“Tam thập lục kế” – “tẩu vi thượng sách”.
Tôi rời khỏi công viên và chạy băng qua một cái hèm gần nhất.
Leo qua bờ rào vào lao về phía bên kia con hẻm.
Tiếng đằng sau gọi nhau í ới
Một vài người dân khi thấy tụi nó đuổi tôi thì im lặng hai tay chỉ trỏ đường cho tôi chạy.
Con người bước vào đường cùng đâm ra có sức mạnh kinh người. hàng rào cao tầm 1m5 mà tôi phi cái vèo là qua.
….thở hổn hển
Ngồi tựa lưng vào một gốc cây mát. Tôi đâm ra giận em, giận luôn cả thằng Tiến Mập, chỉ vì em và vì thằng Tiến đi mà tôi phải ôm bụng đói…….
Tôi chẳng biết có nên quay lại trường hay không, quay lại biết chắc là bọn thằng Sẹo còn quanh quất đâu đó sẽ thấy mặt tôi và cam chắc là tôi bị tụi nó vây, nhưng nếu không quay lại thì tôi không cam tâm, tôi mơ ước ngày gặp em đã lâu, tôi góp tiền mỗi ngày chờ đợi việc đi thăm em, tôi đã đi và tôi không thể về tay không?
Và một điều quan trọng hơn cả là tôi Nhớ Em.
Giữa lý trí và con tim đều có lý lẽ riêng. Cuối cùng”Con tim” thắng.
Lóp ngóp đứng dậy và quay về con đường cũ, vừa đi tôi vừa phải đường và canh chừng bọn thằng Sẹo
………………………………………
Ngôi trường em học đã ở trước mắt.
Tôi lén bước tới và đứng ép lưng vào một cây cột điện chờ đợi.
Lúc này trời đã quá trưa. Ánh mặt trời chói chang đỉnh đầu. Từng tia nắng rọi xuống hệt như những sợi chỉ đỏ cột một đầu là những cây kim, đâm vào da đau rát.
Thấp thoáng từng tà áo dài dung dăng đến trường.
Dưới ánh mặt trời, mỗi tà áo dài lại càng thêm điểm nhấn, tôn vinh lên vẻ đẹp của mấy cô thiếu nữ. Ai cũng lung linh và xinh xắn. Duy chỉ có một điều là không thấy Em……………………..
Hãy tưởng tượng một chàng trai với đôi chân không dép, quần áo xộc xệch nép cột điện giữa trời trưa thử xem? – Hệt như một thằng khùng.
Lần lượt từng chiếc áo dài cứ vậy thong thả bước vào cổng trường. Có nàng thì mái tóc dài giống em, có nàng thì dáng xinh giống hệt, nhưng tất cả đều là “ giống…giống “ thôi chứ không có ai tên là “Trà My” cả. Thời gian càng ngày càng ngắn thì tôi càng sốt ruột. Tôi không có đeo đồng hồ, nhưng tôi biết chắc cứ cái tình hình này thì chỉ năm mười phút nữa thôi là bác bảo vệ sẽ đóng cửa cái cốp. và giấc mộng làm cây si trước cổng trường của tôi tan vỡ.
Hay là Em bị ốm không đi học?
Hay trường này còn một lối đi khác?
Trời nắng đâm ra ngớ ngẩn, đôi lúc trong một giây thoáng qua, tôi mường tượng cảnh “Long Nữ” của tôi bay cái vèo một phát qua tường mà không thèm đi bằng cổng.
Đang tính rời khỏi chỗ hỏi thăm xem trường này có cổng nào nữa không thì Em có đáp án cho tôi liền.Em đang được mẹ chở trên một chiếc xe DD đi học. trên đầu em đội một chiếc mũ đan bằng lá cói rộng vành, nếu không phải tà áo dài mà là một chiếc váy, kết hợp với phụ kiện là chiếc mũ đó, cộng với mái tóc dài thướt tha và một khuôn mặt ưa nhìn, ắt hẳn em sẽ khiến đường dơ…..khủng khϊếp, vì mấy giọt nước dãi của cánh đàn ông.
Em bước xuống xe.
Tôi muốn chạy tới ôm em.
Nhưng có một biến cố khiến tôi khựng lại.
Một chàng trai chạy từ trong trường ra với một nụ cười rất tươi. Chàng trai này áng chừng lớn tuổi hơn tôi và em. Khi ra tới, anh chàng gật đầu chào mẹ em rồi vô tư cầm cặp cho em. Em cũng đáp lại sự hòa hoa đó bằng một thái độ cực kỳ trân trọng, đó là hai tay bưng nguyên cái cặp đi học…giao sân.
