Khi công việc đã làm gần xong hết, tất cả người làm trong Phó gia đều tập trung lại dưới bếp để ăn tối. Tiểu Hoa nhìn thấy Tịnh Thiếu Hy vẫn ngồi ở bên ngoài làm việc, mà cả ngày nay hình như Tịnh Thiếu Hy đã không có gì trong bụng, sợ cô sẽ ngất đi vì đói cho nên mới có ý tốt muốn đem một bát cơm ra cho cô thì bị Tưởng Dung lên tiếng ngăn cản.
“Tiểu Hoa, sáng nay cô vẫn không nghe ông Phó đã nói gì sao? Cô ta không được phép ăn trừ khi ngài ấy cho phép, cô muốn cãi lệnh à?”
Tiểu Hoa nhìn mọi người, không có ai lên tiếng phản đối trừ Tưởng Dung, nên cô mới to gan nói: “Tôi có cãi lời ông Phó hay không, không phải việc của cô. Thím Chu là lớn nhất ở đây còn chưa cản tôi, cô lấy quyền gì?”
“Cô…”
Tưởng Dung đứng dậy, giận đến cơm cũng nuốt không trôi, bất lực nhìn Tiểu Hoa cầm thức ăn mang ra chỗ Tịnh Thiếu Hy. Thím Chu thấy cô ta hậm hực như vậy, liền lên tiếng nhắc nhở.
“Ăn nhanh đi, công việc vẫn còn đấy!”
Mang bát cơm đặt vào tay Tịnh Thiếu Hy, Tiểu Hoa nói: “Chị ăn xong đi rồi làm tiếp!”
“Cái này…” Tịnh Thiếu Hy do dự nhìn lên: “Nếu để anh ta biết, cô sẽ bị mắng đấy!”
“Đừng lo cho em!” Tiểu Hoa lắc đầu, giọng đốc thúc: “Chị mau ăn hết đi, nếu chưa đủ no em sẽ lấy thêm cho chị.”
“Không cần đâu!” Tịnh Thiếu Hy vội nói khi thấy Tiểu Hoa muốn quay vào trong lấy thêm cơm cho cô: “Một bát là đủ rồi!”, sau đó thấp giọng, cảm kích nói: “Tiểu Hoa, cảm ơn cô!”
“Không có gì đâu!”
Tiểu Hoa mãi nói mà không biết, sắc mặt của đám người giúp việc bên trong đã trắng nhợt khi đột nhiên thấy Phó Thẩm Tây trở về. Mọi khi anh về đến đây sớm nhất cũng chín giờ tối, không hiểu ma xui quỷ khiến gì mà hôm nay lại về sớm hơn, còn tận mắt bắt gặp Tiểu Hoa đem cơm cho Tịnh Thiếu Hy ở ngoài nhà sau.
Đến khi Tiểu Hoa vừa quay lưng muốn trở vào trong thì hoảng hốt, cả giọng cũng run lên: “Ông …ông Phó!”
Nhưng dường như Phó Thẩm Tây không mấy để tâm đến Tiểu Hoa, anh chậm rãi đi về trước, lạnh nhạt lướt qua Tiểu Hoa giống như người vô hình, một mạch đi thẳng đến trước mặt Tịnh Thiếu Hy.
Nhìn cô, anh trầm giọng: “Tôi có nói sẽ cho cô ăn cơm sao?”
Sau đó còn không đợi Tịnh Thiếu Hy phản ứng, Phó Thẩm Tây đã tàn nhẫn hất đổ bát cơm trong tay cô. Nhìn đống hỗn độn rơi vỡ dưới chân, sắc mặt Phó Thẩm Tây vẫn vô cùng bình thản, nhưng ngữ khí lại tràn ngập ác ý.
“Cô có biết đồng hồ đó đáng giá như thế nào không Tịnh Thiếu Hy? Bây giờ nó bị cô làm hỏng rồi, thậm chí cả một câu xin lỗi cô còn không nói được, còn muốn ở đây tiếp tục ăn cơm của Phó gia tôi sao?”
“Tịnh Thiếu Hy, cô quả thực không biết điều một chút nào cả!”
Đá văng mảnh vỡ dưới chân, Phó Thẩm Tây quay lưng trở vào trong. Bỏ lại Tịnh Thiếu Hy đứng như trời trồng, như kẻ mất trí nhìn chằm chằm vào số thức ăn vương vãi dưới đất, không bật ra tiếng khóc, nhưng nước mắt cứ vô thức rơi xuống không ngừng.
Tiểu Hoa đến bây giờ vẫn còn sợ, đợi khi Phó Thẩm Tây đi mất mới dám nhìn qua Tịnh Thiếu Hy. Thấy Tịnh Thiếu Hy thẫn thờ bỏ đi chỗ khác, cô thực sự thương đến mức muốn khóc. Cô không hiểu, tất cả mọi người cũng không hiểu. Rõ ràng người vừa rồi phạm lỗi là cô, nhưng Phó Thẩm Tây lại ngang nhiên chỉ trách một mình Tịnh Thiếu Hy, thậm chí còn không liếc mắt giận dữ với Tiểu Hoa một lần.
