Dù Tịnh Thiếu Hy không trực tiếp nhìn thẳng, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt Phó Thẩm Tây đang chằm chằm nhìn mình, trong lòng nhất thời hơi căng thẳng, bước chân ở bậc thang cuối cùng bị trượt, suýt chút thì ngã.
“Phu nhân, cẩn thận!”
Tiểu Hoa ở phía sau hốt hoảng kêu lên, còn chưa kịp chạy đến đỡ thì Phó Thẩm Tây đã nhanh hơn, đỡ kịp lấy người Tịnh Thiếu Hy.
Bàn tay của Tịnh Thiếu Hy nhỏ nhắn mà mềm mại, lọt thỏm trong lòng bàn tay của Phó Thẩm Tây. Cảm giác ấm nóng tựa hồ muốn bao bọc lấy sự mỏng manh của cô, nhẹ nhàng che chở. Tịnh Thiếu Hy cảm nhận được khoảng cách quá gần, hơi thở cũng gấp gáp hơn một chút.
Phó Thẩm Tây vẫn giữ chặt tay Tịnh Thiếu Hy, nhìn xuống chân cô rồi hỏi: “Không sao chứ?”
Tịnh Thiếu Hy vừa thấy tim mình lại trễ mất một nhịp rồi. Giọng nói của Phó Thẩm Tây lúc này tại sao lại trầm ấm, ôn nhu thế này? Cô không hiểu được, lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh, mím môi lắc đầu.
Phó Thẩm Tây biết cô đang ngại, hai gò má cứ đỏ hồng lên, trên làn da trắng như tuyết lại trở thành một điểm nhấn nổi bật. Bàn tay đặt trên eo thon của cô dường như vẫn lưu luyến không muốn bỏ ra, Phó Thẩm Tây thực sự tham luyến sự mềm mại này của cô.
Nhưng rồi bầu không khí bị cắt đứt khi thím Chu từ bên ngoài đi vào: “Ông Phó, Phàm tổng đến rồi!”
Cả hai vội thu lại cảm giác của bản thân, chấn chỉnh lại nét mặt, Phó Thẩm Tây nói: “Theo tôi!”
Tịnh Thiếu Hy không nói gì, chỉ thuận theo ý Phó Thẩm Tây, để anh nắm tay dắt đi. Ở ngoài sân lớn, xe của Phàm Chánh Sinh vừa dừng lại. Cửa xe mở ra, người bước xuống là một người đàn ông khoảng ba mươi lăm tuổi, vóc dáng trung bình không mấy đặc biệt, ngoại trừ chiếc răng bằng vàng có đính đá quý đang ánh lên mỗi khi hắn cười.
“Phó tổng!”
Phàm Chánh Sinh nở nụ cười nồng nhiệt, Phó Thẩm Tây cũng đi đến đáp lại: “Phàm tổng, anh đến rồi! Hân hạnh được đón tiếp!”
Phàm Chánh Sinh lại cười: “Phải là tôi phải rất hân hạnh mới được làm khách của Phó tổng chứ!”
Hai người cười nói thêm một hai câu rồi mới quay trở vào trong, nhưng khi Phàm Chánh Sinh vừa thấy Tịnh Thiếu Hy, bước chân mới nhấc lên liền buông xuống.
“À… đây là…”
“Giới thiệu với Phàm tổng. Đây là Thiếu Hy, vợ của tôi!”
Phó Thẩm Tây nắm tay Tịnh Thiếu Hy kéo cô đứng sát một chút, rành mạch nói một câu khiến cô khẽ nhíu mày, bàn tay còn lại vô thức hơi siết lại. Chỉ trong một đêm, đã hai lần cô nghe chính miệng anh nói ra từ “vợ” ấy một cách quá mức dễ dàng. So với tất cả những gì anh làm, cô tự hỏi vì sao anh lại đóng kịch giỏi đến vậy?
Chả trách, cô đã bị anh gạt ngay từ lúc đầu…
“À, thì ra là thiên kim Tịnh gia.”
Phàm Chánh Sinh cười, sau đó đưa tay ra nói: “Phó phu nhân, xin lỗi thất lễ rồi! Chào cô!”
“Chào ngài!”
Tịnh Thiếu Hy theo phép bắt tay đáp lễ, cánh môi cong lên, nụ cười vô cùng gượng gạo.
