Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gió Đông Vạn Dặm

Chương 96

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày Tịnh Thiếu Hy tiễn bố mình đến chặng đường cuối cùng, tuy trời không mưa nhưng cũng chẳng có lấy một giọt nắng. Từng tảng mây xám dày đặc như xếp chồng lên nhau, vẽ ra một quang cảnh âm u đầy tách biệt với bầu không khí nhộn nhịp bên ngoài.

Từ lúc rời khỏi nghĩa trang trở về Tịnh gia, Tịnh Thiếu Hy hệt như người câm, nửa chữ cũng không nói. Suốt cả buổi sáng, cô không hề rơi một giọt nước mắt nào. Gương mặt nhợt nhạt chất đầy vẻ mệt mỏi với đôi mắt sưng tấy đã khô cạn từ đêm hôm qua.

Bởi vì kiệt sức, vì tuyệt vọng, nên ngày hôm nay cô không thể khóc thêm được nữa. Thử hỏi trên đời này có ai đủ mạnh mẽ để vượt qua cú sốc quá lớn này đây? Ngày người ta sum vầy lại trở thành ngày cô và người thân duy nhất âm dương cách biệt.

Ở trong phòng Tịnh Khôn, cô không ngừng nhìn vào những đồ vật có liên quan đến ông. Từ chiếc đèn để bàn mỗi khi ông đọc sách về đêm, cho đến cái tẩu thuốc mà trước kia ông thường dùng, cô đều nhìn ngắm rất kỹ.

Tịnh Thiếu Hy kéo từng ngăn tủ, lục tìm bất kỳ thứ gì chứa đựng những kỷ niệm quý báu giữa hai bố con. Trong tủ áo của ông, cô còn tìm được một con gấu bông đã cũ với phần tai bị rách mất một góc. Cô vẫn nhớ đây là quà sinh nhật ông đã tặng cô năm lên tám tuổi. Đã rất lâu rồi cô không nhớ đến sự tồn tại của nó, không ngờ là ông vẫn còn giữ đến tận ngày hôm nay.

Mấy kỷ niệm cũ lần lượt ùa về khiến Tịnh Thiếu Hy vô thức mỉm cười, nhưng ánh mắt lại tràn ngập xót xa. Mỗi ngăn tủ mà cô xem qua, cô đều dừng lại khá lâu để hồi tưởng lại những chuyện cũ. Cứ như thế cô xem hết chỗ này đến chỗ khác, cho tới khi cô vô tình làm rơi một vật gì đó từ trong một xấp bưu thϊếp.

Tịnh Thiếu Hy nhìn xuống, chỉ thấy một chiếc nhẫn đang nằm sát chân mình. Nhặt nó lên rồi, cô mới kinh ngạc nhận ra, đây chính là chiếc nhẫn mà trước đây Phó Thẩm Tây đã tặng cho cô.

Còn nhớ năm đó, cô đã vì nó mà lặn lội ngâm mình trong nước đến mức kiệt sức. Từ sau khi tỉnh dậy ở phòng khám của Mạc Chính Quân, cô đã không còn thấy nó nữa. Vậy ra chính bố cô đã tháo nó khỏi tay cô rồi âm thầm đem cất trong phòng. Sau khi Tịnh Khôn qua đời, mỗi lần nghĩ đến Phó Thẩm Tây, trong lòng cô lại cực kỳ khó chịu. Trong một lúc tức giận, cô đã mạnh tay ném phăng chiếc nhẫn qua khỏi cửa sổ.

Tinh thần Tịnh Thiếu Hy hiện giờ rất mệt, tạm thời không muốn nghĩ nữa, vừa tính quay đi thì nhìn thấy phía trong kẹt tủ hình như có thứ gì đó được nhét dưới xấp phong bì cũ. Tò mò nên cô giở lên xem mới biết đó là một chiếc chìa khoá.

Không rõ cô đang nghĩ gì, bất chợt quyết định sẽ thử dùng thứ này mở lần lượt từng ngăn tủ bị khoá trong phòng. Tịnh Thiếu Hy bắt đầu với tủ quần áo bên trái, sau đó dần dần đi sang các ngăn tủ bên cạnh, cuối cùng là dừng lại ở chiếc tủ nhỏ đặt sát góc đối diện với đầu giường.

Bên trong không có gì đặc biệt ngoài sổ sách và giấy tờ, Tịnh Thiếu Hy chậm rãi xem kỹ từng thứ một, đến khi cầm lên một bìa hồ sơ màu vàng, mở ra xem mới khiến cô ngỡ ngàng đến mức đau lòng.

Thứ mà cô đang thấy chính là toàn bộ chứng cứ về việc trốn thuế trong quãng thời gian dài của bố cô.

Nhớ lại khoảnh khắc cô muốn liều mạng nhảy khỏi tầng một ở biệt thự Phó gia, cô ngây ngốc bật cười. Phó Thẩm Tây đã dùng thứ này để bắt Tịnh Khôn đồng ý, đẩy cô vào cuộc hôn nhân đầy dối trá và tàn nhẫn.