Rõ ràng từ đầu đến cuối, Phó Thẩm Tây chỉ muốn đem toàn bộ ác ý đổ hết lên đầu một mình Tịnh Thiếu Hy, muốn giày vò cô, chà đạp cô trước mặt người khác.
Tịnh Thiếu Hy quay trở lại làm việc, vừa làm lại vừa đưa tay lau nước mắt, nhưng cô không biết nước mắt ở đâu lại rơi xuống nhiều như vậy, cô đã lau liên tục rồi vậy mà nó cứ chảy ra mãi, ướt đẫm cả mặt.
Cô quả thực đã cố gắng chịu đựng, không để mình phải bật khóc trong suốt hơn hai mươi phút. Vậy mà đến khi cô vô ý bị đứt tay, chỉ một vết thương rất nhỏ thôi, lại khiến cho mọi nỗi đau trong lòng cô bị phá vỡ, sau đó hức lên một tiếng rồi gục mặt khóc nức nở.
Cô thực sự căm ghét Phó Thẩm Tây, chỉ hận không thể gϊếŧ chết con người này.
Mà điều này chính là điều Phó Thẩm Tây muốn, tốt nhất Tịnh Thiếu Hy hãy cứ căm ghét anh đi, nếu như cô yêu anh, anh nhất định sẽ bóp nát tình cảm đó của cô trong phút chốc. Bởi vì trong thâm tâm của Phó Thẩm Tây, Tịnh Thiếu Hy không đáng và cũng không có tư cách để yêu anh.
Tình yêu của cô đối với anh mà nói, không hơn không kém chỉ là một loại dối trá đầy nhơ bẩn.
Phó Thẩm Tây quả thực rất muốn, Tịnh Thiếu Hy sẽ vì đau khổ mà nhớ lại mọi chuyện. Tất cả những lỗi lầm trước đây của cô không thể dễ dàng biến mất như vậy được. Phó Thẩm Tây hận Tịnh Thiếu Hy, nhưng lại bất lực không ngăn được trái tim mình nhói đau mỗi khi thấy cô bật khóc.
Điều này khiến Phó Thẩm Tây phải tự giễu cợt chính bản thân mình, rõ ràng người liên tiếp giày vò cô, tổn thương cô là anh, nhưng đau lòng cũng chính là anh.
Suy nghĩ nặng trĩu này cứ bám chặt lấy đầu óc Phó Thẩm Tây, làm anh nằm trên giường hồi lâu cũng không chợp mắt được. Rời khỏi giường, anh đi đến tủ kính lấy một chai rượu rồi ngồi xuống gần cửa sổ lớn, mượn sự tĩnh lặng về đêm làm bạn, một mình uống hết ly này đến ly khác.
Phải đến hơn mười giờ đêm, Tịnh Thiếu Hy mới xong việc. Nhưng theo lời Phó Thẩm Tây, cô không được phép ở trong phòng nữa. Ban đầu cô còn nghĩ có lẽ anh cũng chỉ vì tức giận nên thuận miệng thốt ra mà thôi, không ngờ anh đã cho người khoá cửa phòng, quả thực không cho cô vào trong.
Tịnh Thiếu Hy cười khổ, lặng người thở dài một hơi, vô vọng buông tay khỏi cánh cửa, đúng theo ý Phó Thẩm Tây tìm đường đến phòng kho. Nói là phòng kho, nhưng cũng không hề nhỏ, chỉ có điều tường gạch đều rất lanh, lại không có chăn ga sẽ khiến bản thân rất dễ bị cảm nếu ngủ qua đêm.
Bước vào trong, Tịnh Thiếu Hy mò mẫm tìm công tắc đèn, không gian trong phòng bây giờ mới tạm ổn hơn lúc đầu một chút. Tịnh Thiếu Hy nhìn quanh, hi vọng rằng cô sẽ tìm được thứ gì đó tạm giữ ấm cho mình. May thay cô tìm được một tấm vải khá lớn từ trên kệ tủ, tuy không dày lắm nhưng cũng đủ giúp cô tránh khỏi cái lạnh xông lên từ dưới sàn nhà.
Lúc này, Tiểu Hoa đợi khi mọi người đã đi nghỉ, cô mới ngồi dậy, lén rời khỏi phòng đi xuống bếp. Cả ngày hôm nay Tịnh Thiếu Hy đã không ăn gì, tối đến vừa đói vừa mệt làm sao mà ngủ được. Cho nên Tiểu Hoa mới một mình vào bếp, tìm xem còn có thứ gì ăn được không để mang cho Tịnh Thiếu Hy. Vì là lén lút, Tiểu Hoa không dám công khai bật đèn, chỉ tạm dùng đèn pin trên di động để soi đường. May mắn cho cô, trong tủ vẫn còn một chút bánh ngọt. Tiểu Hoa nhanh chóng lấy bánh ra ngoài, cẩn thận gói vào trong giấy nhét vào túi áo.