Mà cô không hề để ý, khi Phàm Chánh Sinh nắm được tay cô, ánh mắt hắn đột nhiên mang theo ý nghĩ không đứng đắn. Điều này vô tình để Phó Thẩm Tây thấy được, liền lên tiếng, tiện tay kéo cô về.
“Phàm tổng! Mời anh vào trong!”
Bữa tối trải qua hơn hai mươi phút, suốt hai mươi phút đó, Tịnh Thiếu Hy không mở miệng nói nửa lời. Cô thậm chí còn không nhìn thẳng vào mặt bất kỳ ai, giống như chỉ tập trung vào dĩa thức ăn nhưng thực chất từ đầu đến giờ chỉ mới ăn được một miếng.
Nhìn đồ ăn toàn là món ngon, Phàm Chánh Sinh mới hỏi: “Hình như Phó phu nhân không được khoẻ à? Tôi thấy từ nãy giờ phu nhân chỉ ăn đúng một lần!”
Tịnh Thiếu Hy nghe có người hỏi đến, mới ngẩng mặt lên: “Dạ không! Tôi khoẻ! Cảm ơn Phàm tổng đã quan tâm!”
“Xin lỗi anh! Vợ của tôi, cô ấy hay ngại lắm!”
Phó Thẩm Tây đột nhiên lên tiếng, còn nắm lấy tay Tịnh Thiếu Hy. Cô nhìn anh, đáy mắt cố giấu sự ngỡ ngàng đang hiện lên rất rõ. Nhưng biểu hiện của anh lại cực kỳ tự nhiên, cười nói: “Phu nhân, hay là dùng thử món này đi. Là món mà em thích nhất đấy!”
Tịnh Thiếu Hy bối rối khi thấy Phó Thẩm Tây tự tay ghim một miếng thịt nhỏ đưa đến cho mình. Nhìn cô, ánh mắt Phó Thẩm Tây điềm tĩnh nhưng lại khiến cô cảm thấy vô cùng áp lực, giống như một mệnh lệnh bắt cô phải mở miệng ra.
Chần chừ vài giây, Tịnh Thiếu Hy mới miễn cưỡng hé môi ra, để Phó Thẩm Tây đút cho ăn. Mùi vị rất ngon, đúng là món mà cô rất thích, nhưng cô không nghĩ anh biết việc này. Cô còn chưa từng nói với anh, cô thích ăn món này nhất kia mà, sao anh lại biết được chứ?
Là trùng hợp ư?
“Tình cảm vợ chồng Phó tổng tốt thật đấy! Vậy mà bên ngoài cứ đồn linh tinh…”
Phàm Chánh Sinh cất giọng cười, phần nào cắt đứt suy nghĩ đang chạy qua trong đầu Tịnh Thiếu Hy. Cô lấy khăn chậm nhẹ lên môi, cúi mặt mỉm cười. Lúc này, Mục Thương ở bên ngoài đi vào, ghé sát vào tai Phó Thẩm Tây báo cáo vài chuyện.
“Ông Phó, ngài có điện thoại từ New York!”
“Bảo họ gọi lại sau đi, tôi đang có khách!” Phó Thẩm Tây đáp.
Mục Thương lại nói: “Phía đại diện nói rằng việc rất quan trọng, cần gặp ngài gấp để trao đổi!”
Nghe đến đây, Phó Thẩm Tây mới ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ngại quá Phàm tổng! Thứ lỗi cho tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút!”
“À, không sao! Việc làm ăn nào cũng quan trọng như nhau mà!”
Phàm Chánh Sinh cười, nhưng đợi sau khi Phó Thẩm Tây vừa đi khỏi, nụ cười lập tức đổi khác. Ánh mắt hắn chuyển qua chỗ Tịnh Thiếu Hy, mang theo loại say mê tà ác. Trước đây khi tin tức đám cưới của Phó Thẩm Tây lan nóng trên truyền thông đại chúng, hôm đó hắn kẹt công tác ở nước ngoài, không thể tham dự được, đến hôm nay mới có dịp tận mắt nhìn thấy thiên kim Tịnh gia.
Thực không nghĩ, Tịnh Thiếu Hy ở bên ngoài còn đẹp hơn trên ảnh rất nhiều lần. Phàm Chánh Sinh có từng nghe qua vài tin đồn, nói rằng Phó Thẩm Tây kết hôn với Tịnh Thiếu Hy chỉ vì lợi ích thương mại của cả hai gia đình chứ không hề yêu. Ngược lại, cuộc sống của vị Phó phu nhân ấy cũng không hề êm ả, thường xuyên bị lạnh nhạt, như người vô hình ở trong lòng Phó Thẩm Tây.