Trái tim của Phó Thẩm Tây rốt cuộc được cấu tạo từ thứ gì, tâm ý của anh mập mờ và khó đoán ra sao, cô không tài nào hiểu được. Khi thì anh một mực kéo cô vào màn kịch thù hận, lúc thì lại nói yêu cô không ngừng.

Chuyện đến nước này, Tịnh Khôn cũng đã không còn, cô thực sự chẳng còn gì để nhân nhượng với Phó Thẩm Tây nữa. Ít nhất cô sẽ cố gắng chịu đựng, sau khi sinh đứa bé ra, cô nhất định sẽ rời bỏ anh.

Từ sâu trong tim, Tịnh Thiếu Hy thừa biết mình vẫn chưa thể vứt bỏ được tình cảm với Phó Thẩm Tây. Việc bố cô bị công khai khởi tố, cô cũng không chắc là do anh làm. Nhưng giữa cô và anh vốn đã có quá nhiều vết xước, dày đặc đến nỗi không thể cứu vãn được nữa. Yêu, nhưng đến cuối cùng vẫn là không còn đủ can đảm để tiếp tục.

Cất hết số giấy tờ kia đi, khoá tủ lại, Tịnh Thiếu Hy mất thêm vài phút mới rời khỏi phòng. Lúc đi xuống phòng khách, ánh mắt cô vô chừng dừng lại ở bãi cỏ sân vườn sát bên cạnh. Ít phút sau Đinh quản gia vào đến, không thấy Tịnh Thiếu Hy đâu mới nhìn quanh tìm kiếm, không ngờ lại thấy cô quanh quẩn ngoài vườn.

“Tiểu thư.”

Tịnh Thiếu Hy vừa cúi xuống nhặt thứ gì đó lên, ngay khi nghe tiếng Đinh quản gia liền nhanh tay nắm chặt rồi cho vào túi áo khoác. Đợi cô quay lại, Đinh quản gia mới hỏi.

“Tiểu thư đang tìm đồ sao?”

Câu hỏi này Tịnh Thiếu Hy không trả lời liền, im lặng một lúc mới đáp: “Không có gì đâu, tôi tìm được rồi.”

Nhìn sắc mặt xanh xao của Tịnh Thiếu Hy, Đinh quản gia nén đau nói: “Tiểu thư nhớ giữ sức khoẻ, vì mình, vì đứa nhỏ trong bụng mình nữa. Chuyện của lão gia tôi đã lo liệu xong cả rồi, mấy món…”

“Đinh quản gia à…”

Tịnh Thiếu Hy ngắt lời, giọng đều đều nhưng vẫn cực kỳ mệt mỏi. Cô nhìn Đinh quản gia, khoé mắt đỏ hoe tựa hồ ngấn lệ nói với bà.

“Bố tôi cũng mất rồi, nơi này từ giờ về sau không còn gì vướng bận để bà phải lo nghĩ nữa đâu. Cảm ơn bà vì thời gian qua đã luôn chu đáo lo liệu mọi thứ từ trong ra ngoài, đối với Tịnh gia chúng tôi, bà từ lâu đã trở thành người thân rồi. Nhưng mà… nơi này đã không còn như xưa nữa. Bà làm việc bấy lâu cũng đủ rồi, cũng đến lúc nghỉ ngơi. Bà về quê đi, con gái với cháu ngoại chắc đang nhớ bà lắm đấy.”

Vừa nghe xong, Đinh quản gia đã rơi nước mắt: “Tôi đi rồi, vậy… một mình tiểu thư phải làm sao? Lão gia không còn nữa, nơi này càng lúc càng trở nên lạnh lẽo. Tôi thực sự không yên tâm rời đi vào lúc này.”

“Tôi không sao.”

Tịnh Thiếu Hy gượng cười, khoé môi cong lên một cách nặng nề: “Nơi này là nơi duy nhất đầy ắp kỷ niệm giữa tôi và ông ấy, cho nên tôi không cảm thấy lạnh lẽo một chút nào cả. Đây, bà cầm lấy đi.”

Vừa nói, Tịnh Thiếu Hy vừa vùi vào tay Đinh quản gia một phong bì dày cộm. Đinh quản gia tinh ý hiểu ra, trong lòng càng không yên, nhất quyết nắm chặt tay Tịnh Thiếu Hy.

“Tiểu thư…”

“Đây là thành ý của tôi và bố. Tôi thay mặt ông ấy cảm ơn bà. Còn nữa, sáng nay tôi vẫn chưa gặp chị Trần. Nhờ bà đưa nó cho chị ấy giúp tôi, nói giúp tôi một lời cảm ơn.”

