Edit: Hinh
Hợp đồng mà Kỷ Thịnh Bang đưa cho Sở Mạt gồm hai phần, một phần là thỏa thuận phải giữ bí mật, phần còn lại là thỏa thuận về tài sản.
Hai phần này đều nhấn mạnh yêu cầu Sở Mạt phải giữ bí mật về Kỷ gia, trừ chuyện Kỷ gia thông báo về thân phận của cô, thì cô không được nhắc đến thân thế của Kỷ Tuân và mấy chuyện bên trong tập đoàn; thỏa thuận về tài sản thì đại khái là, dù cô đã đính hôn với Kỷ Tuân, tài sản của Kỷ gia cũng không liên quan đến cô, và cô cũng không được nhận tiền tài vật chất hoặc thứ gì khác từ Kỷ Tuân bất kể hình thức.
Nói một cách khách quan thì, cái hợp đồng này đã phát huy sự ích kỷ và vô liêm sỉ đến mức không thể tin được. Không nói đến chuyện thỏa thuận giữ bí mật gì gì đó, chỉ nhắc đến thỏa thuận về tài sản thôi, gì mà ”Đối phương không được nhận tiền tài vật chất hoặc thứ gì khác từ Kỷ Tuân bất kể hình thức”? Không lẽ người yêu cũng không được tặng quà cho nhau hay sao?
Kỷ Thịnh Bang nhìn ra thắc mắc của Sở Mạt, ông ta ho khan hai tiếng, sắp xếp từ ngữ một chút: ”Kỷ Tuân là người thừa kế của tôi, dĩ nhiên tôi phải bảo đảm rằng vị hôn thê của nó không vì tài sản của Kỷ gia mà đến. Đây là lúc cô nên biểu hiện một chút thành ý đó.”
Sở Mạt có hơi buồn cười, cô cảm thấy ánh mắt Kỷ Thịnh Bang rõ ràng là đang phòng cô như phòng cướp vậy.
Cô thừa nhận Kỷ gia rất có tiền, nhưng cô cũng không phải loại người ham mê vật chất. Cô thích Kỷ Tuân, không liên quan đến tiền bạc gì cả.
Lúc hai người mới gặp, Kỷ Tuân chỉ là một chàng trai dễ nhìn sống ở nông thôn thôi đó.
Cái gọi là thành ý của Kỷ Thịnh Bang, Sở Mạt xem như cũng hiểu.
Nhìn sơ qua phần tài liệu, cô định cầm bút lên chuẩn bị ký tên.
”Chờ chút.” Ngay lúc cô chuẩn bị đặt bút ký, Kỷ Tuân đột nhiên đè tay cô lại, lạnh nhạt nhìn Kỷ Thịnh Bang, ”Ông muốn Sở Mạt bảo đảm lợi ích của Kỷ gia, vậy ông định dùng cái gì để bảo đảm lợi ích của Sở Mạt?”
Khóe môi Kỷ Thịnh Bang cong lên, đáy mắt chứa đựng ý cười thản nhiên, ông ta đan hai tay thành hình chữ thập, ánh mắt đầy châm biếm: ”Không phải là con nói yêu cô ta sao? Con yêu nó đã là sự bảo đảm lớn nhất rồi còn gì. Đợi mọi chuyện kết thúc, dĩ nhiên con có thể kết hôn với cô ta, lúc đó con muốn cho cô ta cái gì cũng được.”
Tuy rằng chỉ mới gặp mặt lần đầu, nhưng Sở Mạt chắc chắn Kỷ Thịnh Bang không phải loại thương nhân chịu mua bán lỗ vốn. Ông ta phòng cô như phòng trộm cướp vậy, làm sao có thể đợi mọi chuyện kết thúc, rồi để cho Kỷ Tuân tự do muốn cho cô cái gì cũng được chứ. Ông ta không sợ Kỷ Tuân bị tình yêu làm mù quáng, sau khi kết hôn thì đem cả Kỷ gia cho cô à?