Nghĩ đến đây, hai mắt Phàm Chánh Sinh hơi nhíu lại, tràn ngập tiếc nuối. Nếu đổi lại là hắn, hắn sẽ nâng niu, chiều chuộng món bảo vật tuyệt vời này. Phó Thẩm Tây đúng là không biết hưởng mà!
“Phó phu nhân!”
Phàm Chánh Sinh gọi, giọng khá thấp.
Tịnh Thiếu Hy ngước nhìn: “Dạ…”
“Cô đừng nặng nề với tôi như vậy chứ! Một tiếng là dạ, hai tiếng là ngài. Cứ gọi tôi là anh được rồi! Tôi cũng không lớn tuổi hơn chồng của cô bao nhiêu đâu!”
Nghe mấy lời này, nét mặt Tịnh Thiếu Hy càng trở nên gượng gạo: “Phàm tổng đừng nói vậy! Tôi gọi ngài như thế… âu cũng là phải phép, là điều tôi nên làm mà!”
Phàm Chánh Sinh im lặng một lúc, ánh mắt không dời khỏi Tịnh Thiếu Hy một giây: “Phó phu nhân đúng là vừa đẹp vừa hiểu biết! Phó tổng cưới được người vợ thế này đúng là may mắn!”
Không rõ là Phàm Chánh Sinh cố ý hay vô ý nói vây, Tịnh Thiếu Hy vừa nghe xong, tay hơi run mới làm đổ bát súp nóng xuống người mình. Cô giật mình đứng dậy, mà Phàm Chánh Sinh cũng đứng dậy theo, còn chạy luôn tới chỗ cô, giọng cực kỳ khẩn trương.
“Phó phu nhân, cô không bị bỏng chứ?”
“Không… tôi không sao!”
Tịnh Thiếu Hy xua tay, nhưng đột nhiên Phàm Chánh Sinh cầm khăn trực tiếp lau lên đùi của cô, động tác vô cùng mờ ám làm cô vội né tránh.
“Không cần đâu Phàm tổng! Tôi không sao, tôi tự lau được! Cảm ơn ngài!”
Tịnh Thiếu Hy kiềm giọng, muốn né sang một bên thì bàn tay chết tiệt kia lần nữa lại sờ lên đùi cô. Lần này, thực sự đã khiến cô vừa sợ vừa giận: “Phàm tổng, xin ngài giữ ý một chút!”
“Giữ ý cái gì?”
Phàm Chánh Sinh nở nụ cười xấu xa: “Đừng tưởng bên ngoài không biết Phó Thẩm Tây đối xử với em lạnh nhạt ra sao! Quả thực anh ta có phúc mà không biết hưởng đấy, nếu là tôi thì…”
“Phàm tổng!”
Tịnh Thiếu Hy hoảng sợ khi thấy bàn tay kinh tởm kia muốn đến gần, cô còn chưa kịp mắng, tên Phàm Chánh Sinh ấy đã bị ai đó từ phía sau nắm lấy cổ áo rồi đấm cho một cái thật mạnh vào mặt, ngã sóng soài trên bàn ăn.
Khi Tịnh Thiếu Hy nhìn qua, đã thấy gương mặt Phó Thẩm Tây ảm đạm kinh hoàng, ánh mắt giống như muốn gϊếŧ người đến nơi vậy. Dáng vẻ đáng sợ này của anh, lần đầu tiên cô mới thấy.
Phàm Chánh Sinh bị đấm một cú đến say xẩm, người vẫn còn nằm chịu trên bàn, ôm mặt gào lên: “Phó Thẩm Tây! Tên khốn này, dám đánh tôi?”
“Tại sao lại không dám?”
Phó Thẩm Tây đến gần, giọng nói trầm thấp mà phẫn nộ, lần nữa kéo Phàm Chánh Sinh dậy: “Nhìn thấy có kẻ muốn quấy rối vợ tôi, anh bảo tôi phải để yên cho kẻ khốn đó sao?”
Thêm một cú đấm nữa vào mặt Phàm Chánh Sinh, Phó Thẩm Tây mạnh tay đến mức đánh gãy cả chiếc răng vàng bay khỏi miệng của hắn, máu miệng máu mũi chảy xuống ướt đẫm cả áo.