Tim tôi như vụn vỡ.
Nếu lúc nãy những tia nắng hệt như những mũi kim đâm vào da thịt thôi, thì bây giờ những mũi kim đó đã chuyển đổi chủ nhân; không ai khác hơn là “Đông Phương Bất Bại”. Từng mũi từng mũi kim đâm sâu vào trái tim tôi……tan vỡ.
Tôi lập kế hoạch rất lâu
Tôi vất vả 40km
Tôi hằng ao ước gặp em. Mỗi buổi tối suốt một quãng thời gian hè, tôi đều mơ thấy em.
Tôi chạy bán sống bán chết vào liều mình quay trở lại trường tìm Em.
Để rồi…..Em hú hí với thằng khác, một thằng mặt trắng da trơn body đẹp.
Tôi chết đứng như”Từ Hải”
Khi Em chuẩn bị bước vào cổng trường thì quay lại chào mẹ. và em phát hiện ra có một chàng trai đứng lấp ló sau cây cột điện, một thoáng ngạc nhiên, mừng rõ .Em chạy ùa đến
– Ủa Phong, Phong đi đâu đây?
– Tui…tui….đi thăm bạn bè trên Bảo Lộc.
– Mà Phong đến đây chi vậy?- Em hỏi ngu dễ sợ
– À,….tui…tui …nắng quá kiếm chỗ nghỉ mát- Tôi lúng túng.
– Hihi…thiệt hả? Mà dép Phong đâu không mang? Bộ nắng quá mất luôn dép hả?
Tùng….tùng…tùng……..tiếng trống báo hiệu giờ học.
Cánh cổng từ từ đóng lại.
– Chết rồi, đến giờ học rồi, Trà My vào lớp đây, Phong còn ở đây tới chiều không? Chiều ghé thăm Trà My.
Tôi lắc đầu….
– Vậy Trà My vào lớp nha? À mà nè. Chờ Trà My xíu-
Em lục cặp lấy ra một cây viết và một mảnh giấy nho nhỏ
– Địa chỉ nhà Trà My đó- Có rảnh thì ghé thăm Trà My nha- Em vừa nói vừa vén mái tóc
Tôi gật đầu.
Cánh cổng vừa khép lại khi em bước qua. Tôi nhỉn Em ngẩn ngơ. Thoáng giật mình tôi gọi rất to:
– Trà My…Trà My đợi xíu.
Ở bên này và bên kia cánh cổng. Em nhìn tôi chờ đợi. Khuôn mặt dịu dàng và ánh mắt chớp chớp như muốn khiêu gợi tôi nói ra lời nó từ đáy lòng.
“ Trà My nè, Anh nhớ Em”
Đây là câu nói hay nhất trong ngày, cũng là câu nói khởi đầu cho thiên tình sử bọn tôi. Lần đầu tiên việc xưng hô từ bạn chuyển qua tình yêu. Từ”Trà My” qua “Em”
Bạn nào không tin cứ thử yêu một đứa bạn học suốt bốn năm sẽ biết. Đây là ngôn từ của cung bậc tình yêu.nó đánh dấu một sự kiện qua trong.
Em nhìn tôi không chớp mắt. Rồi cúi mặt gằm xuống cổng trường
1…2…3…4……có 4 viên sỏi ở dưới đường. Đường được đúc bê tông. Nguyên liệu làm ra nó là cát, đá và xi măng.
Tôi chắc hẳn em đang tìm mấy cái kiểu như vậy khi cúi gằm xuống. và khi kiếm ra rồi, hiểu ra cái đường làm từ gì rồi thì “Khuôn mặt” em đỏ bừng lên tỏ vẻ đồng tình.
_ Em….Em…cũng rất nhớ Anh.
Tôi cứ tưởng mình nghe nhầm. Thật tiếc rằng nói xong câu đó em quay đầu bước đi thật vội vã, nếu không tôi đã tự tát mình một tát rồi bắt em đánh vần từng chữ cho tôi nghe.
“Đông Phương Bất Bại” đã biết đến “ Thất Bại”. Từng mũi kim , mũi kim được rút ra khỏi ***g ngực tôi sau câu nói đó.
Tôi lại ngơ ngẩn, ngẩn ngơ đứng trước cổng trường.
Khùng lần thứ ba trong ngày.