Lúc đó Sở Mạt còn chưa biết, chuyện cô đang nghĩ đã thật sự xảy ra, chẳng qua là, lúc đó Kỷ Thịnh Bang đã chết rồi.
Dĩ nhiên Kỷ Tuân cũng nghĩ đến chuyện này, bây giờ Kỷ Thịnh Bang có thể khiến Sở Mat ký một hợp đồng không bình đẳng, nên cũng không chắc rằng sau này ông ta sẽ không để cô ký cái khác. Có thể Sở Mạt không để ý đến chuyện này, nhưng anh không muốn cô chịu tủi thân.
”Kỷ tổng…”
”Kỷ Tuân.”
Sở Mạt kêu tên anh, rồi bước đến nắm lấy tay Kỷ Tuân, cô nhẹ nhàng mỉm cười với anh, khuôn mặt rất bình tĩnh, mắt đầy kiên định, ”Em tin anh.”
”Sở Mạt.” Nhìn sang cô, hơi lạnh trên người Kỷ Tuân trong nháy mắt đã trở nên dịu dàng, anh nhìn cô, thấy Sở Mạt mỉm cười ký tên vào tài liệu, chữ cũng như người vậy, hào phóng nhưng sắc sảo.
”Kỷ… tổng, tôi ký xong rồi.” Sở Mạt không biết nên xưng hô với Kỷ Thịnh Bang như thế nào nữa, Kỷ Tuân không gọi ông ta là ba, nếu cô gọi là chú Kỷ thì lại quá thân thiết rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định học theo Kỷ Tuân gọi ông ta là Kỷ tổng. Tuy nghe có hơi xa lạ, nhưng Kỷ Thịnh Bang chắc cũng chẳng thèm quan tâm đến mấy cái xưng hô đó.
Sở Mạt dùng hai tay đẩy tờ hợp đồng về, Kỷ Thịnh Bang nhìn lướt qua chữ ký của cô, xác định không có vấn đề gì thì cất lại vào trong ngăn kéo, tuyên bố có thể chính thức bắt đầu nói chuyện.
***
Lúc ra khỏi Kỷ gia thì trời đã tối rồi. Bên ngoài lại bắt đầu mưa, đầu mùa thu toàn mưa gió liên miên, làm đọng lại trên sân một vài vũng nước lạnh.
Người hầu đã lái xe Kỷ Tuân ra đến cổng giúp anh, Kỷ Tuân không lấy dù, một tay nắm lấy Sở Mạt, một tay che trên đầu cô giúp cô che mưa.
Hai người bước nhanh đến xe, lên xe xong, Kỷ Tuân cũng không nhìn lại lập tức chạy xuống chân núi, Kỷ trạch lộng lẫy như tòa lâu đài phía sau rất nhanh đã bị anh bỏ lại.
Bên trong xe ấm hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng không hiểu sao Sở Mạt vẫn còn rùng mình, sự lạnh lẽo không ngừng phát tán đến từng tế bào của cô.
Cô nhìn sườn mặt của Kỷ Tuân, anh đang chăm chú lái xe, nhưng hai bàn tay đang nắm chặt tay lái đã thể hiện rõ tâm trạng anh không được tốt lắm.
Lúc nãy ở trong thư phòng, Kỷ Thịnh Bang nói ra lý do tại sao ông ta lại đồng ý để Kỷ Tuân và Sở Mạt đính hôn. Bây giờ đại nạn của Kỷ gia chính là Phương Hoài Thu. Tuy bà ta không sinh con được, nhưng dã tâm lại không nhỏ. Hơn hai mươi năm nay, bà ta đã vô số lần nói với Kỷ Thịnh Bang nên nhận nuôi một đứa nhỏ nào đó ở Phương gia hoặc Kỷ gia để làm con nuôi sau đó bồi dưỡng thật tốt, sau này sẽ kế thừa vị trí của ông ta.