Tịnh Thiếu Hy sau một lúc lục tung hết mọi thứ, sau cùng cũng tìm được vài thứ để lót thêm dưới sàn. Vì mới tắm xong trước đó chưa lâu, tóc cô vẫn còn ẩm, nên cô tạm thời vẫn không thể nằm ngủ dù khá mệt. Ngồi dựa lưng vào tường, Tịnh Thiếu Hy dùng hai bàn tay tách hết tóc ra, giúp chúng mau khô hơn. Nếu để cái đầu ướt thế này đi ngủ, cô chắc chắn sẽ bị cảm mất.
Ngồi một lúc, Tịnh Thiếu Hy chợt cảm thấy bụng mình sôi lên dữ dội, thậm chí còn phát ra tiếng truyền đến tai cô. Cô thực sự rất đói, cả ngày hôm nay chỉ uống nước để cầm hơi, một hạt cơm cũng không có. Đến cả hai tay cũng đói đến mức run lên, đầu cũng choáng nặng.
Đột nhiên, có tiếng động bên ngoài làm Tịnh Thiếu Hy giật mình. m thanh dừng lại rất nhanh, cô cũng không rõ nó phát ra từ hướng nào. Tịnh Thiếu Hy đứng dậy, trong lòng tràn lên cảm giác căng thẳng. Ngay lúc cô còn chưa hiểu chuyện gì thì từ dưới khe cửa phía trước thình lình xuất hiện vài con chuột lần lượt chui vào trong phòng. Tịnh Thiếu Hy nhìn thấy cảnh chúng bò lung tung khắp nơi, hoảng loạn đến phát khóc.
Nhìn thấy có một con đang chạy đến chỗ mình, Tịnh Thiếu Hy sợ hãi chạy đi chỗ khác, nhưng tránh con này lại gặp con kia, dường như lũ chuột ấy bò đủ mọi nơi, cô chạy đến đâu chúng đều xuất hiện ở chỗ đó.
Bỗng nhiên trên vai cảm thấy nhột nhạt khó chịu, Tịnh Thiếu Hy nín thở toát mồ hôi, nhìn qua đã trông thấy một con chuột khá to đang bám chặt ngay sát bên mặt mình. Cô khϊếp đảm hét toáng lên, tay vung loạn xạ muốn đuổi thứ hôi hám kia khỏi người. Trong lúc mất bình tĩnh, Tịnh Thiếu Hy va mạnh vào kệ tủ ở phía sau, khiến đồ đạc bên trên đột ngột rơi xuống đầu, bất tỉnh tại chỗ.
Tiểu Hoa vừa hay tìm đến, nghe thấy bên trong có tiếng ồn mới gõ cửa: “Chị Thiếu Hy, là em, Tiểu Hoa đây! Em mang bánh đến cho chị, mở cửa đi!”
Bẵng đi một lúc vẫn không có ai trả lời, mà tiếng ồn vừa rồi cũng kết thúc một cách đột ngột khiến Tiểu Hoa nghi ngờ. Lo sợ người ở trong vì đói mà ngất, Tiểu Hoa không do dự nữa, đưa tay đẩy cửa.
Cảnh tượng trước mặt khiến Tiểu Hoa hốt hoảng làm rơi cả bánh: “Chị Thiếu Hy!”
Chạy đến bên cạnh, Tiểu Hoa liên tục gọi to nhưng Tịnh Thiếu Hy không có phản ứng. Sau đó, Tiểu Hoa mới phát hiện trên trán Tịnh Thiếu Hy bị chảy máu, cô mới khẩn trương chạy ra ngoài gọi người đến giúp.
Ở trong phòng, Phó Thẩm Tây vừa đưa ly rượu tính uống thì nghe bên ngoài hành lang có tiếng bước chân, âm thanh dồn dập vô cùng gấp gáp. Đặt ly rượu xuống, Phó Thẩm Tây tạm gác suy nghĩ trong lòng qua một bên đi ra mở cửa xem xét. Đúng lúc có một người giúp việc chạy tới đã bị anh giữ lại.
“Có chuyện gì?”
Người giúp việc là nam, độ tuổi khá trẻ, trên mặt có chút hốt hoảng, nói: “Ông Phó…phu nhân…”
Người kia càng ngập ngừng, lòng Phó Thẩm Tây càng nóng như lửa đốt, giọng cũng gắt lên tận mấy phần: “Phu nhân thế nào?”
“Dạ thưa…phu nhân đã ngất ở trong phòng kho rồi!”