Dù bị đánh đến choáng váng đứng không nỗi, Phàm Chánh Sinh vẫn to gan mắng chửi: “Tên khốn nhà cậu! Tôi nhất định sẽ kiện cậu. Mẹ kiếp…”
“Cứ kiện đi!”
Phó Thẩm Tây thản nhiên nói, cảm thấy máu huyết đang chảy trong người sôi hết cả lên: “Để tôi xem giữa việc mà tôi đánh anh với việc anh quấy rối vợ người khác, việc nào sẽ được truyền thông chú ý hơn!”
Vừa dứt lời, Phó Thẩm Tây lại tóm lấy cổ áo Phàm Chánh Sinh, muốn vung tay đấm cho hắn vài cái nữa nhưng Tịnh Thiếu Hy đã lao tới dùng hai tay ôm chặt lấy người anh.
“Đừng! Đừng đánh nữa!”
Giây phút Tịnh Thiếu Hy vừa ôm lấy Phó Thẩm Tây, dường như ngọn lửa đang cháy lớn trong người anh đã bị sự dịu dàng của cô dập tắt trong tích tắc. Phó Thẩm Tây bỏ Phàm Chánh Sinh ra, ánh mắt quay lại nhìn cô cũng đã trầm ổn hơn vài phần.
“Không sao chứ?”
Tịnh Thiếu Hy không dám ngẩng mặt lên, cánh tay vẫn còn run rẩy, lắc đầu hai cái. Nhưng sau đó cô lại thấy tay phải của Phó Thẩm Tây bị chảy máu, có lẽ là do mấy cú đấm vừa rồi gây ra.
“Anh bị thương rồi!”
Tịnh Thiếu Hy lo sợ thốt lên, còn vô thức nắm chặt lấy tay Phó Thẩm Tây.
“Tôi không sao…”
“Không sao cái gì chứ? Tay anh đang chảy máu kìa!”
Tịnh Thiếu Hy cắt ngang lời của Phó Thẩm Tây, giọng nói hơi run vì căng thẳng, vì lo lắng, vì đau lòng.
Nhìn cô quan tâm mình như vậy, trái tim Phó Thẩm Tây giống như được sống lại vào khoảng thời gian tươi đẹp nhất trước đây. Cảm giác thực sự rất hạnh phúc…
Lúc này, Phàm Chánh Sinh nằm dưới sàn mới lảo đảo đứng lên, vừa ôm mặt vừa đe doạ thêm: “Phó Thẩm Tây, cậu nhớ đó! Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua đâu!”
Thấy Phàm Chánh Sinh tức tối rời khỏi, Mục Thương mới lên tiếng: “Ông Phó yên tâm! Chuyện này cứ giao lại cho tôi!”
Phó Thẩm Tây không nói gì, chuyện cỏn con này vốn dĩ không đáng để anh bận tâm. Đột nhiên, bàn tay lần nữa bị ai đó xoa xoa nắm nắm, nhìn qua đã thấy Tịnh Thiếu Hy nước mắt lưng tròng.
“Có đau không?”
Câu hỏi này khiến Phó Thẩm Tây thực sự bất ngờ, mí mắt hơi căng lên, qua vài giây mới đáp.
“Không!”
Mặc dù Phó Thẩm Tây đã nói không đau, vết thương cũng không đến nỗi quá nghiêm trọng, nhưng Tịnh Thiếu Hy hình như rất kích động, cứ nắm chặt bàn tay đó của anh không buông.
Khoảnh khắc này, Tịnh Thiếu Hy chỉ mãi cúi mặt nhìn vào vết thương của Phó Thẩm Tây mà không biết, ánh mắt anh nhìn cô cũng tràn ngập những cảm xúc vô hạn không nói được thành lời. Nếu là trước đây, ở khoảng cách này, thấy cô đau lòng sắp khóc, anh nhất định sẽ ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về cô. Nhưng còn bây giờ, tuy anh rõ ràng nhìn thấy Tịnh Thiếu Hy đang ở trước mặt mình, nhưng lại tựa hồ bị ngăn cách bởi một rào cản vô hình, khiến bàn tay anh vừa muốn ôm lấy bờ vai đang run lên của cô phải vô chừng dừng lại.
Phó Thẩm Tây cố kiềm chế, đến mức bàn tay đó thoáng siết đến run rẩy. Mọi thứ đang hiện ngay trước mắt anh, nhưng thực chất lại mờ mịt như mây. Tâm mê ý loạn, anh phải làm gì mới đúng đây?