Kỷ Thịnh Bang biết thừa mục đích của bà ta, nhưng dĩ nhiên ông ta sẽ không cho phép sản nghiệp của Kỷ gia đổi họ rồi. Về phần nhận nuôi một đứa ở Kỷ gia ông ta cũng có nghĩ đến, nhưng sau khi biết được sự tồn tại của Kỷ Tuân thì lập tức bác bỏ ý tưởng này.
Nghe đến đó, Kỷ Tuân mới biết được thì ra người đầu tiên biết mẹ anh gạt Kỷ gia sinh ra anh chính là Phương Hoài Thu, cũng chính là Phương Hoài Thu đã kêu người tìm anh, để anh trở thành công cụ giúp bà ta chiếm được Kỷ gia. May mà mẹ Kỷ Tuân biết được tin này, đưa Kỷ Tuân ra nước ngoài mai danh ẩn tích, tự mình đi đến Thượng Hải thương lượng với Phương Hoài Thu.
Lúc đó Phương gia là thế gia vọng tộc nổi tiếng ở Thượng Hải, mấy năm nay thì đã chuyển hướng sang phát triển nước ngoài, nên bây giờ cũng không nghe tin tức gì của Phương gia ở Thượng Hải nữa.
Phương Hoài Thu đã là tiểu thư danh môn từ nhỏ, gia đình theo ngành buôn bán kinh doanh, mưa dầm thấm đất, lúc đó khí thế mỗi khi giơ tay nhấc chân của bà ta căn bản không phải thứ mà mẹ anh có thể địch lại, bà ấy bị ép buộc suýt nữa phải nhảy cầu tự tử.
Cùng đường, mẹ Kỷ Tuân tuyệt vọng gọi cuộc điện thoại cuối cùng cho Kỷ Thịnh Bang, chính vì vậy ông ta mới biết con của ông vốn dĩ không chết.
Kỷ Thịnh Bang vẫn còn tình cảm với mẹ anh, lúc đó ông ta không thèm để ý đến sự phản đối của Kỷ gia, đưa bà ấy giấu trong một căn nhà ở ngoại ô, không cho bà bị người nhà họ Kỷ quấy rầy, rồi toàn tâm toàn ý đối phó với Kỷ gia và Phương Hoài Thu. Mãi đến gần đây, ông ta mới phát hiện người phụ nữ từng nằm chung giường với mình gần bốn mươi năm đã mưu tính những gì, bà ta muốn chiếm đoạt hết tài sản của ông ta.
Ông ta rất muốn ly hôn, nhưng lúc đó Kỷ gia phải cần Phương gia hỗ trợ mới có thể tiếp tục phát hiển, ông ta không thể không màng đến lợi ích của gia tộc, chỉ có thể một bên vờ như không biết gì với Phương Hoài Thu, một bên kim ốc tàng kiều*.
[*] Kim ốc tàng kiều: Chỉ những ngôi nhà nhìn bên ngoài thì sang trọng lộng lẫy, nhưng bên trong lại chứa giai nhân hoặc người tình. Chắc ý tác giả muốn nói là Kỷ Thịnh Bang che giấu mẹ Kỷ Tuân á.
Nhưng mẹ Kỷ Tuân không chịu được cảnh lương tâm cắn rứt, bà không thể yêu một người đàn ông đã có vợ, nên trong khoảng thời gian bị che giấu, tinh thần ngày càng xấu đi.
Sau này chuyện mẹ Kỷ Tuân ra nước ngoài, đoàn tụ với Kỷ Tuân, tất cả đều là do một tay Kỷ Thịnh Bang thúc đẩy, ông ta cảm thấy mình mắc nợ mẹ Kỷ Tuân rất nhiều, ông bảo vệ tin tức của mẹ con bọn họ nhiều năm liền, cho đến khi phát hiện được bệnh tình nghiêm trọng của mình.
Bây giờ là thời đại y học phát triển, Kỷ gia lại có nhiều tiền vậy, chỉ cần tiến hành phẫu thuật, sau đó bồi dưỡng thật tốt, Kỷ Thịnh Bang sẽ nhanh chóng khỏe mạnh trở lại.
