng bừng hứng thú giới thiệu những món điểm tâm đặc sắc cho vị bằng hữu duy nhất của mình.

Lương Thú lại không nghe lọt nửa chữ, mấy hôm trước hắn bắt ép đối phương nói chuyện đến khàn giọng, lúc này âm cuối vẫn bị kéo ra mềm như bông, quả thực càng bắt nhịp kín kẽ với trận hoang đường trong mộng. Rõ ràng là thiên lý không dung, báo ứng ập đến, da đầu lương Thú tê dại, đẩy một chén hoàng thánh nhỏ đến trước mặt y: “Ăn đi.”

Liễu Huyền An nhận lấy, cầm thìa chậm rãi gảy gảy. Tốc độ ăn cơm của y từ nhỏ đã chậm, sau khi đếm hạt gạo trên bàn lớn vài lần bị cha và huynh trưởng thay phiên giáo dục, liền dứt khoát trốn về nhà thủy tạ ăn một mình. Hôm nay y lại không đói bụng, động tác càng chậm chạp hơn, một miếng hoành thánh bé như nụ hoa cắn ba lần còn chưa ăn xong, lại bị canh hun nóng đến đỏ cả môi.

Lương Thú dời ánh mắt, tận lực khiến mình không suy nghĩ lung tung nữa, nhàn nhạt nói: “Bên ngoài ồn quá nhỉ.”

“Ừ, hôm nay mùng năm, có nhiều dược liệu phải bốc dỡ.” Liễu Huyền An nói, “Lần nào cũng bận rộn cả một ngày, mọi lần nếu cha ta nhớ ra sẽ chạy tới đuổi ta đi qua giúp một tay.”

Nhưng hôm nay không giống, bởi vì Kiêu Vương điện hạ đang ở đây, cho nên có thể đàng hoàng làm biếng.

Vì thế y nở một nụ cười cực kỳ vui vẻ với hắn.

Lương Thú buông đũa “cạch” một tiếng: “Đi xem.”

Liễu Huyền An sửng sốt: “Hả?”

Lương Thú đứng dậy rời khỏi nhà thuỷ tạ.

Liễu Huyền An chưa ăn được mấy miếng, bụng vẫn rỗng không, vì thế A Ninh đành bốc theo hai cái bánh bao rồi vội vàng chạy đuổi theo sau.

Trong lòng hai chủ tớ đều buồn bực, bốc dỡ dược liệu thì có gì hay mà xem, lại còn cắm đầu đi vô cùng tích cực, không thèm xoay lại một cái.

A Ninh nhỏ giọng: “Công tử, chúng ta có nên giải thích một chút cho Kiêu Vương điện hạ không, đâu phải dược liệu trân quý hiếm thấy gì, chỉ là mấy loại cát cánh phòng phong kim ngân hoa bình thường thôi mà?”

Liễu Huyền An nghi hoặc: “Cho dù có là dược liệu quý giá, chẳng lẽ Vương gia sẽ thấy hứng thú sao?”

Đương nhiên là không, cho nên rốt cuộc hắn chạy làm gì?