Tịnh Thiếu Hy nói xong lại đưa thêm một phong bì nữa cho Đinh quản gia. Cầm nó trên tay, bà không nén được, nước mắt rơi xuống thành dòng. Bà thực sự không hiểu, rốt cuộc một cô gái như Tịnh Thiếu Hy đã làm sai việc gì để phải một mình gánh chịu những chuyện kinh khủng như thế này?

Cổng lớn mở ra, một chiếc xe bóng loáng vừa chạy vào trong, đỗ lại ở sân lớn ngay trước cửa chính. Khi Phó Thẩm Tây bước xuống xe, thứ anh cảm nhận đầu tiên ngay tại nơi này đó là lạnh lẽo. Cũng giống như anh vậy, nơi mà anh ở không có tiếng cười, không có bầu không khí ấm cúng nào cả. Giờ đây Tịnh gia cũng đã trở thành một nơi vắng lặng như thế này, rốt cuộc có phải do anh mà ra hay không?

Phó Thẩm Tây nặng nề thở dài, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mọi thứ rồi đi vào trong. Phòng khách không một bóng người, im lặng đến ngạt thở. Phó Thẩm Tây muốn tìm người cũng không có ai để hỏi, đành tự thân đi kiếm.

Ra đến sau vườn, anh thấy Tịnh Thiếu Hy đang nói chuyện với Đinh quản gia, nụ cười gượng gạo trên môi cô bỗng chốc làm anh đau lòng. Rõ ràng là suy sụp đến tận cùng, lại phải tỏ ra mình mạnh mẽ để làm gì kia chứ?

Tịnh Thiếu Hy vừa nói xong vài lời sau cùng, đúng lúc thấy bóng dáng Phó Thẩm Tây xuất hiện từ xa, nụ cười liền tắt hẳn. Khi Phó Thẩm Tây đến gần, anh còn không để ý đến sự hiện diện của người khác mà chỉ chằm chằm nhìn vào một mình cô, sau đó ngắn gọn nói.

“Tôi đưa em về nhà.”

“Đây là nhà của tôi, anh còn muốn đưa tôi đi đâu nữa chứ?”

Tịnh Thiếu Hy đáp, giọng nói lạnh nhạt, thái độ lại cực kỳ xa cách. Phó Thẩm Tây biết cô không dễ dàng gì để vượt qua chuyện này, nhưng để cô ở lại đây cũng không phải cách hay. Anh muốn giữ cô bên cạnh, muốn cô có thời gian nguôi ngoai mọi thứ. Nơi này có quá nhiều điều gắn liền với cô và Tịnh Khôn, sẽ rất khó khăn và khổ sở cho cô nếu anh tuỳ ý cho cô ở lại.

Còn không đợi Phó Thẩm Tây trả lời, Tịnh Thiếu Hy đã lạnh lùng bước đi. Nhưng chỉ vừa lướt qua anh đã bị khăng khăng giữ chặt, sau đó không nói lời nào, cô đã bị anh ngang ngược kéo về trước.

Đinh quản gia thấy vậy nên vội đuổi theo, ra đến cửa chính bà thấy Phó Thẩm Tây đang mở cửa xe muốn ép Tịnh Thiếu Hy ngồi vào trong.

“Cẩn thận một chút, tiểu thư đang mang thai mà.”

Đinh quản gia lo lắng nói, Phó Thẩm Tây quay sang đáp: “Yên tâm đi, tôi không làm cô ấy bị thương đâu.”

Ngay khi anh vừa quay lên, còn chưa kịp nói thêm thì đã bị Tịnh Thiếu Hy tát một cái thật mạnh. Không đợi anh định hình lại, cô đã nói như muốn hét vào mặt anh.

“Phó Thẩm Tây, bố tôi đã mất rồi. Tôi chỉ còn lại nơi này là nơi an ủi duy nhất thôi, vậy mà anh vẫn không để tôi ở lại sao? Trái tim của anh rốt cuộc cấu tạo từ thứ gì vậy? Là sắt đá ư? Hay căn bản là anh không có trái tim, nên anh chẳng thể hiểu thế nào là đồng cảm hay san sẻ?”

Từ trong ánh mắt của Tịnh Thiếu Hy, Phó Thẩm Tây hoàn toàn nhìn thấu được những uất ức mà cô đã khổ nhọc kìm nén bấy lâu nay. Sau cái chết của Tịnh Khôn, khoảng cách giữa cô và anh dường như đã càng lúc càng xa. Anh thực sự rất sợ, nếu chỉ cần không giữ lấy cô bên cạnh dù một giây thôi, cô sẽ vĩnh viễn rời xa anh không bao giờ quay trở lại. Cho nên dù cô có tức giận đến đâu, đánh mắng cỡ nào, anh vẫn không thay đổi quyết định của mình.

Nắm chặt cổ tay đang run lên của cô, anh bình thản lặp lại câu nói cũ: “Đi thôi, tôi đưa em về nhà.”
« Chương TrướcChương Tiếp »