” Em à. Anh nhớ Em. không phải vì tình yêu. mà vì anh với em đã có một ký ức rất đẹp. Cuộc sống của anh không phải chỉ vì anh. mà còn vì bà xã và nhóc nhỏ. ” .
Năm lớp 8 còn có vài điều bất ngờ khác.
Điều bất ngờ đầu tiên là Thành em họ Trà My. mẹ Em với Thành là hai chị em. Thành ngại sợ bạn bè trêu nên không cho Trà My nói…..
Điều bất ngờ thứ hai là Trà My là con thầy Bình hiệu trưởng. thảo nào mà đám con trai xóm G qua xin lỗi làm huề với tôi sau trận đánh nhau nảy lửa năm lớp sáu…..
Điều bất ngờ thứ ba là tôi và em nắm tay. lý do là nhờ một đám du côn vườn. chuyện này tôi xin phép kể vì nó là kỷ niệm tôi và Em không thể quên.
Ở trường tôi. khối bảy tám học buổi chiều. khối sáu chín học buổi sáng. sự kiện xảy ra vào cuối năm học. khi bọn lớp 9 học phụ đạo ôn thi tốt nghiệp. Thằng Thụy trùm phá lớp 9a4 tình cờ ngang qua lớp tôi và say Em……
Chuyện đéo có gì nếu nó tán Em kiểu lịch sự. Nhưng nó là thằng Thụy khùng. nên cách nó chọn cách gây ấn tượng với phụ nữ bằng hình thức làm cho người ta sợ. Ban đầu nó bắt một con rắn hoa cỏ. khâu miệng lại và ném vào chỗ em ngồi rồi đứng ngoài cửa sổ cười hề hề. Bọn con trai trong lớp không dám phản ứng lại vì dù sao nó cũng là lớp trên và anh trai nó là du côn đích thực ở huyện Di Linh nhỏ bé này.
Tôi cũng ngại nên không phản ứng ra mặt mà chỉ dám ném con rắn ra ngoài sau khi nó bỏ đi.
Nhưng sức chịu đựng là có hạn. Tôi chỉ máu điên lên vì lần thứ hai. Hôm đó tôi và em bước trên con đường làng về. tôi đi cách em một khoảng cách xe. Em và thằng Thành đi cùng trước( thời điểm này tôi đã biết Thành là em họ. và thầy Bình là cha em. ) . kể tiếp chuyện là tôi đi đằng sau em bỗng thấy em và thằng Thành đi trước bị một đám con trai chặn đường. thằng Thụy cầm một đám hoa cứt lợn kết thành đóa tiến tới tặng em. Em không nhận. giằng co qua lại thì thằng khùng mới vứt đóa hoa và ôm chặt em. hai tay bóp…hai nhũ hoa.lúc đó tôi tới và thấy hành động mất dạy đó. Điên đéo chịu được lao vào nó đấm một đấm.
Thằng Thụy loạng choạng ít lâu rồi bất ngờ cả đám lớp chín bay vào tôi liên hoàn cước.
Tôi chỉ có một mình phải chiến đấu với cả đám to con hơn. Tất nhiên là tôi thua. máu từ mũi và từ miệng chảy như suối. ướt hết cả vạt áo trắng.
cuộc chiến tàn cuộc nhanh chóng. đầu óc tôi choáng váng vì mất nhiều máu. chỉ nhớ rằng em lay tôi dậy . tôi ko trả lời nổi nên mỉm cười. Em ôm tôi. nắm tay tôi và nói một câu nhớ mãi:
Phong ơi. Đừng bỏ Trà My.
Nụ cười của tôi hôm đó là nụ cười của kẻ chiến thắng và hạnh phúc.
Nếu ai đã từng yêu một Cô Gái. Của tuổi vụng dại học trò. Sẽ mãi nhớ những điều bất ngờ. Và cảm xúc đầu tiên mới lạ.Trái tim chắc một lần rộn rã. vì cái nắm tay hay ôm hôn đầu. Hai đầu ngả vào nhau.
Hai đứa nhìn về một hướng.Chỉ đến khi đôi ta lớn. Ôm nhau mới hết ngại ngùng. và con tim sẽ bắt đầu rung. Bởi một lần vụng dại ăn trái cấm.
Tặng” Em” và tất cả anh em đã qua thời học trò ngơ ngẩn……