Nhưng Phương Hoài Thu làm sao cho phép mạng sống của Kỷ Thịnh Bang kéo dài thêm. Bà ta biết rõ với tình hình hiện tại của Kỷ Thịnh Bangthì không nên quá mệt mỏi, vậy mà ngay hôm sau khi được chuẩn đoán bị bệnh tim lại kéo ông ta đi du lịch châu Âu, nói là thay đổi hoàn cảnh thì tâm trạng sẽ tốt hơn, mà tâm trạng tốt thì thân thể mới tốt được.
Sao Kỷ Thịnh Bang có thể không biết được tâm tư của bà ta chứ, dù vậy ông ta vẫn tràn đầy tự tin rằng chỉ dựa vào mấy trò vặt của bà ta thì sao có thể lật đổ được mình. Nhưng cái ông ta không ngờ nhất chính là, khi bọn họ vừa đáp máy bay xuống thành phố mẹ Kỷ Tuân đang ở thì lập tức nhận được tin bà ấy qua đời.
Ông ta phát bệnh ở nước ngoài, nghiêm trọng đến mức phải dưỡng bệnh trong một bệnh viện ở nước ngoài hơn một tháng mới có thể miễn cưỡng ngồi máy bay riêng về nước được. Tuy đã được cấp cứu kịp thời, nhưng với tình hình của cơ thể hiện tại thì trong một thời gian dài không thể tiến hành phẫu thuật được.
Kỷ Thịnh Bang biết tất cả đều là mưu kế của Phương Hoài Thu, cũng biết mình đã xem thường thủ đoạn của bà ta. Ông ta sợ trong thời gian ông ta đang dưỡng bệnh Phương Hoài Thu lại làm ra chuyện gì đó, nên không thể không bàn với Kỷ Tuân.
Ông ta nói với Kỷ Tuân: ”Mẹ con dạy con đừng cạnh tranh với người khác, ta có thể hiểu. Nhưng con là con của Kỷ Thịnh Bang này, trách nhiệm của con là lo cho Kỷ gia, con phải gánh vác trọng trách này.”
Cảm xúc lúc đó của Kỷ Tuân cực kỳ không ổn định, Sở Mạt cảm thấy tay anh đang run lên.
Chuyện anh và cô bị chụp ảnh đúng thật là do Phương Hoài Thu làm, mục đích là để Kỷ gia buông bỏ anh trước khi chính thức tiếp nhận Kỷ gia.
Kỷ Thịnh Bang suy nghĩ, sau đó quyết định tương kế tựu kế, để Kỷ Tuân đính hôn với Sở Mạt, vậy thì mấy lời đồn bên ngoài và những bất lợi trong Kỷ gia sẽ tự động biến mất.
Kỷ Thịnh Bang là thương nhân, Sở Mạt bắt buộc phải thừa nhận, đầu của ông ta đúng là không ai hơn được, nhưng lại rất vô tình.
Ở trong thư phòng nghe ông ta kể chuyện lâu như vậy, cô chỉ có một suy nghĩ — Kỷ Tuân đối với Kỷ Thịnh Bang mà nói, là người thừa kế, là kế hoãn binh, nhưng khi con át chủ bài cuối cùng lộ diện ra, lại không phải là anh.
Vốn cô tưởng Kỷ Thịnh Bang có tình cảm với mẹ Kỷ Tuân thì ông ta cũng có tình cảm với Kỷ Tuân, nhưng cô lại nghe ông ta nói: ”Kỷ Tuân, thương trường như chiến trường. Mà trên chiến trường, tình cảm đều là vô dụng.”
Nghĩ đến chuyện này, Sở Mạt càng đau lòng, cô nắm lấy bàn tay đang lái xe của Kỷ Tuân, dịu dàng hỏi: ”Kỷ Tuân, anh có ổn không?”